Giang Từ bị Bùi Diễm dẫn theo tới bìa rừng bên vách đá, quan sát trận đánh nhau kịch liệt, thấy Diêu Định Bang cuối cùng chết dưới kiếm của Bùi Diễm, thấy đám người áo đen vì cứu hắn mà không ngừng ngã xuống, chợt thấy choáng váng, nàng thật sự làm đúng rồi sao? Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên có người bởi vì mình mà mất mạng, tuy rằng nàng là vì tự bảo vệ mình, hơn nữa người này quả thật tội ác tày trời, nhưng nói ra lời nói dối động trời, cho dù có lấy được thuốc giải, cho dù trở về Đặng Gia Trại, nàng, có còn là Giang Từ trước đây sao?
Nàng ngơ ngác nhìn, ngơ ngác suy nghĩ, quả cầu đen từ trên không bay tới, giật mình nhưng lại không kịp né tránh. Chỉ phải trơ mắt nhìn Bùi Diễm như mũi tên rời cung phóng tới, nhìn hắn đem quả cầu đen ném xuống vách đá, nàng cũng tận mắt thấy tên áo đen kia trước khi chết dồn lực đâm ra một kiếm,
một tia sáng lạnh lẽo xuyên vào sườn trái của Bùi Diễm.
Trong phút chốc, nàng không biết bản thân ở nơi nào, dường như trôi nổi giữa không trung, lại giống như rơi vào thung lũng tối tăm, nhìn lại thấy sự hoảng sợ cùng mơ hồ, chỉ thấy trong miệng Bùi Diễm phun ra máu tươi, hắn giống như hồi chưởng đánh tên áo đen kia đến mức hoàn toàn thay đổi, hắn lại làm như đứng không vững, ánh mắt nhìn thẳng nàng, hướng đến nàng mà đi.
Giang Từ mờ mịt duỗi hai tay ra, đỡ lấy Bùi Diễm, bên tai nghe được mấy tiếng tiếng nổ mạnh, đám người An Trừng đồng loạt hét lên, đầy trời ánh lửa cùng khí lưu huỳnh. Nàng không dám rút trường kiếm đang cắm trên người Bùi Diễm, chỉ đành khống chế hai tay đang run rẩy của mình, điểm huyệt đạo gần miệng vết thương, cắn chặt răng cõng hắn, dùng toàn lực chạy trở về.
Trong cơn choáng váng, nàng không biết Trường Phong Sơn Trang ở hướng nào, cho đến khi An Trừng quần áo cháy đen chạy đến, đỡ lấy Bùi Diễm, nàng mới có chút tỉnh táo, nhấc đôi chân đang mềm nhũn của mình lên, theo sau đám người An Trừng vội vàng chạy về Trường Phong Sơn Trang.
Ở vách đá đối diện,
gió thổi vào rừng thông trên vách đá, trong rừng, một người ngồi trên nhánh cây, nhìn mọi chuyện xảy ra trên vách đá đối diện, bên môi dần hiện ý cười: “Thiếu Quân à Thiếu Quân, ta càng ngày càng nhìn không rõ ngươi nữa”.
Trước Trường Phong Sơn Trang, cuộc tỷ thí đang diễn ra sôi nổi, thấy đám người An Trừng dìu Bùi Diễm chật vật chạy về, bên sườn dưới của Bùi Diễm trúng kiếm, dường như đã hôn mê bất tỉnh, quần hùng đều kinh ngạc, ngay cả Nam Cung Giác đang đấu cùng Đoạn Ninh trên đài cũng ngừng tay.
Đám người An Trừng vội vàng vào trang, đám người Tuệ Luật cũng vội vàng tới chỗ đám đệ tử hỏi cho rõ đầu đuôi sự việc. Mới biết khi mọi người đuổi tới là lúc, Diêu Định Bang đã chết dưới kiếm của Tô Nhan, Tô Nhan bị thủ hạ của Diêu Định Bang đánh rơi xuống vách đá , mà Bùi trang chủ vì dập tắt tranh đấu, cũng bị thủ hạ của Diêu Định Bang ám toán bị thương, về phần thủ hạ của Diêu Định Bang, tung ra "Lưu hoàng hỏa cầu" hỏa khí độc môn của "Lưu sa môn", cùng hơn mười người Trường Phong Vệ đồng táng trong biển lửa, thi thể hỗn loạn…
Biến cố quá lớn, nằm ngoài dự liệu của đám người Tuệ Luật , chẳng những sống chết của Tô Nhan còn chưa biết, hiện nay đại diện triều đình xem lễ Bùi tướng lại bị trọng thương, mọi người vội vàng thương nghị. Còn chưa ra kết quả, quản gia Sầm Ngũ bước ra truyền lời, nói Bùi tướng sau khi vào trang có tỉnh lại một lúc, nói võ lâm đại hội tiến hành bình thường theo kế hoạch ban đầu, không cần vì hắn bị thương mà trì hoãn, Tuệ Luật lên đài tuyên bố, võ lâm đại hội tiếp tục tiến hành.
