Lưu Thủy Điều Điều - Tiêu Lâu ( Nước Chảy Xa Xăm)

Lưu Thủy Điều Điều - Tiêu Lâu ( Nước Chảy Xa Xăm)

Cập nhật: 04/10/2024
Tác giả: Tiêu Lâu
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 2,561
Đánh giá:                      
Cổ Đại
     
     

“Tam gia, có thể hỏi ngài một việc được không?”

Vệ Chiêu im lặng không đáp.

Giang Từ có vẻ cực kỳ tò mò : “Ngài làm thế nào lại biết ta sẽ trốn đi hướng bắc, mà không phải là hướng khác ?”

Vệ Chiêu vẫn không đáp lại, áo bào của hắn tung bay, ở trong tuyết đi giống như mây trôi , gió lạnh cuốn lấy tóc dài của hắn rối bù, vài sợi tóc phất qua bên người Giang Từ. Giang Từ dứt khoát lấy chiếc trâm tóc của nàng, nhẹ nhàng giúp hắn dùng trâm cố định lại tóc.

Nàng ở bên này, liền ngồi không vững, ngã về phía sau, Tay Vệ Chiêu giữ bên hông nàng, dùng một chút lực, xoay người Giang Từ lại nằm ở trên lưng hắn. Vệ Chiêu cõng nàng đi về phía trước, vạt áo ở trong gió bay lên xào xạc, giọng của hắn cực nhỏ, lại rõ ràng đưa vào trong tai Giang Từ : “Ta có cái mũi như con báo, có thể ngửi thấy mùi trong phạm vi mười dặm, ngươi tin hay không?”

Giang Từ bật cười một tiếng, trong lòng lại càng hiếu kì, nhịn không được đoán :

“Có phải ngài luôn luôn không ngủ, ta mỗi một lần đi nhà xí, ngài đều đi theo ta phải không ?”

“ Vậy thì chính là Bình Thúc đi theo ta?”

“ Hay là khi ta trốn ở trong rừng cây, để ngài phát hiện?”

“Nếu không thì, khi ta ở thành Trường Nhạc âm thầm mua thuốc nhuận tràng, Bình Thúc đã biết rồi?”

Trong mắt Vệ Chiêu có ý cười : “Ta nếu như nói cho ngươi biết, ngươi đời này đừng mơ tưởng thoát khỏi tầm mắt ta, ngươi bất luận đi nơi nào, ta đều có thể tìm được ngươi, ngươi tin hay không ?”

Giang Từ bật cười "Haha" một tiếng, trong lòng lại nói thầm, không rõ sao mèo không biết xấu hổ này vì sao có thể tìm được nàng, trước mắt đã bỏ trốn thất bại, dù sao cũng phải tìm được nguyên nhân ra sao, để lần sau trốn đi có chuẩn bị. Chỉ cầu có thể làm hắn mê man, tìm một cơ hội trốn đi.

Nàng đang thầm tính toán, Vệ Chiêu đột nhiên nói : “Ngươi thì sao?”

“ Cái gì?” đầu óc Giang Từ có chút bối rối.

“Lúc trước ngươi giả vờ nhẫn nhịn đưa ra ý muốn hầu hạ ta, mọi chuyện đều nén giận, để ta buông lỏng cảnh giác, tìm cơ hội trốn đi? Còn dùng bạc của ta mua thuốc xổ cùng dao găm, ta nhìn không ra tiểu nha đầu ngươi, diễn kịch khá giỏi!

Giang Từ trừng mắt nhìn sau gáy Vệ Chiêu, từ trong lòng lấy ra ngân phiếu, cúi đầu kéo ra vạt áo trước của hắn.

Vệ Chiêu mặt biến sắc, đột nhiên bóp mạnh tay nàng, Giang Từ bị đau, vội la lên : “Ta đem ngân phiếu còn lại trả cho ngài, ngài đừng hiểu lầm, ta không phải là muốn ám toán ngài, ta cũng không có bản lĩnh đó.

