Vệ Chiêu mỉm cười hơi ngả về phía sau : “Chúng ta trước nay hợp tác vui vẻ, chẳng qua lần này…” ánh mắt tối tăm lạnh lẽo của hắn nhìn chằm chằm Giang Từ, chậm rãi nói : “Ta nếu muốn ngươi giúp ta đối phó Bùi Diễm, ngươi cũng nguyện ý sao?”
Trong lòng Giang Từ hơi chấn động, từ nơi nào đó, như truyền đến một tiếng thống khổ. Nàng cảm thấy tay mình dần chuyển lạnh lẽo, cố sức không để thân thể run lên, đôi mắt trong suốt như nước bình tĩnh phía Vệ Chiêu,
giọng nói không có một tia gợn sóng : “Ta nguyện ý.
”
“ Tại sao?” Vệ Chiêu cảm thấy hứng thú, tay phải chống lên má, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Giang Từ chậm rãi nhắm mắt lại, bỗng nhiên hai hàng lệ tuôn trào, tóc mai vừa vặn rơi trên chân Vệ Chiêu. Vệ Chiêu cúi đầu nhìn lại giống như hoa sen nở rộ trên đầu gối, một vẻ đẹp phảng phất luôn luôn tồn tại trong ký ức xa xôi, nụ cười trên mặt hắn biến mất, lại lần nữa tản ra.
Ngón tay hắn nhẹ sờ gò má Giang Từ, nhìn nàng không chớp mắt:
“Theo ta được biết, khoảng thời gian này, hắn không cần bất cứ kẻ nào hầu hạ, ở cùng ngươi sớm chiều , lại từng liều mạng cứu ngươi, tấm lòng này, xưa nay chưa từng có. Ngươi vì sao còn nguyện ý giúp ta đối phó hắn?”
Giang Từ quay đầu đi, trong mắt rưng rưng, sau một lúc lâu cúi đầu nói : “Không, hắn chỉ biết ức hiếp ta, hắn căn bản chưa từng xem ta là người, ta, ta hận hắn …”
Mắt phượng Vệ Chiêu hơi hơi nhếch lên, cười đắc ý. Hắn buông Giang Từ ra, từ trong ống tay áo lấy ra một cái bình sứ, đổ ra một viên thuốc, dùng tay bẻ đôi viên thuốc đưa tới trước mặt Giang Từ.
Giang Từ nhìn phía Vệ Chiêu, thấy đôi mắt đen lạnh như băng như kiếm, khóe môi nở nụ cười vui vẻ dị thường, tay hắn trắng bạch ngọc, mà viên thuốc đen như mực, hình thành sự đối lập rõ rệt. Nàng im lặng một lúc, chậm rãi hé miệng, chậm rãi di chuyển về phía trước, từ trên tay Vệ Chiêu đem nửa viên dược hoàn nhẹ nhàng đưa vào miệng. Ngón tay Vệ Chiêu ngưng ở giữa không trung, ý cười trên khóe môi cũng có chút cứng nhắc. Giang Từ mỉm cười ngồi dậy : “Đa tạ Tiêu Giáo Chủ.
”
Ý thăm dò trong mắt Vệ Chiêu ngày càng đậm, lại tựa vào chăn gấm, vẻ mặt vô tư nói: “Ngươi cũng không ngốc, nói đi vì sao khẳng định đây là thuốc giải ?”
“Ta cũng không khẳng định!
” Giang Từ cảm thấy mái tóc của mình rối tung. dùng tay chải nhẹ nhàng, nghiêng đầu nói.
“Vậy sao ngươi còn đồng ý uống thuốc ?”
Giang Từ bĩu môi : “Có hai lý do, thứ nhất, người như ngài, nếu không muốn cho ta thuốc giải thì sẽ không cho, dù sao cũng sẽ chết, không bằng thử một lần. Thứ hai, ngài còn muốn dùng đến ta làm việc, khẳng định sẽ không để ta chết lúc này, nếu như thứ ta nuốt là độc dược, ngài sẽ ngăn cản, cho nên ta đánh cược một phen.