Giang Từ theo sát sau đám người An Trừng trở lại chính viện "Bích vu thảo đường", đưa Bùi Diễm đặt trên giường, Bùi Diễm sắc mặt tái nhợt,
nhắm nghiền hai mắt. An Trừng là người từng trải qua chiến trận lâu năm, nhiều năm tòng quân, cho nên sơ cứu vết thương do kiếm gây ra vô cùng kinh nghiệm, hắn đẩy Giang Từ ra, lạnh lùng nói : “ Ngươi đi ra ngoài!
” Lại gọi: “Đồng Mẫn, các ngươi tới đây!
”
Đám người Trường Phong Vệ Đồng Mẫn đồng thanh đáp lại, vây quanh. Giang Từ bị đẩy sang một bên, hai chân nàng như nhũn ra, ngơ ngác nhìn mọi người vây quanh Bùi Diễm, nghe được An Trừng phân phó chuẩn bị rút kiếm bôi thuốc, cảm thấy đầu óc trống rỗng, bám vào khung cửa, lảo đảo đi ra cửa phòng, lại nghiêng ngả chao đảo đi ra sân, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ trên tuyết trắng, che mặt mà khóc.
Nàng thấy lồng ngực khó chịu không thể nói nên lời, khống chế thân mình đang không ngừng run rẩy, trước mắt một mảnh trắng xoá, có thể nghe được rõ ràng tiếng An Trừng ở trong phòng "đè", "nhổ", "thả ra". Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn người tuyết mà lúc sáng sớm ở trong viện đắp lên, đôi mắt dùng quân cờ vây màu đen gắn lên, tựa hồ đang cười nhìn chính mình. Nàng run rẩy vươn tay, ôm lấy người tuyết, tuyết dần dần thấm ướt áo ngoài của nàng lúc nào không hay.
Không biết qua bao lâu, trong tai truyền đến tiếng mở cửa, Giang Từ đột nhiên ngẩng đầu, vội vàng nhảy lên, nhưng bởi vì quỳ gối trên tuyết quá lâu, hai chân tê dại, lại ngã xuống .
Nàng chật vật đứng lên, An Trừng từ trong phòng đi ra, liếc nàng một cái, gọi: “Tiểu Lục!
”
Một thị vệ Trường Phong Vệ đi tới, An Trừng nói : “ theo phương thuốc cũ, để Sầm quản gia sắc rồi đưa tới đây.
”
Tiểu Lục lĩnh mệnh mà đi, Giang Từ khập khiễng đến gần, An Trừng xoay người nhìn thấy ánh mắt cầu xin của nàng, do dự một lát, lạnh lùng nói: “Tướng gia phúc hậu, không nguy hiểm đến tính mạng.
Giang Từ mừng rỡ, tiến mấy bước : “Tướng gia ngài ấy …” .
An Trừng không nhìn nàng nữa, xoay người vào phòng, đóng cửa lại.
Giang Từ cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, tức khắc thấy tuyết trong viện không còn chói mắt, gió lạnh cũng không còn buốt thấu xương nữa. Nàng chậm rãi đi đến phía trước cửa sổ, cửa sổ khép chặt, nhìn không rõ tình hình bên trong, nàng đứng ở cửa, ngực như lửa đốt, chảy nước mắt.
Trong viện gió ngày càng mạnh, Giang Từ đứng ở phía trước cửa sổ thật lâu, cuối cùng xoay người đi tới phòng bếp. Nàng chọn ra một ít bạch liên,
sò điệp cùng hạc thảo, cùng gạo vo sạch cho vào trong nồi, thêm nước, đậy nắp,
đưa tới bếp lò, rồi chậm rãi ngồi xuống ghế tre.
