Tuyết rơi dày đặc suốt một đêm, sáng hôm sau mới dần ngưng. Giang Từ thấy đất trời một mảnh tuyết trắng xoá, sườn núi cây bạc trắng, thật có chút hưng phấn, làm xong bữa sáng, liền ở trong sân đắp người tuyết, cho đến khi thấy Bùi Diễm tất cả ổn thỏa, vội vội vàng vàng thay quần áo, theo hắn ra chính viện.
Tuyết lớn ngừng rơi, ánh mặt trời so với hôm qua xán lạn hơn vài phần, đầy tớ Trường Phong Sơn Trang sáng đã sớm quét dọn tuyết trước trang, sắp xếp ghế ngồi như cũ, cuộc tranh minh chủ cùng đường chủ nghị sự đường vào giờ thìn canh ba chính thức bắt đầu.
Bùi trang chủ bởi vì "Nội thương tái phát", sắc mặt có chút tái nhợt, khoác áo da cáo ngồi trên ghế, lặng lẽ theo dõi cuộc thi, cuộc tỉ thí do Tuệ Luật cùng Thiên Nam Tẩu chủ trì.
Buổi sáng hôm nay là so hai phần đức hạnh cùng trí tuệ, mười sáu đại môn phái đề cử bốn tám người cùng với bốn sáu người đề cử đã thông qua tuyển chọn khinh công buổi chiều ngày hôm qua, thông qua hai lần tỉ thí xác định bốn tám người tiếp tục vào vòng thứ ba, đấu võ tỷ thí.
Đám người Giản Oánh, Hà Thanh Linh, Nam Cung Giác, Viên Bình, Phong Quân Dao đều thuận lợi qua vòng.
Buổi sáng hai đợt tỷ thí cũng có một sự cố nhỏ, có hơn mười người bất mãn với kết quả cuộc tranh tài, tố cáo có người qua màn bằng cách gian lận. Chỉ thẳng tay vào Tuệ Luật vì bao che cho các đệ tử Thiếu Lâm dự tuyển, suýt nữa động đao kiếm, cho đến khi Bùi Diễm cùng Thiên Nam Tẩu ra mặt, trấn áp những người này xuống.
Không lâu sau, tiếng trống vang lên khắp Trường Phong Sơn Trang, lần này điểm nổi bật của cuộc đua tranh chức võ lâm minh chủ chính thức bắt đầu.
Trải qua rút thăm, tám người bắt cặp đấu với nhau, hai tư người thắng sẽ tiến vòng tỷ thí tiếp theo, nhưng tại vòng đấu thứ nhất, suýt nữa thì có người chết , hơn nữa hai bên lại là sư huynh đệ đồng môn phái Không Động : Lâm Thịnh cùng Lôi Hi.
Lôi Hi xuống tay tàn nhẫn, cắt đứt gân tay Lâm Thịnh. Lôi Thuận chưởng môn Không Động cũng tham gia tỷ thí, thứ hai Lôi Hi là cháu của hắn, liền chỉ mắng Lôi Hi vài câu, khiến cho sư đệ Lưu Thanh cùng nhóm đệ tử bất mãn, nội chiến từng bước tăng lên, Lưu Thanh khiếp sợ Bùi Diễm chưa dám động thủ, nhưng trong cơn tức giận mang đi hơn hai mươi đệ tử của mình.
Vòng thứ nhất võ đấu đã qua, vài người tham gia khiến cho mọi người chú ý. Nam Cung Giác, Phong Quân Dao giành chiến thắng cực kỳ dễ dàng, Nam Cung Giác chỉ trong mười chiêu liền đánh bại đạo trưởng Vô Phi của Ngọc Thanh Cung, võ công này thực sự thâm sâu không lường được. Phong Quân Dao chẳng những ngự xà thuật rất cao, khinh công cũng làm người người mở mang tầm mắt, Nam Cương "Xà vu" phái làm mọi người đều nhìn với ánh mắt khác.
