Lưu Thủy Điều Điều - Tiêu Lâu ( Nước Chảy Xa Xăm)

Lưu Thủy Điều Điều - Tiêu Lâu ( Nước Chảy Xa Xăm)

Cập nhật: 04/10/2024
Tác giả: Tiêu Lâu
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,337
Đánh giá:                      
Cổ Đại
     
     

Trong lòng Giang Từ thấy thật không may, không biết mình nói sai điều gì, lại chọc giận Vệ Tam Lang hỉ nộ vô thường này. Nhìn thấy trong đáy mắt hắn thù hận cùng nỗi khổ càng mạnh mẽ, nàng kìm nén sự đau đớn ở họng, giãy dụa nói : “ Xem như ta lắm chuyện, ngài không muốn nói thì không nói là được, làm gì phải tức giận như vậy. Ngài nếu như là vì một câu nói mà bóp chết ta, không phải ý hay đâu…”

Vẻ mặt Vệ Chiêu bất định, lúc lâu sau hừ lạnh một tiếng, thu hồi tay phải.

Giang Từ ho khan ngồi dậy, thấy sắc mặt Vệ Chiêu lạnh lùng, nghiêng nhìn nàng, suy nghĩ thay đổi, nhẹ giọng nói : “Tiêu Giáo Chủ, dù sao ta trốn không thoát khỏi lòng bàn tay ngài, cũng nguyện ý giúp ngài đi đối phó Bùi Diễm, làm tiêu mối hận trong lòng của ta, đoán là chúng ta còn phải ở cùng nhau một thời gian dài. Không bằng như vậy đi, bên cạnh ngài cũng không có nha đầu, ta đến hầu hạ ngài hằng ngày. Ta sẽ không nhiều lời nữa, mọi chuyện đều nghe ngài phân phó. Đợi giải quyết xong việc của Bùi Diễm, ta cũng không còn liên quan đến việc của ngài, đến lúc đó chúng ta giải tán. Ngài xem như vậy như thế nào?”

Vệ Chiêu nheo mắt nghe nàng nói, thản nhiên nói: “Nghe ý của ngươi, là muốn bán làm nha hoàn cho ta?”

Giang Từ vội xua tay nói : “Không phải bán, là tạm thời hầu hạ ngài. Ngài yên tâm, ta nhất định sẽ làm rất tốt, Bùi Diễm kia hay bắt bẻ người như vậy, ta cũng có thể làm hắn vừa lòng. Chúng ta nếu như cứ luôn đấu nhau như thế này, cũng không có gì thú vị, lại bất lợi cho hợp tác sau này, ngài nói có đúng không?”

Vệ Chiêu trên mặt dần dần hiện lên ý cười : “Đề nghị của ngươi cũng không tồi, ta muốn xem xem, ngươi hầu hạ người như thế nào, có thể để người như Thiếu Quân không bắt bẻ.

Giang Từ chắp hai tay lại, cười nói : “Vậy cứ quyết định như vậy đi”.

Nói xong duỗi tay về phía Vệ Chiêu: “ Vậy thỉnh cầu giáo chủ đại nhân phát cho ta ít bạc, ta phải đi mua vài thứ.

“ Thứ gì vậy?”

Giang Từ mỉm cười nói : “ Mua trở về ngài sẽ biết, bảo đảm ngài vừa lòng.

Vệ Chiêu từ trong tay áo lấy ra một xấp ngân phiếu, quăng cho Giang Từ : “Chờ khi vào thành Trường Nhạc, để Bình Thúc đi cùng ngươi. Còn có, về sau không gọi ta là giáo chủ, gọi là Tam gia.

Giang Từ vui mừng cầm ngân phiếu : “Vâng, Tam gia.

Thành Trường Nhạc ở phía tây bắc Hoa Triều, cũng ở phía bắc sông Đồng Phong, phía Tây Bắc là núi Nguyệt Lạc kéo dài hàng ngàn dặm. Nên nơi này được bao quanh bởi núi và sông, địa thế hiểm yếu, phía bắc chống Hoàn Quốc, tây khống chế núi Nguyệt Lạc, phía nam nội địa của trung nguyên, từ xưa đến nay binh gia giao tranh liên tục. Bởi vậy tường thành cao ngút, thành hào thật sâu, nguy nga hùng vỹ. Mà trong thành ngoài thành cũng hơn vạn đại quân, do anh trai của nhạc phụ thái tử Đổng đại học sĩ Vương Lãng thống lĩnh.