Nàng nhìn ngọn lửa đang bập bùng trong bếp, vươn tay đè lại trái tim đang đập dữ dội của mình, cảm thấy tay mình lạnh như tuyết , trước ngực như có ngọn lửa đang bùng cháy, đang nhảy lên.
Trong bếp, một khúc tre đang cháy phát ra tiếng nổ. tiếng " tạch" làm Giang Từ giật mình, nàng vội nhảy lên, khuấy cháo vào lần, rồi lại ngồi trở về ghế ngồi, im lặng thật lâu. Ngọn lủa trước mắt như xâm nhập trong đầu, giống như sẽ đem nàng đốt thành tro tàn, nhưng trước ngực bị nước tuyết thấm ướt, lại từ từ dâng lên một tầng sương mù, khiến trước mắt nàng mờ mịt.
Ngọn lửa cùng sương mù ở trước mắt như đan vào nhau, Trong lòng Giang Từ lúc đau đớn, lúc băn khoăn, lúc lại vui sướng, lúc lại có nỗi đau thầm kín trong lòng. Nàng vùi đầu giữa hai gối,
giọng nói run run, lẩm bẩm: “ Sư phụ, con đến cùng là như thế nào? con nên làm cái gì bây giờ? Sư phụ, người yêu thương Tiểu Từ nhất, mau nói cho Tiểu Từ, nên làm gì bây giờ?”
Cháo chín hẳn đã là lúc hoàng hôn, trời lại bắt đầu có tuyết rơi. Giang Từ bưng cháo từ phòng bếp đi ra, bị gió lạnh thổi mà rùng mình, nàng hít một hơi thật sâu, lại đứng trước cửa đông các một lúc lâu, cuối cùng nhẹ tay đẩy cửa phòng.
An Trừng đang trông ở trước giường, thấy Giang Từ bưng cháo tiến vào, cúi người nhẹ gọi bên tai Bùi Diễm: “Tướng gia!
”
Bùi Diễm khẽ cử động một chút, một lúc lâu, mới chậm rãi mở hai mắt, đôi mắt ngày trước vốn trong trẻo giờ có chút mờ mịt. Giang Từ không dám nhìn hắn, quay mặt qua chỗ khác, nghe được An Trừng như đỡ Bùi Diễm dậy, mới chậm rãi đi đến bên giường, nhìn thấy chiếc áo choàng bên cạnh giường nhuốm đỏ, vết máu kia như đâm vào mắt nàng, bát cháo trong tay cũng có chút run run.
Bùi Diễm nheo mắt nhìn Giang Từ, ho nhẹ 1 tiếng, Giang Từ giật mình, dùng thìa ngọc múc cháo, nhẹ nhàng đưa đến miệng Bùi Diễm.
Bùi Diễm ăn mấy miếng, thở hổn hển nói : “An Trừng, ngươi đi ra ngoài trước đi.
”
Tay Giang Từ run lên, thìa ngọc va vào thành bát, nghe được tiếng An Trừng đóng cửa lại, nàng cúi đầu, cố nén tiếng nghẹn ngào trong cổ họng. Giờ khắc này, nàng rất muốn ngẩng đầu, cẩn thận nhìn kĩ người trước mặt, lại muốn chạy đi, xa rời Trường Phong Sơn Trang.
Bùi Diễm tựa vào gối, nhắm mắt một lát, nhẹ giọng nói : “ Ngươi nghe đây, ta muốn đến suối Bảo Thanh trị thương, mười ngày này, ngươi mỗi ngày làm đồ ăn đưa đến đó, thời gian còn lại liền ngoan ngoãn thành thật đợi ở đây, nơi nào cũng không được đi, thả hay không thả ngươi, đợi vết thương của ta khỏi rồi nói.
”
Giang Từ sửng sốt chốc lát, như cũ đưa cháo tới miệng Bùi Diễm, miệng mở ra vài lần, cuối cùng không nói gì nữa.