”
Vệ Chiêu nghiêng nhìn Giang Từ. Đôi mắt sáng lấp lánh như hổ phách. Hắn chậm rãi cầm cây sáo tre ở bên cạnh, ngón tay thon dài đem sáo tre xoay tròn, một lát sau huýt sáo, con ngựa hí lên, xe ngựa chậm rãi đi về phía trước.
Giang Từ vén tấm màn che dày dặn lên một cơn gió lạnh thổi mạnh vào, nàng vội buông xuống, nhìn qua khe cửa hở xuyên nhìn ra bên ngoài, nói : “Chúng ta đang đi đâu?”
“Núi Nguyệt Lạc”
Giang Từ buông rèm xe, có chút kinh ngạc : “Trở về quê hương của ngài sao ?”
“Quê hương” Vệ Chiêu cười cười : “Nói thật, ta hơn mười năm chưa trở về.
”
Giang Từ quay đầu : “Ngài không phải Tinh Nguyệt Giáo Chủ sao? Vì sao hơn mười năm chưa trở về núi Nguyệt Lạc?”
Vệ Chiêu hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện, nhắm mắt lại. Xe ngựa xóc nảy, lông mi dài của hắn rung rinh như cánh bướm, trên mắt hắn khi nhắm lại phủ lên màu xám nhạt. Giang Từ đột nhiên nhớ tới thọ yến tướng phủ đêm đó, hắn ngồi cùng với người đó, trên mặt mỉm cười, nhưng ánh mắt trống rỗng, cả sảnh đường, trong mắt hắn, đều là thù là hận sao ? Mà người kia, ý cười dạt dào, nhưng cũng giống như đang đeo mặt nạ, ở trong lòng hắn, chỉ sợ đều chỉ là quân cờ. Cái gọi là thanh vân chí, khuynh thiên hận, có thể đem đến cho bọn họ cái gì?
Giang Từ cúi đầu lẳng lặng nghĩ, cũng không biết qua bao lâu, xe ngựa va phải hòn đá to, làm nàng tỉnh giấc. Nàng ngẩng đầu lên, thấy Vệ Chiêu giống như đã ngủ trên ghế, nàng ngắm nhìn mỹ dung tuyệt mỹ của hắn khi ngủ, nhẹ nhàng kéo chăn gấm lên vai cho hắn.
Xe ngựa đi chậm dần, Giang Từ tuy là ngồi ở trong xe, cũng biết bên ngoài gió tuyết rất lớn, gấp rút đi như vậy, chỉ sợ một ngày đều đi không đến mấy chục dặm, có khi con ngựa lại bị chết cóng. Nghe được tiếng phu xe bên ngoài, nàng không khỏi nhìn Vệ Chiêu đang ngủ : hắn như vậy vội vã trở về núi Nguyệt Lạc, là vì chuyện gì? Hắn đưa nàng đồng hành, lại là vì cái gì? Thật sự là muốn lợi dụng nàng đối phó người kia sao? Nàng lạnh lùng cười, Vệ Chiêu à Vệ Chiêu, ngươi nếu thật sự nghĩ như vậy, thật la vô cùng sai lầm, ta hiện tại đã không còn giá trị lợi dụng, người kia, làm sao có thể để tâm đến ta?.
Xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại, Vệ Chiêu đột nhiên mở hai mắt, phu xe ở ngoài nhẹ giọng nói : “Gia, đến rồi.
”
Vệ Chiêu từ trong ngực lấy ra một chiếc mặt nạ đeo lên mặt, lại từ đáy ghế lấy ra hai chiếc mũ che lụa rộng màu xanh , thuận tay đặt lên đỉnh đầu Giang Từ. Giang Từ nhận lấy, nhẹ nhàng che mặt, theo hắn xuống xe ngựa.
