Lưu Thủy Điều Điều - Tiêu Lâu ( Nước Chảy Xa Xăm)

Lưu Thủy Điều Điều - Tiêu Lâu ( Nước Chảy Xa Xăm)

Cập nhật: 04/10/2024
Tác giả: Tiêu Lâu
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 2,549
Đánh giá:                      
Cổ Đại
     
     

Giang Từ kinh hãi thét lên một tiếng “Aaaa”, âm thanh lại bị đôi môi của Bùi Diễm chặn lại. Nàng liều mạng giãy dụa chống cự, đổi lấy là sự chiếm đoạt giống như công thành chiếm đất. Tất cả sự dịu dàng cùng thương tiếc giống như mưa thuận gió hòa lúc trước đều không còn, tất cả những gì còn lại là sự phẫn nộ cùng thô bạo như cuồng phong mưa bão. Nàng liều mạng dùng hết sức, vẫn không thể đẩy Bùi Diễm ra, quần áo trên người bị xé rách ném sang bên cạnh ghế.

Sau nỗi sợ hãi vô cùng là sự phẫn nộ tới cực điểm, nàng dùng sức cắn. Bùi Diễm đau đớn hét lên một tiếng, xoa xoa môi dưới bị cắn, từ trên người nàng ngẩng đầu lên.

Hắn dùng ngón tay xoa môi dưới đang chảy máu, nhìn ngón tay đỏ tươi, chậm rãi đưa ngón tay vào trong miệng hút, lạnh lùng nhìn đôi mắt phẫn nộ của Giang Từ đang nhìn mình, ngước mắt nhìn phía Giang Từ. Thấy trong mắt nàng tràn đầy sự phẫn nộ, coi thường cùng đau đớn, Bùi Diễm cười ha ha, ngón tay nhẹ nhàng đưa lên hai má Giang Từ, chậm rãi nói : “Hóa ra ngươi còn có thể cắn trả lại, xem ra, ta quả thật đã xem nhẹ ngươi.

Giang Từ nhìn vào đôi mắt đen của hắn, đôi mắt u ám tối tăm, trong lòng nàng như bị đao cắt đau đớn, lại khiến nàng bộc phát tức giận, nước mắt long lanh trào ra khỏi khóe mắt, hơi nghiêng đầu sang một bên, ướt cả chăn gấm.

Những giọt nước mắt làm Bùi Diễm trong nháy mắt hoảng hốt, ở nơi nào đó trong tim cũng tựa hồ có chút đau đớn. Bên ngoài, gió bắc thổi vào cửa nhà tranh làm nó lay động, hắn giật mình bừng tỉnh, nhìn khuôn mặt sáng ngời tràn đầy bi ai cùng tuyệt vọng dưới thân kia , cười lạnh lùng: “Thuốc giải là ta cho ngươi, nhưng ngươi muốn đi, cũng không dễ dàng như vậy!

” Nói xong tay phải dùng sức, xé rách mảnh xiêm y cuối cùng còn lại trên người Giang Từ.

Giang Từ toàn thân run rẩy, bất lực nhìn lên trần mái nhà tranh, cảm giác được đôi môi ấm áp lãnh khốc của Bùi Diễm lướt qua trên người nàng, cảm giác được hô hấp của hắn dần nặng nề, cảm giác cơ thể trần trụi ấm áp của hắn áp sát tới, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Sâu thẳm trong lòng, một âm thanh kêu gào: không phải là thật, thì ra là mình si tâm vọng tưởng, lãnh khốc vô tình như hắn, làm sao có thể…”

Nàng nghĩ ngang,

hàm răng chuẩn bị cắn lại, Bùi Diễm sớm có phòng bị, dùng sức giữ chặt miệng nàng. Nước mắt Giang Từ tuôn trào, chỉ là những giọt nước mắt này, là vì sự bạo ngược này, hay là chân tướng đằng sau sự bạo ngược này, nàng cũng không thể nói rõ ràng.

Hai mắt đẫm lệ mông lung, Bùi Diễm mang khuôn mặt cuồng nộ ghé sát, hắn nặng nề hút những giọt nước mắt ở nàng khóe nàng, giọng nói của hắn mang theo một chút hận ý như lưỡi dao sắc cắt vào lòng Giang Từ : “Ngươi không phải là muốn chạy sao? Ta lại muốn xem xem, ngươi có thể chạy trốn đi nơi nào?!