Tuyết rơi dày đặc vài ngày, rồi bầu trời hoàn toàn quang đãng . Mà võ lâm đại hội cũng có kết quả, chưởng môn Liễu Phong phái Thương Sơn cuối cùng chiến thắng, vinh nhậm tân võ lâm minh chủ, chưởng môn Nga Mi Phá Tình sư thái, Nam Cung Giác, Viên Bình, Phong Quân Dao, Trình thị tỷ muội, Tống Hồng Thu phái Thiếu Lâm, Tử Cực môn Chương Hựu, Nam Hoa Sơn chưởng môn Vương Tĩnh, tám người trúng vào nghị sự đường.
Sau khi chọn được người, các phái thỏa thuận, tạm định xây dựng nhà nghị sự đường và minh chủ ở Thương Sơn, từ Thương Sơn bỏ vốn, nếu bốn năm sau tuyển ra tân minh chủ mới, sẽ quyết định xậy phòng của minh chủ mới sau.
Mọi việc ổn định, đã là ba ngày sau, quần hùng đều nghe nói Bùi trang chủ kiếm thương rất nặng, vẫn luôn rơi vào trạng thái hôn mê, chỉ có thể biểu đạt sự quan tâm của mình với đám người An Trừng, rồi lần lượt cáo từ mà đi.
Tuyết rơi dày đặc kín núi, Giang Từ mỗi ngày đi lên núi đưa cơm rất khó khăn. Vì phòng trượt chân, nàng dùng cỏ khô đem ủng để quấn giày, lại dùng dây lụa buộc thức ăn bên hông, sử dụng khinh công, vội vàng đưa đồ ăn khi còn nóng đến suối Bảo Thanh.
Suối Bảo Thanh chẳng những vào đông vẫn bốc nhiệt, mà hiệu quả chữa thương cũng vô cùng rõ rệt, cộng với phương thuốc chữa thương độc môn của Trường Phong Sơn Trang, Bùi Diễm ngày càng khỏe hơn, sắc mặt cũng không còn tái nhợt. An Trừng sớm sai người sửa sang lại ngôi nhà tranh, lại đốt mấy chậu than, Bùi Diễm cách vài canh giờ lại đến suối Bảo Thanh ngâm mình,
thời gian còn lại liền ngồi im trong nhà tranh vận khí trị thương.
Giang Từ đúng hạn đem đồ ăn thuốc bổ đưa đến nhà tranh, Bùi Diễm cũng không nói chuyện cùng nàng, ánh mắt lạnh như băng, còn luôn có một loại hàm ý nói không rõ nhìn không thấu. Giang Từ cũng chỉ im lặng đứng một bên, đợi hắn dùng xong, thu dọn bát đũa, lại yên lặng xuống núi.
Bùi Diễm trên suối Bảo Thanh, "Bích vu thảo đường" cũng không có ai, Giang Từ một mình ở trong đại viện, nhìn tuyết phủ đầy sân,
nhìn bầu trời xám xịt , trong lòng ngày càng bàng hoàng bất lực, đêm này qua đêm khác trằn trọc.
Đêm nay, gió lạnh gào thét, Giang Từ bừng tỉnh, nàng khoác thêm áo xuống giường, tựa người vào cửa sổ, nhìn tuyết phủ đầy sân, sững sờ không nói nên lời,
.
Đêm tuyết yên tĩnh, ánh nến trên hành lang phản chiếu xuống tuyết, tạo thành quầng sáng màu vàng. Một cảm xúc chưa bao giờ có lẳng lặng lan tràn trong lòng Giang Từ, khiến nàng muốn đi lên núi, chạy đến bên trong nhà tranh, nhìn xem đôi mắt tươi cười kia, cho dù bị hắn ức hiếp thậm tệ, cũng cam tâm tình nguyện, lại có một loại đau thương cùng sợ hãi, và xúc động lặng lẽ dâng lên, khiến nàng rùng mình, run rẩy.
Tô Nhan rơi xuống vách núi, Diêu Định Bang trúng kiếm ngã xuống đất, tên thủ lĩnh áo đen bị Bùi Diễm một chưởng đánh đến không thể nhận ra, đầy trời ánh lửa, ngoài ra, đôi mắt Bùi Diễm nhìn nàng trước khi ngã xuống, còn có, lời nói băng lạnh như dao của Vệ Chiêu, giờ khắc này, đều hiện lên ở trước mắt Giang Từ.
Đến cùng là chuyện gì xảy ra? đằng sau nhiều chuyện như vậy, che giấu chân tướng gì? Bộ mặt thật những người này đến cùng là gì? Cái gì là thật? Cái gì là giả? Một câu nói dối của mình, đến cùng có tác dụng gì trong chuyện này?.