Khiến cho nhiều người trẻ tuổi chú ý cũng là cặp tỷ muội đến từ Bình Châu… Song sinh môn Trình Doanh Doanh, Trình Tiêu Tiêu, bởi vì "Song sinh môn" đều chọn tỷ muội sinh đôi để truyền võ nghệ độc môn, vì võ thuật cần sự hợp lực của hai người. Vì vậy hai nàng đều tham gia với tư cách một thí sinh Hai nàng đều đẹp mỹ lệ như hoa sen mùa thu, chỉ là Trình Doanh Doanh không cười trên mặt cũng có lúm đồng tiền, mà Trình Tiêu Tiêu lại cười lên mới thấy ẩn hiện lúm đồng tiền. Hai người tuy hai mà một, phối hợp ăn ý, song kiếm hợp bích, sau một trăm chiêu cũng thắng Bích Hoa Trai chủ Tần Anh Lạc, khiến dưới sân khấu những người trẻ tuổi đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Nhưng đám người Bùi Diễm, Thiên Nam Tẩu cùng Tuệ Luật ánh mắt lại chú ý đến một người , người này tuổi không lớn, Chỉ hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, khuôn mặt thanh tú, khí chất cử chỉ lịch sự nho nhã, tên báo danh dự thi điền là "U châu Tô Nhan". Mới bắt đầu mọi người đều cho rằng vị này là đệ tử của U Châu "Ngũ hổ quyền Tô thị", nhưng người này vừa lên đài, dùng kiếm pháp vô cùng nhẹ nhàng, dưới lưỡi đao của Đường chưởng môn phái Tử Cực, hắn rất bình tĩnh, sau hơn một trăm chiêu cuối cùng cũng chặn được chiêu kiếm không môn của Đường Tiếu Thiên, Đường Tiếu Thiên buộc phải thu kiếm lại, hắn lại nhanh chóng tấn công chân phải, Đương Tiếu Thiên lùi lại một bước, hắn lại ở trên không trung thay đổi chiêu thức, liên tiếp ra mấy chục chiêu kiếm, buộc Đường Tiếu Thiên từng bước lùi về sau, cuối cùng rơi xuống sân khấu.
Trên sân khấu Bùi Diễm cùng đám người đều là những cao thủ về nội ngoại công, hiểu biết phi phàm, ánh mắt như đuốc. Trong lúc Tô Nhan ở trên không trung ra hơn chục chiêu kiếm bức lui Đường Tiếu Thiên trong lòng mọi người âm thầm cảnh giác : trong chốn võ lâm khi nào lại có một cao thủ trẻ tuổi như vậy, mặc dù so với Bùi Diễm kém một chút, nhưng trong võ lâm người có thể thắng được hắn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, người này không biết từ đâu đến, hơn nữa kiếm thuật của hắn lại không có dấu vết nào, cuối cùng là từ đâu đến?
Bùi Diễm mỉm cười nói chuyện cùng Thiên Nam Tẩu,
lại nháy mắt ra hiệu cho An Trừng, An Trừng hiểu ý, vội vàng rời khỏi trận đấu.
Trong vòng này , Hồng Châu "Tuyên xa phủ" tiểu quận chúa Hà Thanh Linh rút thăm, lại đối mặt với sư tỷ đồng môn "Thanh sơn hàn kiếm" Giản Oánh.
Hai người vừa lên trên sân khấu, trước trang nhất thời một trận cười vang, có người còn dùng tay huýt gió, còn có người không chịu được, lời nói dần dần hạ lưu. Cho đến khi Tuệ Luật ra lệnh, tay không ngừng gõ chiêng, mới dần dần yên tĩnh, mọi người mỉm cười, xem tỷ muội đồng môn như hoa như ngọc này vì tranh chức minh chủ ganh đua cao thấp.
Phái Thanh Sơn, kiếm thuật coi trọng phiêu dật linh động, bởi vì hôm qua cùng Giản Oánh trở mặt, Hà Thanh Linh lên sân khấu cũng không nói nhiều, cười lạnh hai tiếng, nhảy người lên, rút kiếm với ánh sáng lạnh lẽo, nhanh chóng tấn công hướng Giản Oánh. Giản Oánh không chút hoang mang, sau vài chiêu đầu tiên, tấn công về phía Hà Thanh Linh, dáng người xinh đẹp trắng trẻo ở trên không như cánh diều hình chim hạc, cùng màu áo lục Hà Thanh Linh chiến đấu quyết liệt, trên đài tố nữ áo xanh,
quần áo phấp phới. chim oanh mắng chim yến, mọi người nhìn xem đều mãn nhãn...