Tuyết rơi dày đặc, Giang Từ thấy có chút rét lạnh, theo thói quen hai tay ôm lấy vai, tay lạnh cóng. Áo da cáo mang lại ấm áp cho mình, đã bỏ lại trong nhà tranh đó, không còn trên vai nàng nữa, không thể giúp nàng khỏi giá lạnh. Hai mắt nàng dần dần ướt, thôn trang trước mắt lúc ẩn lúc hiện như minh giới, bước đi một cách ngây dại, theo Vệ Chiêu đi vào cổng mái ngói phủ đầy tuyết, bức tường màu trắng vây lấy thôn trang tĩnh mịch.
Bên trong trang, vắng lặng không tiếng động. Hai người từ cửa thôn trang mà vào, men theo hành lang đi qua cửa nguyệt động, xuyên qua thiên viện, lại đi qua vài cánh cổng, đến một viện nhỏ phía tây, đường đi tới không thấy một người nào.
Vệ Chiêu đẩy cửa bước vào, nhìn quanh bên trong, dưới mũ rộng màu xanh, hai mắt hắn lạnh như sao ngày càng sâu thẳm.
Giang Từ hơi cúi đầu, thấy tay hắn run lên rất nhẹ, không khỏi có chút sợ hãi, nàng nấp sau cánh cửa.
Vệ Chiêu đứng trầm mặc thật lâu, chậm rãi đi tới bàn gỗ lim phía tây ngồi xuống, ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua mặt bàn. Hơn mười năm trước, nữ tử kia dịu dàng như dòng nước, cầm tay hắn, tại chiếc bàn này, dạy hắn viết từng nét ba chữ“Tiêu Vô Hà". Một nam tử tuấn mỹ như thiên thần, nắm lấy tay mình, trong viện này, dạy hắn từng chiêu thức của "Tinh Nguyệt kiếm pháp" . Năm tháng qua đi, chuyện cũ giống như mây khói, tất cả những người đó chung quy là sẽ không bao giờ nữa trở về. Vĩnh viễn chỉ còn trong ký ức, là thù hận cùng trách nhiệm không thể buông bỏ trên vai, là sự ẩn nhẫn ngoan cường xâm nhập vào tận xương cốt...
Hắn ngồi trên bàn hồi dài, trên mặt tấm lụa mỏng vì gió nên khẽ lay động, trong phòng dần dần tối tăm, Giang Từ lặng lẽ lùi về phía sau.
Tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, mã phu lúc nãy kia cầm nến tiến vào, nhẹ giọng nói : “Gia, nhị công tử đến rồi.
”
Vệ Chiêu thu hồi tay phải, đứng dậy, đi đến cạnh cửa, nhìn bộ dạng cúi đầu cau mày của Giang Từ, lạnh lùng nói : “Đưa nàng đến Mặc Vân Hiên, trông chừng kỹ.
”
Bóng đêm buông xuống, Vệ Chiêu bước vào "Lưu phương các", nhìn người trong phòng thản nhiên nói : “Nhìn dáng vẻ của ngươi, vết thương đã phục hồi rồi”.
Tô Nhan vội cúi đầu: “Làm giáo chủ lo lắng, thuộc hạ thương thế đã khỏi.
”
Vệ Chiêu ngồi xuống ghế : “ Võ Anh xuống tay có chút hung ác, nhưng ngươi nếu như không nhờ bị thương rơi xuống vách núi tháo chạy, cũng không thể qua mặt được Bùi Diễm.
”
Tô Nhan sắc mặt cung kính : “Chỉ là đáng tiếc Võ Đường Chủ.
”
Vệ Chiêu lạnh lùng nói :
“Võ Anh còn sống cũng không có gì hứng thú, cứ như vậy đi, với hắn mà nói, cũng là sạch sẽ.
”
Tô Nhan không dám đáp lời, Vệ Chiêu nói : “Tô Tuấn đâu? Ta không phải để các ngươi đến đây chờ ta sao?”