Tay hắn dùng sức, Giang Từ kêu "A" một tiếng, hai chân bị Bùi Diễm tách ra, nàng theo bản năng vươn hai tay ra, tay phải Bùi Diễm nhanh chóng giữ chặt hai tay nàng, đè ngược lên đỉnh đầu nàng. Bùi Diễm cảm giác được người dưới thân đang run rẩy kịch liệt có chút do dự, nhưng trong cảm xúc mãnh liệt trong cơ bùng lên khiến đầu hắn dần dần mê loạn, cuối cùng từ từ hạ cơ thể xuống.

Giang Từ tuyệt vọng mơ hồ cảm thấy sự khác thường, liều mạng dùng hết sức, nghiêng đầu hung hăng cắn vào cánh tay phải của Bùi Diễm, Bùi Diễm trong cơn mê loạn không đề phòng, bị đau nới lỏng tay phải. Hai tay Giang được thả ra, ra sức đấm vào ngực Bùi Diễm, hai chân vội vàng đạp, Bùi Diễm cố nhịn đau đớn ở cánh tay phải, dùng sức lại đè nàng xuống, lại nghe bên ngoài nhà tranh phát ra âm thanh lớn, đúng là tín hiệu Trường Phong Vệ bị tấn công.

Tâm trí Bùi Diễm đột nhiên tỉnh táo, nhưng không chút kinh hoảng, hắn biết ngoài nhà tranh có gần trăm tên ám vệ, trừ phi là kẻ địch tập kích rất đông, bằng không, không ai có thể đột phá tới gần nhà tranh. Hắn đè Giang Từ xuống, đang định lại lần nữa cúi người, tiếng hét giận dữ của An Trừng truyền đến, hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhanh chóng nhảy ra khỏi người Giang Từ, điểm huyệt đạo của nàng, kéo chăn gấm đắp lên người nàng.

Hắn nhanh chóng khoác thêm áo bào, nghe được vùng núi phía bắc âm thanh càng ngày càng gấp gáp, đúng là Trường Phong Vệ khi gặp kẻ địch mới phát ra tín hiệu, mà An Trừng hét ra lệnh, hiển nhiên kẻ địch đến võ công vô cùng cao cường. Sắc mặt Bùi Diễm chuyển nghiêm nghị, vụt tới phía trước cửa sổ, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn phía ngoài cửa sổ.

Phía bắc chân núi Bảo Lâm, ánh lửa lập lòe, chuyển động nhanh chóng, thỉnh thoảng bất chợt truyền đến tiếng hét lớn, hiển nhiên là ám vệ bị tấn công, đang tiến hành phản kích. Mà bên suối Bảo Thanh, trong gió lạnh, An Trừng cùng một người che mặt chiến đấu.

Con dao trong tay An Trừng đao thế như gió như chớp , ánh đao biến hóa khó lường, thân hình cuốn xoay mang theo tầng tầng tuyết mờ, mà trường kiếm trong tay người che mặt nạ cùng hắn đối địch như xà ngâm hổ gầm, kiếm kêu rầm rầm, kiếm khí cường thịnh. Bùi Diễm nhìn xem vài chiêu, liền biết người này võ công cao hơn An Trừng, so với mình chỉ khác một chút. Hắn rút kiếm trên thắt lưng, nhanh chóng bước ra khỏi nhà tranh, trốn sau một cây đại thụ.

Gió lạnh thấu xương, An Trừng cùng người che mặt nạ càng đấu càng nhanh, tuyết bay lên càng lúc càng nhiều. Bùi Diễm thấy thế kiếm An Trừng có chút mất kiểm soát do kiếm lực của người đeo mặt nạ, lo sợ nguy hiểm tính mạng, cực nhanh bẻ một cành khô, vận lực ném ra, những hạt tuyết bên cạnh hai người vỡ tung.

Thân hình Bùi Diễm lao nhanh đến, một ánh sáng lạnh lẽo trong tay lóe lên, vừa đúng đỡ được một kiếm của người đeo mặt nạ đang đâm về phía An Trừng.

Người bịt mặt thấy Bùi Diễm đuổi tới, cười khàn một tiếng, kiếm thế xoay chuyển một nửa,

, Bùi Diễm khẽ hét lên một tiếng, chiêu kiếm không ngừng vang lên, chỉ trong chốc lát hai người đã đấu hơn mười chiêu.