Giao thủ hơn mười chiêu, Hà Thanh Linh giật mình nhận ra kiếm khí của đại sư tỷ phiêu dật hơn xưa vài phần, mạnh mẽ hơn một chút. Trong lòng dần dần hiểu, sư phụ đúng là lén truyền thụ đại tuyệt kỹ sư môn cho sư tỷ ,
trong lòng càng phẫn nộ, lạnh lẽo cực điểm, liều mạng sử dụng các chiêu thức. Trên đài dưới đài mọi người đều nhìn rõ, nghị luận không ngừng.
Giản Oánh nhường hơn mười chiêu, thấy Hà Thanh Linh cắn chặt môi dưới, mặt đầy phẫn nộ, biết quan hệ tỷ muội không thể cứu vãn, chỉ thở dài một tiếng,
hàn kiếm trong tay đặt trên lưỡi kiếm của Hà Thanh Linh, mượn lực bay lên không, giữa lông mày hiện lên một tia sắc lạnh, trường kiếm trên không liên tục loé sáng, tựa như đóa ngân liên nở rộ. Hà Thanh Linh trong nháy mắt có chút sửng sốt, động tác trong tay liền chậm một chút, Giản Oánh nhìn rõ ràng, nghiêng người dùng kiếm đột nhập vào vòng kiếm của Hà Thanh Linh, Hà Thanh Linh chỉ cảm thấy mũi kiếm lạnh lẽo đâm vào cơ thể, tay phải đau đớn tê dại, trường kiếm rơi xuống đất.
Nàng lùi lại hai bước, sắc mặt tái nhợt, nâng cánh tay phải đang đau đớn, hướng về phía Giản Oánh cười lạnh mấy tiếng, bay xuống sân khấu, chạy thật nhanh, biến mất ở cuối đường.
Giản Oánh cúi người nhặt kiếm của Hà Thanh Linh lên, thở dài một tiếng, lại hướng dưới sân khấu thi lễ với mọi người, dần dần lui xuống giữa âm thanh reo hò cổ vũ.
Đợt đấu võ thứ hai, Nam Cung Giác đấu với Trình Đan Lôi phái Tố Nữ, Phong Quân Dao đấu với Thiên Đàm đại sư của Phổ Hoa Tự,
đều giành chiến thắng trong vòng một trăm chiêu. Nhưng "Thanh sơn hàn kiếm" Giản Oánh lại khó khăn đấu hơn hai trăm chiêu, kinh nghiệm không đủ, thua dưới kiếm Liễu Phong của Thương Sơn.
Trình thị tỷ muội "Song sinh môn" lại lần nữa toả sáng, đối thủ các nàng là Tuệ Trang đại sư của Thiếu Lâm. Tuệ Trang võ công hơn hẳn hai người, nhưng lại ngại đối thủ là nữ tử trẻ tuổi, xuống tay không đủ cương quyết, cũng có chút kiêng kỵ, cuối cùng sau ba trăm chiêu, Trình Doanh Doanh sau nhìn thấu điểm yếu, cố ý dẫn dụ tấn công lên trước ngực, Tuệ Trang phát hiện tình hình không ổn, vội vàng thu tay lại, chân khí trong chớp mắt đình trệ, bị Trình Tiêu Tiêu mượn cơ hội điểm huyệt cánh tay phải, đành phải thu tay nhận thua.
Nhưng Công tử trẻ tuổi Tô Nhan như trước vẫn khiến mọi người tặc lưỡi kinh ngạc, hắn sau tám mươi chiêu thức qua đi lại đột nhiên thay đổi chiêu, kiếm thức mở ra thu vào,
mạnh mẽ, kiếm khí cương liệt vô song. Lôi Thuận trưởng môn Không Động, bị đòn tấn công của hắn đánh cho không kịp trở tay, lùi lại mấy bước. Tô Nhan lại ép sát không tha, chiêu kiếm vừa nhanh vừa hung ác, Lôi Thuận bị đòn tấn công của hắn làm cho kinh sợ, kiếm khí buông lỏng. Tô Nhan nhìn thấy sơ hở, đột nhiên một tia sáng lóe lên, đâm chéo từ dưới xương sườn dựa vào lưỡi kiếm của Lôi Thuận, hét lớn một tiếng, tiến lên Lôi Thuận bị dao đâm, rút lui hơn mười bước, quăng kiếm ngồi trên trên đất, phun ra máu tươi,
vẻ mặt ủ rũ, oán hận xuống đài.