“U Châu có biến, đại ca vội đi đến đó.
”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Vốn là an bài thợ mỏ trốn thoát, sau đó quan phủ cử Bùi Tử Phương tới đồng quặng, người của chúng ta mang theo thợ mỏ vừa ra Cửu U Sơn, liền bị người của Bùi Tử Phương bắt được. Tuy rằng đều uống thuốc độc tự sát, không có người sống, nhưng đại ca sợ lưu lại manh mối, để Bùi Tử Phương có cảnh giác, hiện vội tới U Châu, để tự mình đối phó Bùi Tử Phương.
”
Tay phải Vệ Chiêu gõ nhẹ lên bàn, một lúc sau nói: “Ngươi lập tức đi U Châu, nói Tô Tuấn trước hết không vội đối phó Bùi Tử Phương, tạm thời hoãn lại đã.
”
Tô Nhan cúi đầu nói : “ Đại ca đối với Bùi Tử Phương hận thấu xương, chỉ sợ …”
Giọng Vệ Chiêu trở nên nghiêm nghị: “Ta biết, năm đó tộc nhân chúng ta chết trong tay Bùi Tử Phương vô số, nhưng hiện tại lấy đại cục làm trọng. Ngươi nói với Tô Tuấn, nếu hắn làm hỏng chuyện của ta, chớ có trách ta tàn nhẫn!
”
Tô Nhan do dự mãi, cuối cùng nói : “ Giáo chủ, thuộc hạ có chút không hiểu.
”
Vệ Chiêu lạnh lùng cười : “Đến mùa xuân sang năm, ngươi sẽ hiểu!
” Hắn dừng một chút nói : “Hi vọng ta không đoán sai, Bùi Diễm sẽ không làm ta thất vọng.
”
Tô Nhan cả kinh, ngẩng đầu nói : “Trừ phi Bùi Diễm …”
Vệ Chiêu đứng lên, chậm rãi đi đến bên cạnh Tô Nhan, Tô Nhan cảm thấy có một cỗ khí tức lạnh lẽo bao phủ lấy mình, trong lòng run sợ, cúi đầu xuống.
Vệ Chiêu lại không nhìn hắn, chắp tay bước đến trước cửa, từ bên trong lụa mỏng xanh nhìn ra ngoài, tuyết trong viện toả ra ánh sáng mờ mờ. Trong nháy mắt, hắn giống như nhìn thấy một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, dắt theo một nam tử nhỏ tuổi, ở trong sân đắp người tuyết. Ánh mắt của hắn hơi hơi có chút dao động, thật lâu sau nói :
“Tộc trưởng ở đó, nghĩ như thế nào ?”
“Hắn vẫn nhát gan, trước sau không dám làm gì.
”
Vệ Chiêu nhẹ “ồ” một tiếng, cười lạnh nói : “Nếu là như thế, ta cũng không cần tôn kính tộc trưởng như hắn nữa.
”
Hắn xoay người lại : “ Truyền lệnh, mười tám tháng này, đều trở về Tinh Nguyệt cốc.
”
“ Vâng”
Giang Từ bị mã phu kia đưa đến một viện trống, thấy trên tấm biển trên mái hiên đề "Mặc Vân Hiên", biết đây là một phòng sách. Nàng thấy mã phu kia bước đi rất nhẹ nhàng không thể nghe thấy tiếng , chắc hẳn là người mang tuyệt kỹ, nên ngoan ngoãn bước vào phòng.
Nàng ngồi trước sảnh Mặc Vân Hiên một lúc , nhìn xung quanh, rất nhiều đồ cổ được trưng bày, mặt đất bằng đá xanh, trên bức tường màu trắng treo chữ tượng điêu khắc gỗ, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, ngoài hiên có nhiều cây cối và núi đá, sắp xếp hợp lí, tuy là mùa đông khắc nghiệt, nhưng vẫn mang lại cảm giác tao nhã hợp lòng người.