Điều quan trọng nhất là, hắn, chỉ biết ức hiếp mình, hắn có trái tim lãnh khốc vô tình, vì sao muốn cứu mình mà bị thương? Chân tướng đằng sau, lại là cái gì? Mà bản thân mình, vì sao mỗi lần nhìn thấy hắn hoặc nghĩ đến hắn, trước ngực sẽ thấy đau đớn không chịu được, nhưng bên trong đau đớn, vì sao lại có chút vui mừng
Giang Từ thấy hai vai lạnh hơn, kéo áo da cáo, nhìn bầu trời đêm phía xa xôi, bên môi nở nụ cười cay đắng, chẳng lẽ, đây là trưởng thành như lời sư phụ nói sao ? Chẳng lẽ, trở về Đặng Gia Trại, thật là một giấc mộng xa xôi?.
Tuyết tan trời càng rét lạnh, hơn nữa đường lên núi càng trơn trượt, Giang Từ tuy là khinh công rất tốt , ngày hôm đó cũng vấp ngã trên đường núi trơn trượt. Nhìn áo lông cáo bị dính đầy bùn, nàng không khỏi có chút tiếc nuối, may mà khi té ngã tay phải chống đỡ, không để thức ăn trong hộp bị đổ.
Tới nhà tranh, Bùi Diễm mới từ suối Bảo Thanh đi ra, Giang Từ thấy hắn chỉ mặc một chiếc áo bào gấm, bên trong áo bào giống như không mặc quần áo, bước vào trong nhà tranh, tâm đập thình thịch, quay đầu đi. Bùi Diễm khẽ cong môi, chậm rãi ngồi trước bàn, bình tĩnh nói : “Mang lên đi.
”
Giang Từ không dám nhìn hắn, quay mặt sang bên kia, mò mẫm mở hộp đựng đồ ăn, đưa đồ ăn ra, lại mò mẫm đưa đôi đũa ngọc cho Bùi Diễm.
Bùi Diễm nhìn đôi đũa ngọc cách xa mình, đem áo bào kéo ra một ít, bên môi ý cười càng đậm: “Nơi này còn có người nào khác sao?”
Giang Từ quay đầu nhìn thoáng qua, trên mặt đỏ bừng, đũa ngọc trong tay chưa nắm chắc, rơi xuống bàn. Bùi Diễm lắc lắc đầu, nhặt đũa ngọc lên, lẳng lặng dùng. Thấy Giang Từ vẫn đưa lưng về phía mình, thấy được vài vết bùn dính ở mép áo da cáo trên người nàng, hai tay đang buông xuống hơi run lên, bàn tay phải có thể thấy vết trầy da. Hắn khẽ cau mày, giọng lạnh lùng nói : “ Ngươi qua đây ngồi xuống!
”
Giang Từ trong lòng hoảng loạn, cay đắng cùng ngọt ngào không ngừng đan xen, chờ đợi cùng sợ hãi cuồn cuộn dâng trào. Nàng chậm rãi đi đến trước bàn ngồi xuống, ngước mắt nhìn về phía Bùi Diễm.
Bùi Diễm cùng nàng lẳng lặng nhìn nhau, trong đôi mắt đen không nhìn ra vui mừng hay giận giữ, chỉ mang theo vài phần tìm kiếm, vài phần suy tư. Giang Từ không chịu nổi ánh mắt của hắn, chậm rãi cúi đầu, lại vừa vặn nhìn lên trước ngực Bùi Diễm, áo bào của hắn hơi buông lỏng, ngực trần, vì từ suối nước nóng bước ra không lâu, vẫn còn hơi đỏ, nàng cảm thấy hai má nóng hổi, đột nhiên đứng lên, chạy ra khỏi nhà tranh.
Bùi Diễm hơi cử động người, lại chậm rãi ngồi trở lại ghế, hắn xoa vết thương bên hông, nhìn bóng lưng Giang Từ, ánh mắt sáng ngời, phức tạp.
Hắn chậm rãi dựa lưng vào ghế, nhắm hai mắt lại.
Tiếng bước chân vang lên, An Trừng bên ngoài nhà tranh nói : “Tướng gia!