Sau vòng chiến, chỉ còn lại mười hai người : Nam Cung Giác, Viên Bình, Liễu Phong, Phong Quân Dao, Tống Hồng Thu, Chương Hựu, Sử Tu Võ, Tô Nhan, Trình thị tỷ muội, Nam Hoa Sơn chưởng môn Vương Tĩnh Chi, Kỳ Sơn chưởng môn Đoạn Ninh cùng Phá Tình sư thái trưởng môn Nga Mi.
Tuệ Luật đại sư Thiếu Lâm đem khay đựng thẻ tre đưa tới trước mặt mười hai người, mọi người rút thẻ tre, phân ra nhóm, có người vui sướng, có người lo lắng, Sử Tu Võ thấy mình lên đài đấu đầu tiên. Đối thủ lại là kẻ lai lịch bất minh đến từ U Châu Tô Nhan, trong lòng liền có chút hồi hộp.
Tô Nhan kiếm ở phía sau, chắp tay sau lưng,
đứng im, nhìn Sử Tu Võ, cười nhạt nói : “ Tô mỗ từ lâu đã nghe tiếng tăm của Sử tướng quân, vẫn mong Sử tướng quân chỉ giáo!
”.
Sử Tu Võ lúc trước ở bên xem cuộc chiến, biết người này kiếm thuật có nhu có cương, sau khi tâm trạng bình tĩnh, cười ha ha nói : “Tô công tử rất khiêm tốn, chúng ta liền dùng võ kết bạn đi!
” Lời còn chưa dứt, hắn đưa đao vào giữa không trung, cấp tốc tấn công.
Đôi mắt Tô Nhan trong suốt sắc bén,
thần sắc ngưng định, không chút hoang mang, xoay người giữ thanh kiếm của Sử Tu Võ, đợi Sử Tu Võ Kết thúc đòn tấn công, lấy cơ hội quay kiếm lại, hít một hơi, hét lớn, kiếm khí như gió trời, mưa biển, kiếm thế vô biên giống như sóng cả sông lớn, triền miên không dứt, Sử Tu Võ nghiến răng tiếp được hơn ba mươi chiêu, ngầm lộ ra thất bại.
Sử Tu Võ trong lòng biết bây giờ là thời khắc mấu chốt, có thể giành được chức minh chủ, hoàn thành nhiệm vụ của Bạc Công giao, chính là ở đây. Hắn để nghĩ sang một bên, hít một hơi dài, thân mình nhanh chóng tiến lên, Tô Nhan như không ngờ hắn sẽ dùng đao tấn công , có chút không chắc chắn về ý định của hắn, kiếm thế hơi chậm lại, Sử Tu Võ thấy thế vung trường kiếm của hắn, đột nhiên đưa dao sang tay trái, dùng tay phải nhấn vào cán đao, một con dao nhỏ hiện ra dưới đầu của tay cầm, biến thành thanh kiếm mới, binh khí kỳ lạ với lưỡi kiếm phía sau.
Sử Tu Võ chạm đất bằng chân phải, , thân hình bay lên, ở không trung xoay vài vòng, ánh sáng lưỡi đao như sao băng đầy trời. Tô Nhan sắc mặt khẽ biến, thân hình lui về phía sau, thấy bản thân bị ép lùi tới rìa sân khấu.
, hai chân như đóng đinh, thân hình hơi ngửa ra sau, trường kiếm đỡ chiêu thức của Sử Tu Võ , cười nói : “Sử tướng quân còn có loại binh khí này, thật sự là làm Tô mỗ mở mang tầm mắt!