Vệ Chiêu chớp mắt, chậm rãi nới lỏng tay ra, thản nhiên nói : “ thứ mà Tam gia ta thưởng đi, không có lý nào lại lấy lại.

Giang Từ cười nói : “ Nếu đã như thế, vậy ta không khách khí!

”. Đem ngân phiếu cất vào trong áo như cũ.

Vệ Chiêu lắc lắc đầu : “ Ngươi chẳng những diễn tốt, mà da mặt cũng rất dày.

“Ta trả cho ngài ngài không cần, ta nhận thì ngài còn nói ta da mặt dày, những người các ngài, không có một câu thật lòng, sống như vậy rất mệt!

Giang Từ lẩm bẩm nói.

Vệ Chiêu lại không nói chuyện, bước đi nhanh hơn. Giang Từ cười nói : “ Tam gia, ta hát cho ngài nghe, có được không ?”

Vệ Chiêu không đáp. giọng Giang Từ uyển chuyển nhẹ nhàng, hát khúc “đối lang điệu”, Vệ Chiêu không hiểu vì sao lại thấy phiền lòng, đang định dùng ngón tay điểm huyệt Giang Từ, nhưng khi đầu ngón tay gần chạm đến huyệt câm của Giang Từ, liền đột ngột dừng lại, lại chậm rãi thu tay về.

Giang Từ nhìn thấy rõ ràng, biết hắn giữ lời hứa với nàng, nàng tạm thời giữ được tính mạng, trái tim luôn luôn căng thẳng cuối cùng cũng được buông lỏng, cảm thấy mèo không biết xấu hổ cũng chẳng đáng giận, tiếng hát liền có thêm ba phần vui sướng, như bi bắn ngọc, thánh thót mềm mại. Vệ Chiêu yên lặng mà đi, chợt thấy giọng hát này cũng không chói tai nữa, bước chân đi nhanh hơn.

Thời gian trôi đi đến khi trời gần tối, ba người tới Ngọc Bình Lĩnh. Gió lạnh càng mạnh hơn, thổi mạnh làm Giang Từ không mở mắt ra được.

Bình Thúc nhìn sắc trời, nói : “Thiếu gia, xem ra hôm nay không kịp trở về Tinh Nguyệt cốc, tại hoang sơn dã lĩnh tìm một chỗ nghỉ ngơi qua đêm.

Vệ Chiêu thả Giang Từ xuống, nhìn xung quanh, thân hình tung lên vài lần, treo lên một cây đại thụ : “Bình Thúc, bên kia có một ngôi nhà, thúc đi xem đi.

Bình Thúc gật gật đầu, xoay người đi.

Giang Từ cảm thấy kỳ quái, thấy Vệ Chiêu khoanh tay đứng trong tuyết cũng không nói chuyện, cũng không nghĩ nhiều.

Không bao lâu, Bình Thúc quay lại, gật gật đầu, Vệ Chiêu dùng tay phải tìm tòi, vẫn cõng Giang Từ trên lưng như cũ, men theo đường nhỏ mà đi, đến ngôi nhà gỗ phía trước.

Giang Từ cả đêm qua trốn đi, nếm qua cả hoảng sợ cùng vất vả, lại bị mèo không biết xấu hổ hỉ nộ vô thường cõng trên lưng đi trong gió tuyết một ngày, lúc này thấy trong phòng lộ ra ánh nến màu vàng, trong mũi ngửi được mùi đồ ăn thơm ngon, bỗng nhiên nhớ tới tiểu viện Đặng Gia Trại xa xa. Nếu là nàng không có rời nhà du đãng giang hồ, giờ phút này, đã cùng sư tỷ tại nơi đó sống bình thản mà hạnh phúc ?