”
An Trừng bê một chồng mật báo tiến vào, cầm phong thư trên cùng, cúi người nói: “Tướng gia, Thôi công tử có tin.
”
Bùi Diễm đưa tay nhận lấy, lấy ra đọc, thật lâu sau, cau mày nhẹ giọng nói : “Xem ra, thật sự là hắn.
”
Hắn đứng dậy, An Trừng vội giúp hắn mặc thêm áo choàng lông. Bùi Diễm đi ra khỏi lều tranh, nhìn suối Bảo Thanh mù sương, lại nhìn dãy núi phủ đầy tuyết, hắn đột nhiên nói: “An Trừng.
”
“Vâng, tướng gia.
”
“Còn nhớ năm xưa, chúng ta ở núi Kỳ Lân chiến đấu hăng hái đẫm máu, tử thủ quan ải, đuổi mười vạn địch không?
An Trừng mỉm cười : “ Các huynh đệ Trường Phong Kỵ sợ là ai cũng sẽ không quên.
”
Bùi Diễm chắp tay nhìn đám mây dày đặc trên bầu trời với, khẽ thở dài: “Chỉ hy vọng Kiếm Du có thể sống qua mùa xuân sang năm, hiện tại chỉ có dựa vào hắn chống đỡ.
”
Mấy ngày sau lại bắt đầu có tuyết rơi , đất trời một mảnh trắng tinh. Giang Từ ngày hôm đó đi qua chiếc gương đồng, dừng chân thật lâu, nhìn chằm chằm vào bản thân xa lạ trong gương, hạ quyết tâm.
Nàng cẩn thận chuẩn bị cơm tối. có hơi trễ, bước lên tuyết đọng lại trên suối Bảo Thanh. Trời đã muộn, Núi đêm yên tĩnh, Đèn trường minh bên cạnh suối Bảo Thanh âm u, Giang Từ thấy bản thân giống như bước vào trong mộng mờ mịt, lại không thể không tỉnh lại, thoát ra khỏi giấc mơ đẹp này.
Bùi Diễm đang nằm trên nhà tranh xem mật báo, thấy nàng bước vào, mỉm cười đem mật báo gấp lại : “Hôm nay sao lại muộn vậy?”
Giang Từ sửng sốt, thấy hắn cười cực kỳ hoà nhã, không hiểu sao có chút sợ hãi, vì sao, sâu thẳm trong lòng mình, sẽ sợ hãi khi nhìn thấy hắn cười như thế, sẽ hy vọng hắn sẽ ức hiếp mình như trước sao?
Nàng lẳng lặng đứng một bên, đợi Bùi Diễm dùng xong bữa tối, xem xong mật báo, lại hầu hạ hắn rửa mặt xong, do dự một lúc, đang định mở miệng, Bùi Diễm nằm trên ghế dài đột nhiên duỗi tay ra tay vỗ vỗ bên người : “Ngươi tới đây.
”
Giang Từ cúi đầu xuống, khẽ cắn môi, ngẩng đầu lên, bình tĩnh đi đến bên người Bùi Diễm ngồi xuống, bình tĩnh nhìn vào đôi mắt màu đen của hắn, nhẹ giọng nói : “Tướng gia, ta có lời này muốn nói với ngài.
”
Bùi Diễm mỉm cười :” thật trùng hợp!
” Hắn dừng lại, từ từ nói : “Nói đi, Tướng gia ta nghe.
”
Giang Từ bỏ qua nhịp tim đang đập kịch liệt, vội vàng nói : “Tướng gia, vết thương của ngài cũng sắp khỏi hẳn, ta cũng giúp ngài nhận người, ta lại ngu ngốc, ở lại bên ngài chỉ gây phiền phức, không có tác dụng gì, không bằng, ngài…”
Bùi Diễm cười lạnh một tiếng, đột nhiên vươn tay phải, nâng cằm Giang Từ, kéo nàng đến phía trước, lạnh lùng nói bên tai nàng: “Muốn thuốc giải, muốn rời đi, phải không?”
Giang Từ muốn thoát ra, lại bị Bùi Diễm dùng lực bóp mặt, nhìn thẳng vào đôi mắt giận giữ của hắn chậm rãi nói : “Đúng, tướng gia, ta vốn không phải người của Tướng phủ ngài, xin ngài nương tay, buông tha dân nữ.