”
Sử Sửa Võ tập trung tinh lực vào mũi kiếm, chậm rãi ấn xuống, thân thể Tô Nhan không chịu nổi trọng lực, dần dần ngửa ra sau. Mắt thấy sắp bị ép xuống dưới sân khấu, môi hắn bỗng nhiên hé mở,
ánh sáng lóe lên, Sử Tu Võ trong lòng thấy không ổn, biết trong miệng thốt ra là loại ám khí ngân châm, thấy ánh sáng loé lên, hắn buông đao trong tay, nhanh chóng tránh né, nhưng vẫn bị mấy cây ngân châm đâm trúng hai gò má, che mặt ngã xuống đất hét lên.
Tô Nhan cười đứng thẳng người: “Sử tướng quân, ngài dùng “ đao trong lưỡi đao” tại hạ cũng có châm trong môi”, xin lỗi !
”
Bùi Diễm cùng đám người Thiên Nam Tẩu, Tuệ Luật nhìn nhau, thấy người này chẳng những võ công cao cường, tâm kế thâm sâu, đánh bại kẻ thù trong im lặng, trong lòng nghiêm nghị.
Tô Nhan đang định bước đi hướng Sử Tu Võ, chợt nghe một tiếng hét to : “ Đợi đã! Bóng xám chợt lóe, một người như đại bàng tung cánh, nhảy lên sân khấu.
Giang Từ bình sinh thích nhất xem náo nhiệt, tuy rằng mấy tháng qua chịu không ít đau khổ, cũng làm cho tính mạng gặp nguy hiểm, nhưng nhìn những màn tranh đấu đầy kịch liệt phía trước, vẫn thấy phấn khích. Thấy Tô Nhan kia là một nhân tài, chuyện trò vui vẻ mà đánh bại kẻ địch mạnh, kẻ địch mạnh kia lại là Sử Tu Võ làm nhiều việc ác, trong lòng âm thầm trầm trồ khen ngợi.
Người áo xám nhảy lên đài, nàng thấy phát sinh biến cố, vội chăm chú nhìn kỹ. Chỉ thấy người kia áo bào màu xám, dáng người rất cao, lưng đeo trường kiếm, tuổi chừng hai bảy hai tám, lông mày dài, khuôn mặt tuấn mỹ, đôi môi mỏng, hơi nữ tính.
, hắn lúc này đứng đối diện Giang Từ, Giang Từ nhìn được rõ ràng, trên trán hắn có cái bớt nho nhỏ màu đỏ, tựa như mai đỏ, đúng là Diêu Định Bang người mà Vệ Chiêu đã nói. Tim Giang Từ đột nhiên đập nhanh hơn, nhưng nhớ tới Diêu Định Bang còn chưa mở miệng nói, miễn cưỡng nhịn lại, không kinh hô ra tiếng.
Bùi Diễm khẽ cau mày, đang định đứng dậy, Diêu Định Bang đã bước đến gần Tô Nhan, khuôn mặt đẹp đẽ như băng, lạnh lùng nói : “Thì ra là ngươi!
”
Tô Nhan cất kiếm đứng thẳng, tươi cười như ánh trăng mùa thu : “ vị huynh đài, ngươi và ta vốn không quen biết, không biết huynh đài có nhận sai người hay không?”.
Diêu Định Bang dùng chân phải, đỡ Sử Tu Võ đang nằm trên mặt đất lên sân khấu, tay phải sờ lên mặt hắn lấy ra mấy cây ngân châm, cho vào lòng bàn tay, ngẩng đầu tức giận nói : “Quả nhiên là ngươi, trả mạng của Tiểu Khanh cho ta!
”
Tô Nhan ngẩng đầu cười nói: “Thì ra là Diêu thị lang. Không sai, Diêu Tiểu Khanh là chết trong tay ta, thị lang đại nhân không tìm lầm người. Nhưng mà Diêu Tiểu Khanh trước khi chết muốn đưa một số thứ cho tướng quân, nói đại nhân thấy sẽ hiểu, hắn chết cũng không oan uổng!
”
Trong mắt Diêu Định Bang hiện tia sắc bén, từng bước tới gần Tô Nhan, nghiến răng nói : “Ngươi đem thứ đó giao ra đây, ta tạm tha cho ngươi một mạng!