Vệ Chiêu đi ra vài bước, lại quay đầu lại, thấy Giang Từ ngơ ngác nhìn nhà gỗ, trên mặt hiện lên vẻ không kiên nhẫn, tay phải nắm lấy vạt áo nàng. Giang Từ tỉnh lại, bình tĩnh nói : “Tam gia, ta là người, ta tự đi được, không cần ngài đem ta làm con chó, con mèo mà mang đi.

Vệ Chiêu chậm rãi buông tay, cười lạnh một tiếng, quay đầu bước vào. Giang Từ theo sau mà vào, Vệ Chiêu đã ở nhà chính, ngồi vào trước bàn, Bình Thúc dâng đôi đũa trúc, Vệ Chiêu không ngẩng đầu, lạnh lùng nói : “ Nói là người, thì ngồi xuống cùng nhau ăn đi.

Giang Từ vừa ngồi vừa hỏi: “Chủ nhân của ngôi nhà đâu ?”

Nàng cầm đũa trúc, gắp một đũa thức ăn đưa vào trong miệng, thấy này đồ ăn cũng không nóng, hơi lạnh, trong lòng cả kinh, đột nhiên đứng dậy.

Vệ Chiêu liếc nhìn nàng, Giang Từ vẻ mặt có chút phẫn nộ, lại có chút bi ai, nhẹ giọng nói : “Ngài đã làm gì bọn họ ?”

Vệ Chiêu ung dung ăn, chậm rãi nói : “Ngươi cho rằng, ta sẽ làm gì bọn họ ?”

Giang Từ thấy hai tay có chút run rẩy, người đối diện này làm nàng sợ hãi, nàng muốn ngồi trở lại bên cạnh bàn, bỏ qua việc người nhà này có khả năng bị Bình Thúc giết người diệt khẩu, còn hắn làm như chưa phát sinh bất cứ chuyện gì, ngồi ăn thức ăn "Ngon miệng", nàng thống hận cùng bi thương, lại không thể nào khống chế sự phẫn nộ, nàng ngơ ngác đứng ở bên cạnh bàn, kiên định nhìn Vệ Chiêu.

Vệ Chiêu ngẩng đầu nhìn nàng, khóe miệng hiện ra nụ cười khinh thường, cười : “Ngươi như Bồ Tát quá giang, bản thân khó bảo toàn, còn giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha, cũng không ngẫm lại bản thân có mấy phần mấy lượng!

Giang Từ chậm rãi lui ra phía sau hai bước, nhẹ giọng nói : “Mời Tam gia tiếp tục dùng cơm, ta không đói bụng, sẽ không hầu ngài.

Nói xong quay người ra nhà chính, đứng dưới cây đại thụ trước cửa, lấy bông tuyết điên cuồng xoa lên hai má, để đóng băng sự thống hận kẻ lạm sát người vô tội trong lòng . Trước mắt núi cao thâm cốc rơi vào bên trong bóng đêm ,

Ánh nến trong phòng phía sau chiếu bóng dáng của Giang Từ lên nền tuyết. , Giang Từ cúi đầu nhìn hình bóng yếu đuối này, buồn khổ không thôi.

Tuyết đọng bị ai đó nhẹ nhàng đạp lên, Giang Từ xoay người sang chỗ khác.

Giọng Bình Thúc vang lên : “Tiểu nha đầu, ngươi tới đây!

Giang Từ chần chờ một lúc, cuối cùng đi theo Bình Thúc vào phòng chứa củi ở nhà gỗ phía tây. Bình Thúc giơ cây nến trong tay lên, Giang Từ nhìn rất rõ ràng, trong căn phòng, một đôi vợ chồng nông gia cùng hai đứa bé đang đặt cùng nhau ở trong phòng, hô hấp nhẹ nhàng, hiển nhiên là bị điểm trúng huyệt hôn mê.

Giang Từ vui vẻ, Bình Thúc nói : “Bọn họ là Nguyệt Lạc Tộc Nhân, thiếu gia mặc dù không muốn để người khác biết hành tung của mình, nhưng cũng sẽ không cho phép ta lạm sát tộc nhân của mình.