Bùi Diễm thấy chiêu kiếm của người này biến hoá khó lường, lúc ngang ngược, lúc nhẹ nhàng, thỉnh thoảng quỷ dị, trong lòng kinh ngạc, trong chốn võ lâm từ khi nào lại có một cao thủ như thế này. Trong lòng hắn nghi ngờ, động tác trên tay nhanh hơn, chân khí làm cho áo bào hắn tung bay trong gió, tiếng rồng ngâm mạnh mẽ, vang vọng phía chân núi, Bảo Lâm kiếm khí trong trẻo phá vỡ đêm tuyết tối tăm, gió mạnh cuốn tuyết bay khắp nơi. Người bịt mặt mang theo thanh kiếm, như bóng chim cô độc, xuyên qua kiếm thế ngang dọc của Bùi Diễm, chạy nhanh về phía hồ nước mù sương.

Hắn nghiêng người bẻ gãy một cành cây, bắn về phía mặt nước, tay áo tung bay, nhanh như mũi tên bạc, giẫm lên cây nhẹ lướt qua mặt nước, tựa như sương mù trong gió , nháy mắt lướt qua mặt hồ bảy tám trượng.

Bùi Diễm thấy hắn hướng tới nhà tranh, mặt biến sắc, thân hình vọt lên vài trượng,

bay nhanh như chim hồng, vượt qua mặt hồ, nhìn thấy người đeo mặt đã bước trên nóc nhà tranh, giống như muốn đạp phá nóc nhà xuống, hắn tức giận hét lên, trường kiếm trong tay lóe lên như sao băng, ném vào người đeo mặt nạ.

Người đeo mặt nạ lùi về phía sau, chân phải đặt trên sườn của mái nhà tranh, bên cạnh có một cây đại thụ, hắn đạp lên một cành cây khô, thân hình nhảy lên vài lần, chạy về phía núi.

Bùi Diễm nhảy theo lên mái nhà,

nhưng không đuổi theo người đeo mặt nạ nữa, chỉ vẫy tay một cái, An Trừng hiểu ý, mang theo hơn mười người đuổi theo lên núi.

Bùi Diễm đứng trên mái nhà, một trận gió mạnh, thổi bay áo choàng của hắn, hắn vẫn đứng im như núi, sừng sững bất động, lạnh lùng nhìn người đeo mặt nạ biến mất trong bóng đêm, nhìn đám mật vệ khắp núi dần bình tĩnh lại, lại nhìn đám người An Trừng từ trên núi về.

Bùi Diễm từ mái nhà nhảy xuống, An Trừng đến gần nói: “Địch có khoảng bảy tám người, bọn họ đã sớm thăm dò chỗ ám vệ, ra tay tàn nhẫn, giết mười hai huynh đệ, người cùng thuộc hạ đối địch là người có thân thủ cao nhất. Bọn chúng đã giăng dây ở hồi nhạn, thuộc hạ đuổi tới thì toàn bộ đã tháo chạy.

Bùi Diễm cau mày, trầm ngâm nói : “Người này võ công cao cường như thế, tại sao lại ở đây?”

“Vâng, thuộc hạ cũng có chút nghi ngờ, có phải vì thăm dò thương thế của Tướng gia?”

Bùi Diễm chắp tay đi vài bước, hơi lắc đầu, qua một lát, hắn xoay người nói : “Hoả tốc truyền tin cho Kiếm Du, bảo hắn đào hào trước khi tuyết rơi, chuẩn bị tốt lương thảo, chuyện rút ngân lượng , cũng phải gấp rút.

An Trừng rời đi, Bùi Diễm lại cúi đầu suy nghĩ một lúc, xoay người bước vào nhà tranh. Hắn đứng yên trước cửa, bóng dáng mảnh khảnh in dài trên tuyết, thật lâu sau, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa vào.

Hắn chậm rãi bước vào trong nhà tranh, nhìn xung quanh, quần áo khắp nơi, than lửa mờ mịt, ánh nến mờ đỏ, trên ghế, lại không thấy bóng dáng của Giang Từ.

Con ngươi Bùi Diễm đột nhiên co lại, thân hình nhảy lên, xuyên qua mái nhà tranh, nhanh chóng chạy xuống chân núi, ám vệ không biết phát sinh chuyện gì, lần lượt bước ra hành lễ. Hắn sắc mặt lạnh lẽo, như một làn khói nhẹ, vượt qua ngọn núi đầy tuyết trắng, sơn dã mênh mông, cuối cùng lại không nhìn được thân ảnh kia.