Quá nửa đêm, Xe ngựa vào thành Trường Nhạc. Bởi vì thỏa thuận cùng Hoàn Quốc đình chiến, nên cửa thành kiểm tra cũng không nghiêm, phu xe Bình Thúc lén cho thủ thành chút bạc, nhóm vệ sĩ nhìn qua loa, thấy trong xe chỉ có một thiếu nữ, mặt đỏ bừng, không ngừng ho khan, liền cho đi.

Bình Thúc đem xe ngựa đi tới một toà nhà hẻo lánh ở thành đông, đi vào hậu viện, Vệ Chiêu bên trong xe bước ra, vẫn như trước che khuất khuôn mặt, thẳng vào nhà chính. Giang Từ mang theo mấy ngàn ngân phiếu, đội mũ rộng lụa mỏng xanh, đi cùng Bình Thúc đến đổi chút ngân lượng, mua vật dụng cần dùng.

Trở lại tòa nhà, không thấy bóng dáng Vệ Chiêu đâu. Nên Giang Từ cùng Bình Thúc dùng qua cơm chiều,

mãi khi đêm xuống, hắn lặng lẽ không một tiếng động từ sau tường nhảy vào.

Giang Từ đang cầm một bát ngọc, thu tuyết đọng trên cây thông trong viện, Vệ Chiêu trèo tường vào, hoảng hốt. Thấy Vệ Chiêu mặc đồ đen đeo mặt nạ, kiếm đeo phía sau, dưới ánh nến, mũi kiếm hình như có máu tươi, nàng vội buông bát ngọc, tiến ra đón : “Tam gia đã ăn cơm chiều chưa ?”

Vệ Chiêu lạnh lùng liếc nhìn nàng, lướt qua đi vào trong phòng, Bình Thúc theo vào, đóng mạnh cửa lại. Giang Từ cười cười, quay đầu tiếp tục thu tuyết trên cành tùng .

Vệ Chiêu vào phòng, cởi quần áo dạ hành, bỏ mặt nạ, đặt thanh trường kiếm lên bàn, nới lỏng cổ áo choàng bên trong và nói : “Nha đầu có an phận không?”

Bình Thúc khom người nói : “ có chút an phận khác thường.

Vệ Chiêu hừ nhẹ một tiếng : “Để xem nàng ta muốn giở trò gì!

Bình Thúc nhìn trường kiếm trên bàn có vết máu, nhẹ giọng nói : “Thiếu gia, ngài luôn tự mình làm việc nguy hiểm, vạn nhất có mệnh hệ nào, nhưng…”

Vệ Chiêu cắt ngang lời hắn nói : “ thúc là không tin võ công của ta sao?”

“Tiểu nhân không dám!

” Bình Thúc vội cúi đầu nói : “Thiếu gia võ công còn hơn lão giáo chủ. Chỉ là Tô Tuấn, Tô Nhan rèn luyện nhiều năm nay đã thành tài, bọn họ ẩn mình nhiều năm như vậy, cũng nên cho bọn họ thể hiện tài năng. Thiếu gia thân mình quý giá, có chuyện gì dặn dò bọn họ đi làm là được, không đáng lấy thân mạo hiểm.

Vệ Chiêu thấy trên bàn có chút điểm tâm, vừa ăn vừa nói : “Vương Lãng thân thủ cũng không kém Tô Tuấn, muốn làm hắn bị thương vừa phải, còn thuận tiện vu oan giá hoạ , ta phải ra tay.

“Vâng!

” Bình Thúc nói : “Trong thành chỉ sợ lập tức sẽ đại loạn, thiếu gia tức khắc khởi hành, hay ở lại mấy ngày?”

Vệ Chiêu trầm ngâm nói : “Chờ nơi đó truyền tin tức của Bạc Vân Sơn cùng Bùi Diễm đến, ta mới yên tâm trở về núi Nguyệt Lạc, dù sao nơi này có mật thất, chúng ta sẽ ở lại mấy ngày.

Một tiếng hát vui tươi truyền vào, Bình Thúc khẽ cau mày, do dự một lúc, nói : “Thiếu gia, thứ cho thuộc hạ nhiều chuyện, vì sao phải đem theo nha đầu kia bên cạnh, lại thêm phiền toái, vẫn là để bọn Doanh Doanh đưa về núi Nguyệt Lạc là được.

Vệ Chiêu đứng lên, đi đến bên cửa sổ, qua khe hở nhìn ra sân thấy Giang Từ đang vui vẻ ngâm nga một khúc hát, bên môi nở nụ cười nhàn nhạt: “Bình Thúc, sư phụ từng dạy ta, muốn đánh bại kẻ địch, nhất định phải tìm được nhược điểm của kẻ địch.