Giang Từ mặt ửng đỏ lên, Giọng nói Bình Thúc trở nên nghiêm khắc : “Tiểu nha đầu, ngươi nghe đây, ngươi đã làm chúng ta không giữ nguyên được kế hoạch trở về Tinh Nguyệt cốc đúng ngày, nếu như lại lắm mồm nhiều chuyện, phá rối, chớ có trách ta không khách khí! Thiếu gia dung túng cho ngươi, nhưng ta không chấp nhận được ngươi!

Giang Từ cúi đầu nhẹ “Vâng” một tiếng, quay đầu ra khỏi phòng, bước đến nhà chính, yên lặng ngồi bên cạnh Vệ Chiêu, ăn vội bữa tối, lại dọn dẹp bát đũa, nấu nước nóng, mang lên.

Vệ Chiêu cùng Bình Thúc đang ngồi trong nhà chính, sưởi ấm bên chậu than, Bình Thúc cho thêm củi vào chậu than.

Lông mày Vệ Chiêu tỉa đến hai bên thái dương, tóc đen như mây, mắt phượng thật dài híp lại, dựa người vào ghế tre. Ánh lửa vọt lên, làm khuôn mặt hắn lộng lẫy như hoa đào,

Giang Từ tìm được một miếng vải thô ở phòng bếp, nàng thấm nước ấm, cẩn thận vắt khô đưa tới trước mặt Vệ Chiêu : “Tam gia.

Vệ Chiêu sau một lúc lâu mới mở mắt ra, nhìn nhìn miếng vải thô, lại nhắm mắt lại, lạnh lùng nói : “Không phải nói là không hầu hạ ta sao? Thế nào, làm nô tài quen rồi không biết làm người như thế nào?”

Giang Từ nghẹn ngào, sau một lúc lâu nói : “Lúc trước là ta trách lầm Tam gia, Tam gia đừng để trong lòng. Hiện tại là ta cam tâm tình nguyện vì Tam gia làm việc, không phải bị ép buộc, không thể gọi là nô tài hay không nô tài!

Vệ Chiêu im lặng lát, hơi nâng cằm lên, Giang Từ sửng sốt một lát, Vệ Chiêu không kiên nhẫn nói : “Thế nào lại ngốc như vậy!

Giang Từ tỉnh ngộ, một lần nữa đem miếng vải thô cho vào nước ấm vắt khô, ngồi xổm bên cạnh ghế của Vệ Chiêu, nhẹ nhàng lau mặt cho hắn. Vải thô có chút thô cứng, Vệ Chiêu hơi cau mày, đang muốn đẩy Giang Từ ra, Giang Từ lại cúi đầu thấy trên cổ bên phải Vệ Chiêu có vết sẹo, giống như bị cắn mà thành, dùng vải bố ấn nhẹ vào chỗ đó, nhẹ giọng nói : “Tam gia, ngài chỗ này…”

Sắc mặt Vệ Chiêu thay đổi, tay như tia chớp, hung hăng nắm lấy tay phải Giang Từ, đem nàng ném vào hướng chậu than, Giang Từ mất cảnh giác, tay phải chống vào bên trong chậu than , đau đớn kêu lên “Aaaa", nâng cánh tay phải, đau đớn trào nước mắt.

Vệ Chiêu chậm rãi ngồi xổm bên người nàng, lạnh lùng nói : “Từ hôm nay trở đi, ngươi cách ta xa một chút, nếu như lại chọc giận ta, cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi!

Giang Từ cố nén đau đớn cùng nước mắt, đột nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn hắn: “Ta lại không biết, Vệ Chiêu Vệ Đại Nhân tiếng tăm lừng lẫy lại nói không giữ lời, thay đổi thất thường, tiểu nhân xấu xa!

Trong đôi mắt đen phía trước tràn đầy phẫn hận cùng khinh thường, Vệ Chiêu trong nháy mắt hoảng hốt, nhiều năm về trước, bản thân mới vào Khánh Đức Vương Phủ, chịu đủ ô nhục cùng ức hiếp, bản thân khi đó , có phải cũng có ánh mắt như vậy hay không ?”