Hắn hét một tiếng dài, đứng ở rừng cây, mái tóc dài lỏng lẻo tung bay trong gió, lại từ từ xõa xuống. Hắn bước lên trên mái nhà tranh, rút ra trường kiếm ném lúc trước, ánh sáng lạnh lẽo chiếu vào đôi mắt hắn, hắn nhảy xuống, hướng tới An Trừng đang vội vàng đến giọng lạnh lùng nói: “Điều động tất cả người ngựa ở vùng lân cận, điều tra hết mọi chỗ, tìm nha đầu đó cho ta!

Mùng hai tháng mười hai, Bình Châu, tuyết rơi dày đặc, trời đất lạnh lẽo. Trong bóng đêm trầm lặng, trong gió tuyết ầm ầm , một thương đội tiến vào cổng thành trước khi cửa thành bị đóng, xe ngựa tiến lên khó nhọc trên con đường đầy tuyết, trước khách trạm Tụ Phúc ở thành tây ngừng lại.

Một gã hán tử trung niên gõ cửa khách trạm, thương lượng cùng chưởng quầy, đoàn người vây quanh đánh xe ngựa vào hậu viện, thấy trong viện không có người khác, từ bên trong xe lấy ra một rương gỗ lớn, mang vào trong phòng chính.

Người ở thương hội vốn đã được huấn luyện, sau khi đặt hộp gỗ xuống,

nhanh chóng ra ngoài, trở lại tây thành đi ngủ.

Giờ hợi,

bốn bề im lặng, chỉ có tuyết lạnh đang bay. Phòng trong, chiếc bàn chậm rãi di chuyển, một lát sau, phía đông tường lộ ra một địa đạo. Một bóng đen từ trong địa đạo chui ra, thân hình mảnh khảnh chậm rãi đi bên cạnh rương gỗ, ý cười trong đôi mắt đen ngày càng đậm hơn, hắn nhẹ nhàng vuốt ve nắp rương: “Thiếu Quân à Thiếu Quân, phải xin lỗi ngươi. Chẳng qua, ngươi cũng làm ta….

Lời nói hắn dừng lại, cười ha ha, tay vận lực, phá khoá đồng, chậm rãi mở nắp rương gỗ, cúi người ôm ra một người từ trong rương. Hắn cúi đầu nhìn phía khuôn mặt đang ngủ say, trong mắt thoáng qua một chút thăm dò cùng hiếu kì, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, vào trong đường hầm.

Giang Từ giống như rơi vào một giấc mộng vô tận , mê mê trầm trầm, giống như đang chìm nổi trong biển lớn, thỉnh thoảng tỉnh dậy trong chốc lát, nhưng lại không thể cử động, trước mắt tất cả đều là gương mặt có chút xa lạ đang lắc lư, mỗi khi nàng mở hai mắt, bọn họ liền cho nàng chút thức ăn lỏng, nàng lại tiếp tục hôn mê.

Nàng không biết mình vì sao lại hôn mê kéo dài, cũng không biết những người này muốn đem nàng đi nơi nào, nàng chỉ biết trong lòng mình trống rỗng, đầu tim hình như có bị cắt mất một mảnh. Nàng chỉ muốn ở trong giấc mộng này mãi, cũng không cần tỉnh lại, cũng không cần nhớ tới cơn ác mộng lúc trước đó nữa. Tự nhiên, cũng không cần nhớ tới đêm đó nữa, người đó, đôi mắt đen đó, khuôn mặt giận dữ kia nữa.

Nhưng giấc mộng này, cũng có một ngày tỉnh lại, Trong làn sương mờ, một tiếng tiêu ai oán đi vào trong giấc mộng của nàng, đi thẳng vào sâu đáy lòng nàng, nàng mơ mơ màng màng mở hai mắt.

Trước mắt hơi lờ mờ, nàng chậm rãi quay đầu, thật lâu sau, mới nhìn rõ mình đang nằm ở trong một chiếc xe ngựa. Bên trong xe, có một người mặc áo da cáo màu trắng, ngồi quay lưng về phía nàng, tư thái thanh tao lịch sự, như xuân liễu, nhưng sống lưng thẳng đứng, tựa như thanh tùng. Mái tóc đen dài của hắn được buộc bằng một chiếc trâm ngọc bích, ngồi thổi tiêu, tiếng tiêu mang theo phiền muộn cùng đau thương, lại chứa những hoài niệm cùng đấu tranh.

Giang Từ nhìn chiếc trâm cài tóc ngọc bích, giật mình sửng sốt không nói, khi tiếng tiêu cuối cùng đã dứt, nàng cười yếu ớt: “Quả nhiên là ngài.