”
Tô Nhan chậm rãi sờ tay vào ngực, lại nắm thành nắm đấm, chậm rãi đưa tới trước mặt Diêu Định Bang mở ra. Diêu Định Bang cúi đầu nhìn, đột nhiên tức giận hét lên, tiếng hét bắt đầu rất lớn, dần dần chuyển khàn khàn, giống như máu toàn thân đều dồn lên phía đỉnh đầu, mặt đỏ bừng, phẫn nộ hét lên rút trường kiếm ra, tấn công về phía Tô Nhan một cách hung hãn.
Tô Nhan tránh người cười nói : “Diêu đại nhân, Diêu Tiểu Khanh là đệ đệ của ngươi, hắn ỷ vào thế lực của ngươi, cưỡng đoạt dân nữ, làm mất đi sự trong sạch người khác, còn làm những chuyện không quang minh chính đại. Ta thay trời hành đạo, vì dân trừ hại, hắn trước khi chết lương tâm thức tỉnh lưu lại những lời này, ngài vì sao còn muốn tìm ta báo thù?”.
Biến cố tới đột ngột, mọi người không ngờ đến thời khắc mấu chốt tranh chức minh chủ , đại tướng thủ hạ trước đây của Bạc Công, hiện tại là Binh bộ tả thị lang Diêu Định Bang đến trả thù, người chủ trì Tuệ Luật còn không kip ngăn cản, trên sân khấu Diêu Định Bang và Tô Nhan đã chiến đấu quyết liệt.
Giang Từ từ khi Diêu Định Bang xuất hiện, trong lòng đấu tranh do dự, có hay không làm theo lời Vệ Chiêu nói, "Chỉ nhận" giọng nói đó là "Tinh Nguyệt Giáo" Giáo Chủ mình từng nghe qua. Suy cho cùng đây là lời nói dối lớn nhất đầu tiên của nàng, lại liên quan đến sự sinh tử của một người nên có chút chần chờ. Cho đến khi nghe được Tô Nhan nói, lại nghĩ tới Thôi Đại Ca trước kia kể chuyện ác Diêu thị,
cuối cùng nghiến răng, hạ quyết tâm, che miệng kinh hô một tiếng.
Bùi Diễm đột nhiên quay đầu, thấy hai mắt Giang Từ lộ vẻ hoảng sợ, lấy tay che miệng, thân hình cũng thể hiện run sợ, hắn chậm rãi đứng lên, hai mắt như đuốc, nhìn chằm chằm Giang Từ, kéo bàn tay phải đang run rẩy của nàng xuống, Giang Từ đôi môi tái nhợt, chỉ hướng Diêu Định Bang trên đài nhẹ giọng nói : “Hắn, giọng nói của hắn…”
Bùi Diễm nhíu mắt lại, đôi môi hơi hé, truyền giọng nói vào trong tai Giang Từ : “ Ngươi có thể nghe rõ, người này là người ở trên cây đêm đó ?!
”.
Giang Từ chậm rãi gật đầu, Bùi Diễm phất tay áo xoay người, ra hiệu cho An Trừng đang thủ bên cạnh sân khấu. An Trừng nhanh chóng rời khỏi đám người, Bùi Diễm xoay người chậm rãi bước về phía hai người đang đánh nhau trên sân khấu.
Diêu Định Bang bộ dạng tuấn mỹ âm nhu, nhưng kiếm thế lại sắc bén như một lưỡi đao mạnh mẽ như rồng ra khỏi mặt nước, dồn ép Tô Nhan vòng quanh sân khấu. Nhưng Tô Nhan vẫn rất ung dung tự nhiên, hai thanh kiếm va vào nhau vẫn nghe lời hắn chế nhạo : “Thị lang đại nhân, Diêu Tiểu Khanh lúc chết cũng không thống khổ, sau khi trúng ngân châm, thì bị ta một kiếm xuyên tim, ta cũng coi như nể mặt ngài”.
.
Diêu Định Bang dường như càng tức giận hơn, hét đến khàn giọng, "A a" liên thanh, chiêu kiếm càng nhanh. Mọi người dần dần thấy không rõ chiêu thức của hai người, chỉ thấy hai bóng một xám một trắng bay nhanh trên đài, hai đạo kiếm khí chồng lên nhau một nhẹ nhàng, một áp bức, quay cuồng ở trên đài.
Bùi Diễm tay phải cầm kiếm, chậm rãi đến gần.