Bình Thúc nói : “ Vâng, theo lý là đúng, nhưng tiểu nhân thấy Bùi Diễm lãnh khốc vô tình, cho dù thật sự động tâm với nha đầu kia, cũng sẽ không thể vì vậy mà bị chúng ta lợi dụng.

Vệ Chiêu cười ha ha : “Hắn có cùng chúng ta hợp tác hay không, phải xem chính hắn có dã tâm hay không, nha đầu kia chỉ có thể kiềm chế hắn nhất thời. Điều làm ta thấy hứng thú hơn là, điều gì làm hắn động tâm, thích loại lai lịch bất minh, một nha đầu sơn dã không người thân cũng không có bạn bè, nói không chừng, đây chính là nhược điểm của Bùi Diễm!

Hắn xoay người lại, than nhỏ một tiếng :” Bình Thúc, nếu muốn hoàn thành di nguyện của sư phụ, cứu giúp tộc nhân, chúng ta hiện tại cũng phải cùng Bùi Diễm hợp tác. Nhưng tương lai, thời thế thay đổi, chỉ sợ Bùi Diễm mới là địch nhân lớn nhất của chúng ta. Người này tâm cơ sâu như biển, lãnh khốc vô tình, mưu đồ triều cục, từng bước một đều hành động rất thận trọng, làm cho người ta bắt không tìm được sơ hở, nếu như hắn thực hiện được dã tâm, sẽ không có chỗ cho tộc của chúng ta nương thân. Ta hiện tại nếu có thể tìm được nhược điểm của hắn, sớm lên kế hoạch, mới có thể tránh được đại nạn sau này.

“Thiếu gia nói đúng, là tiểu nhân ngu dốt.

“ Thúc đi xuống đi, để nha đầu kia vào.

“Vâng”

Giang Từ bê bát ngọc tiến vào, cho tuyết đọng vào nồi đồng,

đặt lên bếp than đun sôi, pha một tách trà Long Đoàn Minh đưa cho Vệ Chiêu.

Vệ Chiêu chậm rãi nhấp một ngụm trà , thân mình ngửa ra sau, dựa vào chiếc ghế gấm, hai chân đặt lên ghế nhỏ. Giang Từ mỉm cười đi qua, thay hắn cởi xuống đôi ủng, thay giày vải xong, Vệ Chiêu duỗi chân ra, giọng lạnh lùng nói : “ rửa chân cho ta.

Giang Từ nhẹ giọng “Vâng” xoay người đếm lấy nước ấm từ ấm đồng, ngồi xổm xuống, giúp Vệ Chiêu rửa chân, lại cẩn thận lau khô. Vệ Chiêu như có hứng thú nhìn nàng, đột nhiên nói : “Ngươi bình thường, hầu hạ Bùi Diễm như vậy sao?”

Giang Từ hừ lạnh một tiếng, cũng không đáp lời. Vệ Chiêu cúi xuống, dùng ngón tay nâng cằm nàng, quan sát nàng một lát, nở nụ cười khẽ đẹp đẽ không hề có khuyết điểm: “ Rửa xong rồi, kế tiếp, có phải làm ấm chăn cho ta không?”

Giang Từ cười nói : “Tam gia, chăn đã ấm rồi, ngài có thể đi nghỉ.

Vệ Chiêu sửng sốt, chậm rãi đi đến bên giường, mở chăn gấm ra, dùng tay sờ sờ, ấm áp lạ thường. Thấy hắn có chút kinh ngạc, Giang Từ cười đi tới, từ giữa chăn lấy ra một bình giữ ấm bằng sứ nhỏ được bọc vải lụa.

Vệ Chiêu mỉm cười, bỗng nhiên nụ cười ngưng lại, vươn tay điểm huyệt đạo Giang Từ, ôm lấy nàng, chui vào trong chăn. Giang Từ còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe một tiếng "tạch " nhỏ vang lên, ván giường lật xuống, nàng cùng Vệ Chiêu vào bên trong mật thất tối tăm bên dưới giường.

Trong mật thất tối đen, nhìn không thấy năm ngón tay, Giang Từ mơ hồ nghe được phía trên truyền đến tiếng quan binh quát mắng, cùng tiếng Bình thúc thận trọng đáp lại, không lâu có tiếng bước chân vang lên, có mấy người đi vào trong phòng.

“Các vị quan gia, nhà này chỉ có một mình tiểu nhân ở, đây là phòng chính”.

“Ngươi một mình ở đây, không có người nhà sao?”

“Vâng, tiểu nhân có một gia quyến, mấy ngày trước đã đi U Châu thăm anh trai bị bệnh, hiện tại chỉ có một mình tiểu nhân ở đây”

Bọn quan binh lục soát khắp nơi trong phòng , liên tục mắng chửi.