Vệ Chiêu buông tiêu trúc xuống, xoay người lại, đôi mắt như ngọc trai quý báu rực rỡ, hơi hơi nheo lại : “Thật sự là xin lỗi, làm hỏng việc tốt của ngươi.

Mặt Giang Từ lập tức đỏ bừng, nhớ tới đêm đó trên người không có mảnh vải nằm trong nhà tranh, bên ngoài truyền đến tiếng Bùi Diễm cùng người nào đó giao đấu, trước mặt nàng có người mặc đồ đen bịt mặt, lặng yên lẻn vào, dùng chăn gấm cuốn nàng lại, từ cửa sổ nhảy ra, hắn điểm huyệt hôn mê của nàng, sau đó là những người đó đem nàng đi từ nơi này đến nơi khác, sau đó mê man chìm vào trong mộng.

Nàng cúi đầu nhìn quần áo trên người , thật lâu sau, nhẹ giọng nói : “Không, ta muốn đa tạ ngài.

“ Ồ!

” giọng của Vệ Chiêu có một sức lôi cuốn quyến rũ, hắn chậm rãi đứng lên, ngồi cạnh Giang Từ, nâng cằm nàng lên, đôi mắt phượng lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng. Giang Từ nhẹ nhàng cắn môi, ánh mắt long lanh hơi chớp, quay đầu đi chỗ khác, cúi đầu nói : “Cám ơn ngài đã đưa ta ra khỏi nơi đó”.

“ Có chút thú vị”!

. Giọng điệu của Vệ Chiêu bình thản, khóe môi lại lộ ra nụ cười đắc ý.

Giang Từ vừa quay đầu lại, thấy nụ cười của hắn như trăng thanh gió mát, mưa bay hoa rụng ,

lúc này, nàng chợt nhớ tới người nọ, khuôn mặt tuấn nhã, đôi mắt đen biết cười, trong lòng chua xót, vô lực dựa vào thành xe. Thật lâu sau, nước mắt chảy xuống,

rơi cả trên mu bàn tay, lạnh lẽo giống như muốn thấm vào bên trong da thịt, rót vào huyết quản bên trong.

Vệ Chiêu sửng sốt, Giang Từ lại đột nhiên lấy tay lau đi nước mắt trên khóe mắt, ngẩng đầu lên cười, duỗi tay ra trước mặt Vệ Chiêu: “Đưa đây!

Vệ Chiêu cười to, nghênh ngang nằm xuống bên cạnh Giang Từ, hai tay gối sau đầu, chậm rãi nói : “Cái gì? Ta đâu có nợ ngươi.

Giang Từ thu tay về, dịch người ra một chút, cười lạnh : “ Đừng có giả vờ giả vịt với ta, những người tâm địa đen tối các ngài, ngày nào đó sẽ gặp báo ứng. Chỉ là ngài đừng quên, ta để lại phong thư ở nơi nào đó.

Vệ Chiêu cười càng đắc ý, làn da trắng như tuyết lại có chút ửng đỏ, làm khuôn mặt hắn như hoa đào, hơn nữa mái tóc của hắn đen như mực, đôi mắt như thuỷ tinh. Hắn cười một trận, duỗi tay nắm lấy mái tóc Giang Từ, hắn chậm rãi đem tóc của nàng quấn quanh ngón tay, bỗng nhiên kéo, Giang Từ ngã về phía sau. Vệ Chiêu ôm lấy nàng, ánh mắt nhìn tới lui trên người nàng, chậc lắc đầu : “Cũng không phải tuyệt sắc giai nhân gì, còn ngốc như nai, mắt nhìn của Thiếu Quân, thật sự làm cho người ta không dám ca ngợi!

Giang Từ nghe được hai chữ "Thiếu Quân", hô hấp có chút ngưng lại, nhắm chặt mắt, rồi lại mở ra, cũng không giãy dụa chống cự, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Vệ Chiêu, nhẹ giọng nói : “Ngài hao tổn tâm cơ, dám mạo hiểm, đem ta từ nơi đó đi ra, dĩ nhiên có mục đích của ngài. Người như các ngài tuyệt sẽ không làm chuyện lỗ vốn. Ta mặc dù không biết ngài muốn lợi dụng ta như thế nào, nhưng tóm lại là muốn dùng ta, vậy xin ngài giúp ta giải độc trước, ta nguyện ý phối hợp với ngài, từ hôm nay trở đi, ngài muốn ta làm chuyện gì, ta sẽ làm chuyện đó.