Kiếm khí của hai người làm y phục hắn lay động, hắn giống con thuyền nhỏ như đi qua giông bão, lại giống như cây thanh tùng giữa mưa rền gió dữ, nhìn như thản nhiên cầm trong tay trường kiếm cắm xuống, cũng không nhanh lắm, trên đài kiếm khí lại bỗng nhiên như cơn mưa lớn, khi gió bão qua đi, Diêu Định Bang cùng Tô Nhan đều hừ một tiếng, lui về phía sau hai bước.
Bùi Diễm xoay người nhìn phía Diêu Định Bang, mỉm cười nói : “Diêu thị lang…. “ lời hắn còn chưa nói xong, hai mắt Diêu Định Bang giống như muốn chảy máu đến nơi, điên cuồng hét một tiếng, lao về phía Tô Nhan. Tô Nhan cực nhanh bay về phía sau, rơi xuống dưới đài, bóng xám của Diêu Định Bang chợt lóe, cũng nhảy xuống theo.
Thân hình Tô Nhan nhanh hơn, như chim bay xẹt qua đám người, nhanh như chớp, né người sang bên, đến góc hành lang, Diêu Định Bang đuổi theo không buông, Bùi Diễm phất phất tay, An Trừng dẫn người nhanh chóng chạy theo.
Bùi Diễm quay đầu nhìn, xắn ống tay áo lên, đem Giang Từ cuốn qua, tay trái hắn giữ eo giang Từ mang theo, hai chân đạp tiến về phía trước, đuổi theo hướng Tô Nhan cùng Diêu Định Bang.
Hàng ngàn người trước trang thấy cảnh tượng này, đều ngẩn mắt nhìn, khi họ phản ứng lại , một đám người đã biến mất khỏi tầm mắt. Đám người Tuệ Luật vội vàng thương nghị, vẫn là quyết định tiếp tục tỷ thí, để Bùi trang chủ sau khi trở về quyết định Tô Nhan cùng Sử Tu Võ ai thắng, chỉ phái ra vài đệ tử không tham gia đuổi theo xem đầu đuôi sự việc.
Bùi Diễm vì mang theo Giang Từ, khinh công liền có chút giảm sút, hơn mười dặm mới đuổi theo kịp hai người Diêu, Tô. hai người này một chạy một đuổi, Tô Nhan chạy thẳng vách núi mới buộc phải dừng lại bước chân. Hắn nhìn dòng nước chảy xiết dưới vách đá, mỉm cười xoay người lại, Diêu Định Bang đã gào thét nhảy đến, hai người lại chiến đấu quyết liệt tại chỗ.
Bùi Diễm để Giang Từ bên ngoài rừng cây, thấy đám người An Trừng cũng đã đuổi tới, chậm rãi bước về phía trước. Đang định đem hai người tách ra, đã thấy Diêu Định Bang giận giữ hét lên, trường kiếm của hắn cùng Tô Nhan dính vào nhau, hiển nhiên là so đấu nội lực, biết hai người đang đánh đến giai đoạn quyết định sống chết, dứt khoát khoanh tay đứng một bên, không nóng lòng xuống tay.
Trên mặt gân xanh Diêu Định Bang nổi lên, ngũ quan tuấn mỹ có vài phần dữ tợn, Tô Nhan sắc mặt dần dần tái nhợt, trường kiếm trong tay hai người đều run rẩy dữ dội. Tiếp qua một lúc, Mặt Tô Nhan từ trắng chuyển đỏ, lại từ đỏ chuyển trắng, đột nhiên phun ra một ngụm máu, máu lại mang theo vài tia sáng. Bùi Diễm biết hắn lại dùng "châm trong miệng", tiến lên trước một bước, đã thấy Diêu Định Bang bị phum ngụm máu trúng mặt, thảm thương lui ra phía sau hơn mười bước, ngồi bất động trên đất.
Tô Nhan lại phun một ngụm máu tươi, ngồi xuống, lắc lắc đầu, nhìn Bùi Diễm cười khổ nói : “Bùi trang chủ, ngài làm chứng, ta là vì tự bảo vệ mình.