“ Mẹ kiếp nhà nó , tên thích khách Hoàn Quốc này thật sự là không để các huynh đệ sống yên ổn qua ngày, tuyết rơi dày đặc cũng phải ra ngoài bắt người.

“Ngươi ít chửi đi vài câu, Vương tướng quân lúc này bị thương không nhẹ, không biết người Hoàn Quốc có phải thừa dịp tuyết rơi dày ra tay hay không, quan trọng nhất là nghĩ biện pháp bảo toàn mạng nhỏ chúng ta”.

Bình Thúc làm như thật khẩn trương hỏi : “Các vị quan gia, Vương tướng quân bị thương sao?”

Một tên quan quân rút roi ngựa ra quật vào người Bình Thúc : “ To gan! Đây là việc để ngươi hỏi sao?”

Sau một hồi hỗn loạn, giọng của bọn quan binh dần dần nhỏ lại. Giang Từ từ trong lòng Vệ Chiêu ngẩng đầu lên, trong mật thất tuy tối tăm, nàng cũng có thể nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh như đá quý của hắn. Là hắn làm sao ? Trên kiếm có máu, chỉ sợ đó là máu của đại tướng quân Vương Lãng, hắn giả mạo thích khách Hoàn Quốc, đâm bị thương Vương Lãng, sau chuyện này tất có mưu đồ lớn. Giang Từ chợt thấy sợ hãi, toàn thân ớn lạnh.

Lại chờ một lúc, phía trên mật thất truyền đến tiếng gõ nhẹ, Vệ Chiêu ấn vào cơ quan, ôm Giang Từ nhảy ra khỏi mật thất, Bình Thúc nói: “Đêm nay hẳn là sẽ không tới kiểm tra.

Vệ Chiêu gật gật đầu, quăng Giang Từ lên trên giường, xoay người nói : “ Thúc đi lưu lại ám ký, để Doanh Doanh cùng Tiêu Tiêu không cần chờ ta, trực tiếp trở về núi Nguyệt Lạc, theo kế hoạch làm việc.

Bình Thúc rời đi, Vệ Chiêu đứng im một lúc, lại chống cằm, ở bên trong phòng đi qua đi lại vài lần, rồi xoay người nằm xuống giường. Huyệt đạo Giang Từ chưa giải, bị hắn ném xuống góc giường, nghe hắn dường như đã ngủ, luôn miệng kêu khổ. May mắn thay nửa canh giờ sau, cửa sổ vang lên tiếng gõ. Vệ Chiêu chậm rãi mở hai mắt, Bình Thúc ở ngoài phòng nói : “Thiếu gia, có tin tức Nam An Phủ.

Vệ Chiêu vén chăn xuống giường, lại quay đầu nhìn Giang Từ, tiến đến bên tai nàng thấp giọng nói : “Có muốn biết tin tức của Bùi Diễm không?”

Giang Từ hô hấp như ngưng lại, xoay đầu đi.

Vệ Chiêu vui vẻ cười mặc thêm áo bào, thuận tay thả màn xuống, đi đến phòng chính ngồi xuống, nói : “Vào đi.

Bình Thúc tiến vào, nhẹ giọng nói : “ Tiểu nhân đã để lại ám ký, bọn Doanh Doanh nhìn thấy chắn hẳn sẽ trực tiếp trở về núi Nguyệt Lạc, đồng thời nhận được tin Đồng Vũ truyền đến.

“Nói cái gì?:

“Bùi Diễm vẫn đang ở Trường Phong Sơn Trang, Trường Phong Vệ ở vùng phụ cận âm thầm điều tra, không có gióng trống khua chiêng, ngày thứ năm thì người của chúng ta liền nhận được thư hồi đáp.

Vệ Chiêu cúi đầu uống một ngụm trà : “Như thế nào?”

“ Trên thư chỉ có một câu thơ “ Đá nước không tổn thương nhau, Suối thơm theo dòng chảy mùa xuân”.

Đuôi lông mày và khóe mắt Vệ Chiêu giãn ra, ý cười dần hiện trên khuôn mặt, như gió xuân thổi qua, giống như u liên nở rộ, Bình Thúc nhìn có chút giật mình, đột nhiên nhớ tới một gương mặt khác hai mấy năm trước, chậm rãi cúi đầu xuống.

Vệ Chiêu chậm rãi thì thầm : “ Đá nước không tổn thương nhau, Suối thơm theo dòng chảy mùa xuân!