Ngồi ở trong sảnh hồi lâu, Giang Từ thấy nhạt nhẽo, thấy trời đã tối, đứng dậy thắp thêm nến. Quay đầu thấy trong phòng góc hướng tây có một cây đàn năm dây , nên bước đến trước bàn ngồi xuống, nhẹ tay gảy thử, cảm thấy tiếng đàn trong trẻo và êm ái, không hề thua kém “ Hoa mai lạc cầm” do sư phụ để lại, không khỏi có chút mừng rỡ ngạc nhiên.
Nàng mấy tháng qua chưa từng đánh đàn, lại thấy danh cầm trước mặt, có chút ngứa tay, vuốt dây đàn, tiếng đàn cất lên, khúc 《 thán thiều quang 》đã xướng ở Lãm Nguyệt Lâu ngày trước.
Tiếng đàn vừa dứt, Giang Từ ngơ ngác ngồi trước cây đàn, lúc lâu sau, lau đi những giọt nước trên khóe mắt, tiếng đàn lại vang lên, lại đánh lên một khúc đàn vui tươi.
Hát tới câu cuối " bất kham hàn lộ trung đình lãnh…” , cánh cửa chạm khắc bị đẩy mạnh ra, Vệ Chiêu như một cơn gió lạnh tiến vào, lao tới. Gió lớn làm cho tấm lụa trên mũ của hắn bay lên, lộ ra một người mang mặt nạ vô cùng nham hiểm.
Giang Từ vừa ngẩng đầu, Vệ Chiêu kéo tóc của nàng, quăng nàng vào góc tường. Giang Từ đầu đập vào tường, trước mắt như đang có sao, một lúc lâu sau mới tỉnh lại, dựa vào góc tường, xoa đỉnh đầu, phẫn nộ nhìn về phía Vệ Chiêu.
Vệ Chiêu đứng trước bàn, cúi đầu nhìn cây đàn. Giang Từ không nhìn được vẻ mặt hắn, chỉ thấy hai mắt hắn như ngọc đen, dần dần bị bao phủ một tầng sương mù. Đang bối rối, Vệ Chiêu chậm rãi đi tới phía trước nàng, nhìn chằm chằm nàng một lúc, hung tợn nói : “ Đừng tưởng rằng ngươi là nữ nhân của Bùi Diễm, ta sẽ không động đến ngươi. Ngươi ngoan ngoãn một chút, nếu như còn dám động lung tung vào những thứ ở đây, ta sẽ ném ngươi xuống sông Đồng Phong!
”
Trong lòng Giang Từ khẽ động,
thu lại vẻ phẫn nộ, nhẹ nhàng gật gật đầu. Vệ Chiêu tức giận hừ một tiếng, hắn lại đột nhiên duỗi tay đẩy Giang Từ ra, xoay người ra khỏi phòng. Lực đẩy của hắn lớn, Giang Từ loạng choạng sang bên phải, đụng đổ bình sứ tinh xảo trên bàn, chưa kịp đứng vững, tay phải nàng liền chống phải mảnh sứ vỡ.
Máu tươi chảy ra từ ngón tay trỏ bàn tay phải, Giang Từ ngồi trên mặt đất, đưa ngón tay chậm rãi đưa vào trong miệng mút, bỗng nhiên nhớ tới đêm đó dưới gốc cây ở "Bích vu thảo đường", hắn đưa bàn tay bị phỏng của nàng trong lòng bàn tay hắn lòng nàng như sôi lên, nàng cố kìm nén, bỗng nhiên cười, lẩm bẩm nói : “Ngươi nói đúng, ta vừa lười vừa không có tiền đồ, nếu như học võ công tốt hơn chút, cũng không đến mức phỏng tay, cũng không đến mức như hôm nay!