”
Bùi Diễm khẽ gật đầu, chắp tay hướng tới Diêu Định Bang đang nằm liệt trên đất. Lại nghe tiếng "Oành" vang lên, trước mắt đột nhiên bùng lên khói trắng, Bùi Diễm nín thở, bay người về phía sau, mấy người mặc áo đen che mặt từ trong rừng nhảy ra, trong đó một người hướng về phía Diêu Định Bang, đỡ hắn dậy.
Đám người An Trừng phản ứng lại, bao vây những người này, những người mặc áo đen không nói chuyện, cùng nhau tấn công dữ dội. Những người này ra chiêu đều là chiêu thức lấy mạng, Trường Phong Vệ nhất thời bị tấn công có chút luống cuống tay chân.
Tên áo đen cầm đầu đưa tay thăm dò hơi thở của Diêu Định Bang, đột nhiên dồn lực nhảy lên, lao thẳng tới Tô Nhan đang ngồi im trên vách đá, trong miệng hét to : “Ngươi đả thương chủ công ta, ta sẽ vì ngài ấy báo thù!
”
Tô Nhan thần sắc uể oải ngồi trên trên đất, không kịp vận chân khí, bị kiếm của người mặc áo đen kia đâm trúng vai trái, người ngã về phía sau, thảm thương kêu lên một tiếng, rơi thẳng xuống vách núi.
Tên thủ lĩnh áo đen quay người cõng Diêu Định Bang, tay trái ném ra thức gì đó, một đám khói bùng lên. hắn cõng Diêu Định Bang nhanh chóng ẩn vào bên trong làn khói. Bùi Diễm lập tức vụt lên, tiến lên né tránh làn khói, lực kiếm nhanh chóng xuyên qua cực nhanh ném ra, trường kiếm như sao băng lóe lên, đâm qua áo Diêu Định Bang, xuyên thẳng vào tim, lại đâm vào lưng tên thủ lĩnh áo đen.
Tên thủ lĩnh áo đen lảo đảo người, chậm rãi quỳ xuống đất. Bùi Diễm chậm rãi tiến lên phía trước, đang định kéo Diêu Định Bang từ phía sau hắn, đã thấy trong tay hắn lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, theo bản năng thân hình nhảy lên. tên áo đen lao tới, Bùi Diễm bay lùi về phía sau trên không trung, tránh xa mũi kiếm muốn đồng quy vô tận của hắn.
Thủ lĩnh áo đen mất lực ngã trên đất, giơ tay trái lên, một quả bóng màu đen bay thẳng đến. Bùi Diễm thấy quả bóng đen kia có vẻ như là “ Lư Hoàng hỏa cầu” nổi tiếng thiên hạ của "Lưu sa môn" Bình Châu, trong lòng giật mình, trên không trung cực nhanh đề khí xoay người, đạp chéo mấy bước, tránh quả cầu đen, quả cầu đen bay thẳng về phía sau hơn mười bước hướng tới chỗ Giang Từ.
Bùi Diễm vừa mới tiếp đất, quay đầu thấy Giang Từ không kịp tránh đi, sắc mặt thay đổi, thân hình như mũi tên rời cung, đuổi sau mà đến trước, bắt kịp quả cầu đen kia, đỡ bằng bàn tay phải, đem quả cầu đen kia vào trong lòng bàn tay, lại không dám để nó rơi xuống. Hắn biết loại này hỏa khí độc môn của "Lưu sa môn" chỉ cần rơi xuống sẽ bùng nổ, chỉ đành vận toàn bộ chân khí, đem hỏa cầu bay lên lơ lửng trong không trung, dùng sức hét lớn, trong tay dâng lên một cỗ chân khí, Dùng hết sức đưa hỏa cầu hướng xuống vách núi.
Hỏa cầu vừa mới ném đi,
một tia sáng lóe lên, thủ lĩnh áo đen đột nhiên nhảy lên, giơ mũi kiếm hướng về phía Bùi Diễm, Bùi Diễm chưa kịp thu tay, "Cạch" một tiếng, trường kiếm đã đâm vào sườn trái của hắn.
Lúc này, một số võ lâm nhân sĩ được Tuệ Luật phái đến để xem đầu đuôi sự việc cũng vừa đuổi tới, thấy Bùi Diễm lại bị tên thủ lĩnh áo đen kia trước khi chết đâm một kiếm, đồng loạt kinh hô.