” Hắn nhàn nhạt như đang nghĩ, trên mặt cười yếu ớt, ánh mắt lại lạnh như băng :

“Thiếu Quân à Thiếu Quân, vậy phải làm sao bây giờ ? Chúng ta có một ngày trở thành đối thủ, đến lúc đó, ngươi là băng, ta là lửa, băng lửa không tương thích, làm như thế nào mới phải?”

Giang Từ ngồi bên trong màn, tuy bị điểm huyệt, cũng thấy toàn thân đang run rẩy, đã nhiều ngày qua, sương mù quanh quẩn ở trong lòng bây giờ giống như đã tan biến, chân tướng ngay trước mắt, nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Vệ Chiêu vén màn lên, nhìn chằm chằm vào góc giường, Giang Từ đang nhắm mắt ngủ, trên mặt tránh hiện lên vẻ chán ghét, giải huyệt đạo cho nàng, kéo nàng xuống chỗ để chân cạnh giường nói: “ Ngươi đừng ngủ như chết, để buổi tối bưng trà rót nước cho ta!

Giang Từ ngồi yên lặng ở chỗ để chân cạnh giường thật lâu, nghe được Vệ Chiêu như đã ngủ say, nhẹ nhàng đứng dậy, thổi tắt ánh nến ngoài phòng. Nàng bước chân thật nhẹ như mèo con, ngồi trở lại chân giường, chậm rãi tựa đầu vào thành giường, trong lòng có một âm thanh nhẹ nhàng nói : “Tiểu Từ, nhịn thêm chút nữa, ngươi phải nhẫn nhịn thêm chút nữa, thế nào cũng sẽ có cơ hội trốn về Đặng Gia Trại !

Tuyết vẫn rơi xuống từng mảng, mênh mông một mảnh, chỉ có một màu, đến cả mái ngói xanh lưu ly của Trường Phong Sơn Trang cũng bị bao phủ bởi một lớp tuyết dày.

Đông các "Bích vu thảo đường", Bùi Diễm chậm rãi hạ bút trên giấy Tuyên Thành "Mùa xuân hoa nở theo suối xa, nam phong biết ý đến quan sơn", hắn nhìn giấy Tuyên Thành, trên mặt lộ ra nụ cười, buông bút trong tay. Thị nữ Trân Châu dâng khăn nóng tới, Bùi Diễm lau tay, quay sang An Trừng nói : “Cả ngày ở trong trang, có phải có chút nhàm chán?”

An Trừng mỉm cười nói :

“Tướng gia nếu ngứa tay, phía sau núi có mấy con gia súc, cũng đang nhàn rỗi.

Bùi Diễm mỉm cười vui vẻ: “Biết ngươi ngứa tay, đi, đi thả lỏng gân cốt. Không thể cứ nhàn rỗi như vậy, qua hai tháng nữa, chúng ta không còn những ngày tháng yên bình như thế này.

An Trừng đi theo phía sau Bùi Diễm ra ngoài đông các, thấy hắn nhìn về phòng phía tây, bước chân tạm dừng, nhẹ giọng nói : “Tướng gia.

Bùi Diễm nhẹ giọng "ừ?" một tiếng, quay đầu, thị nữ Anh Đào từ hành lang đi đến, Bùi Diễm khẽ cau mày : “Ngươi đợi chút.

Anh Đào đứng lại, Bùi Diễm chậm rãi nói : “ khoác vào cho ta”...

Anh Đào nhìn áo da cáo trong tay, nói : “Tướng gia, áo da cáo này bị cháy hai lỗ lớn….

Ánh mắt sắc bén của Bùi Diễm quét qua, nàng vội nuốt lời nói xuống, đem áo da cáo mặc lên cho Bùi Diễm, cúi đầu lui xuống.

Bùi Diễm cúi đầu nhìn phía vạt áo da cáo, đêm đó, bị lửa than thiêu cháy thành lỗ đen lớn, giống như đôi mắt đen ngấn nước, cuối cùng để lại cho hắn chỉ có hoảng sợ cùng thống hận, hắn cười cười, chắp tay rời khỏi "Bích vu thảo đường".

Trời đã tối, đoàn người trở lại bên trong trang, Bùi Diễm phủi tuyết trên áo da cáo , quản gia Sầm Ngũ đi tới, khom người nói : “Tướng gia, phu nhân có thư đến.

Bùi Diễm nhận lấy, thấy Sầm Ngũ dẫn đưa tôi tớ đến nhận lấy những con vật hoang dã từ đám người An Trừng, rút thư ra, thản nhiên nói : “Dặn dò phòng bếp, đêm nay ta muốn ăn món gà ăn mày”.