”
Bùi Diễm nhìn khuôn mặt trước mắt như bạch ngọc tinh xảo, đôi môi đỏ trên mặt, con ngươi đen láy hiện lên vẻ hồn nhiên trong trẻo, giữa lông mày tuấn tú dường như càng tức giận hơn. Giang Từ cảm thấy sợ hãi, xê dịch thân mình ra xa, Bùi Diễm lại chậm rãi sờ tay vào ngực, lấy ra một lọ sứ, đổ ra một viên dược hoàn vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng ước lượng, nở nụ cười : “Muốn lấy thuốc giải đúng không, không khó.
”
Hắn cầm viên dược hoàn lên, chậm rãi đưa tới bên miệng, mỉm cười nhìn Giang Từ, nhẹ giọng nói : “Thuốc giải, muốn lấy ngươi tự mình tới lấy”.
Nói xong đưa viên thuốc vào trong miệng, dùng răng nhẹ nhàng cắn lấy.
Đầu Giang Từ nổ "ầm" một tiếng, máu toàn thân dồn lên, nàng vừa tức giận vừa thẹn, đột nhiên đứng lên, quay đầu bỏ chạy. Vừa chạy được hai bước, thấy đầu gối đau nhức do bị Bùi Diễm ném bình sứ trúng, quỳ một gối xuống.
Bùi Diễm đưa tay kéo nàng đến ghế dài, Giang Từ thấy trời đất như quay cuồng, đã bị hắn đè ở dưới. Nàng vội vàng đưa tay đẩy ra, Bùi Diễm cười lạnh một tiếng, siết chặt hai tay nàng, Giang Từ chỉ cảm thấy cổ tay đau nhức, mở miệng kêu một tiếng "A", đôi môi ấm áp Bùi Diễm đã áp lên môi nàng.
Đây là một loại ấm áp xen lẫn thanh mát, hơi mát kia từ đôi môi ấm áp đôi môi không ngừng truyền vào cơ thế Giang Từ, viên thuốc thanh mát, từ cổ họng xuống, thâm nhập vào nội tạng. Nàng mơ hồ nhìn khuôn mặt trước mắt , giữa đôi lông mày tuấn tú kia dường như có chút thương hại, lòng nàng dường như trôi nổi ở giữa không trung, thong dong bình tĩnh, cảm thấy được sự thương tiếc, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Bên ngoài nhà tranh, gió bắc gào thét, bên trong nhà tranh, lửa than bập bùng. Giang Từ như rơi vào bên trong mộng đẹp, trong mộng có ngọt ngào, có chua xót, có hạnh phúc, có thống khổ, nhưng càng nhiều hơn là lo lắng và bất an.
Môi Bùi Diễm lưu luyến trên môi nàng, lại thận trọng mà hôn lên mắt nàng, lông mày nàng. Bàn tay mang theo mùi nước suối chậm rãi xoa nàng hai má nàng, lại dọc theo hai gò má xuống dưới, nhẹ nhàng vuốt ve cổ nàng, ngực nàng, nhẹ nhàng cởi quần áo nàng.
Trong bếp than, tia lửa nổ lộp bộp. Giang Từ đột nhiên bừng tỉnh, tình cảnh ngày ấy trên vách núi đột nhiên lại hiện lên trước mắt, ngọt ngào cùng hạnh phúc biến mất, lo lắng cùng bất an đi vào trong đầu nàng, nàng đột nhiên đẩy Bùi Diễm ra, quần áo tán loạn, nhảy xuống đất, chạy ra bên ngoài nhà tranh.
Trong mắt Bùi Diễm thoáng qua một tia lạnh lùng, thân hình lóe lên trong giây lát, Giang Từ đã đụng vào ngực hắn. Bùi Diễm ôm chặt nàng trong lòng, cúi đầu nhìn đôi mắt kinh hoàng của nàng, trên mặt một tia thương tiếc cuối cùng biến mất không thấy. Hắn gắng sức bế Giang Từ lên, quăng nàng lên ghế, nặng nề đem nàng đè xuống dưới thân, giọng lạnh lùng nói bên tai nàng: “Ngươi lại muốn chạy trốn đi nơi nào?”
Hắn dùng sức tay phải kéo mạnh, áo ngoài của Giang Từ “ Toạc” một tiếng, bị hắn ném đi.