”
Vệ Chiêu sau khi ra khỏi phòng thì chưa từng xuất hiện nữa, Giang Từ đợi hắn đến nửa đêm, vẫn không thấy bóng hắn đâu. Nàng lại không thể ra khỏi Mặc Vân Hiên, đói bụng khó chịu, trên bàn có ấm trà mà không có nước, rất khát, chỉ đành lấy một ít tuyết đọng trên cửa sổ, nuốt xuống làm dịu cơn khát.
.
Trong Mặc Vân Hiên cũng không có giường, chỉ có một chiếc ghế tre, càng không có chăn đệm, Giang Từ cuộn tròn nằm trên chiếc ghế tre ngủ một đêm, ngày hôm sau tỉnh dậy, thấy toàn thân lạnh buốt, hai chân tê cứng.
Nhớ tới việc trong lòng, Giang Từ biết không thể bị bệnh, hít mạnh một hơi, lao ra sân, lấy lên 1 ít tuyết , chà xát lên mặt, hai chân nhảy liên tục tại chỗ, thầm nghĩ nhảy đến khi ra mồ hôi đừng để sinh bệnh.
Vệ Chiêu chắp tay đi vào, thấy đầu Giang Từ đầy mồ hôi, hai gò má ửng đỏ, có chút ngạc nhiên, một lát sau lạnh lùng nói : “Đi thôi.
”
Giang Từ hai tay chống lên hông, thở nói : “ Việc này, Tiêu Giáo Chủ, có thể thưởng cho ta một ít thức ăn, ngài muốn ta giúp ngài làm việc, cũng phải để ta sống mới được.
”
Vệ Chiêu liếc nhìn nàng một cái, xoay người mà đi. Giang Từ vội vàng đuổi theo, vẫn lải nhải, Vệ Chiêu nghe thấy phiền phức, đột nhiên duỗi tay điểm huyệt câm của nàng. Giang Từ tức giận, trong lòng thầm mắng vô số lần, cho đến khi đi ra khỏi cửa trang môn, phu xe hôm qua đưa cho nàng hai cái bánh lớn, nàng vui mừng nhận lấy, cắn bánh nướng rồi lên xe ngựa .
Hôm đó tuyết đã ngừng rơi , gió cũng không lớn, còn có chút ánh nắng mặt trời. Xe ngựa đi nhanh hơn hôm qua vài phần. Giang Từ dựa theo mặt trời đoán là Vệ Chiêu mang theo nàng đi hướng tây bắc, xem ra không còn nghi ngờ gì đúng là đi núi Nguyệt Lạc.
Nàng bị điểm huyệt câm, Vệ Chiêu lại luôn luôn im lặng, bên trong xe ngựa rất yên tĩnh, đến giữa trưa, Vệ Chiêu mới giải huyệt đạo cho nàng.
Giang Từ thấy bên trong xe ngựa bày biện đơn giản, không có vật chống lạnh sưởi ấm gì, trên người Vệ Chiêu cũng chỉ là áo bào gấm thêu đơn giản màu trắng, nhớ tới xe ngựa xa hoa của người kia ở tướng phủ, cuối cùng nhịn không được nói : “ Cái này, Tiêu Giáo Chủ, ta có thể hỏi ngài một vấn đề không”
Vệ Chiêu ngẩng đầu nhìn nàng, cũng không nói gì.
Giang Từ ngồi gần hắn hơn, cười nói : “Ta nói ngài, chức quan không nhỏ, ở kinh thành cũng rất thoải mái, ngay cả thái tử đối với ngài cũng phải khách khí, nghe nói đương kim hoàng thượng, đối với ngài cũng cực kì tin tưởng. Ngài còn làm Tinh Nguyệt Giáo Chủ, hao tổn tâm cơ che dấu thân phận, đến cuối cùng…” không nói tiếp nữa.
Nàng thao thao bất tuyệt, trên mặt Vệ Chiêu lạnh như băng, ánh mắt sắc bén, hắn đột nhiên bỏ quyển sách trên tay xuống, bóp cổ họng Giang Từ đẩy nàng ngã xuống ghế.