Bàn tay Giang Từ bị phỏng đau đớn không thôi, nhịn không được hít một hơi lạnh suýt xoa vài cái, Vệ Chiêu nhìn chằm chằm nàng một lúc, chậm rãi đứng lên, nói : “Bình Thúc, cho nàng thuốc trị thương, tránh bị thương nặng làm trễ hành trình của chúng ta!

Màn đêm dần dần buông xuống, Gió lạnh trong núi thổi cửa sổ vang lên tiếng, Giang Từ ngẩn ngơ ngồi trên giường, nghe được bên ngoài phòng truyền đến tiếng tiêu như tiếng nức nở.

Tiếng gió lại truyền đến, giống như bóng ma than thở, hơi lạnh thấu xương, giống như bị đao kiếm cắt vào. Vệ Chiêu đứng trong tuyết, tiếng tiêu biến chuyển lên xuống, từ nức nở mà giận dữ, bay thẳng lên bầu trời.

Bình Thúc đứng một bên, lặng lẽ lắng nghe, nỗi bi thương dần dần hiện lên trong đôi mắt. Khi tiếng tiêu cuối cùng hạ xuống, cúi đầu khẽ thở dài.

Ngón tay thon dài của Vệ Chiêu đem cây tiêu nhẹ nhàng xoay tròn, nheo mắt nhìn vào bóng đêm sâu thẳm, không nói lời nào.

Thật lâu sau, Bình Thúc nhẹ giọng nói : “Thiếu gia, lão giáo chủ năm đó ra đi cũng không thống khổ, ngài đừng quá đau buồn.

Vệ Chiêu lắc lắc đầu : “Không, Bình Thúc, ta không buồn, sư phụ người là cầu nhân được nhân, chết có ý nghĩa, lại có ta kế thừa nghiệp lớn, người đi cũng không có gì tiếc nuối.

Bình Thúc nói : “Vâng, hôm nay là ngày giỗ của lão giáo chủ, ngài ấy trên trời có linh, nhìn thấy thiếu gia đang trên đà thành công , nghiệp lớn sắp thành, sẽ vô cùng vui vẻ. ngài trước khi lâm chung đã nói qua với tiểu nhân, không nên đem thiếu gia đẩy vào hố lửa, còn mong thiếu gia đừng hận …”

Vệ Chiêu cắt ngang lời nói hắn : “Ta không hận sư phụ. Bình Thúc, con đường này, là ta sinh ra đã nhất định phải đi, ta không có cách nào trốn tránh. Ta chỉ hận bản thân nhẫn đến giờ này ngày này, mới tìm được một cơ hội, cứu vớt Nguyệt Lạc Tộc Nhân ta.

Bình Thúc trên mặt hiện lên vẻ vui mừng : “Chỉ cầu Tinh Nguyệt thần che chở, chúng ta đại kế thành công, Nguyệt Lạc Tộc Nhân lại không phải khom lưng uốn gối, ngày ngày nhẫn nhịn chịu nhục.

Vệ Chiêu ngẩng đầu nhìn bầu trời, bông tuyết tung bay rơi vào mi mắt hắn, hắn dần mỉm cười : “Bạc Vân Sơn, Bùi Thiếu Quân, các ngươi đừng làm ta thất vọng mới tốt.

Hắn xoay người lại, nhìn phòng Giang Từ ngủ vẫn còn sáng cau mày : “Nha đầu kia bỏng có nghiêm trọng không ?”

“Vết bỏng cũng nghiêm trọng, tiểu nhân đã cho nàng thuốc, chắc là không có gì đáng ngại, nhưng da thịt chịu đau, là không tránh được.

Vệ Chiêu hừ lạnh một tiếng. Bình Thúc chần chờ hết lần này đến lần khác, nhịn không được nói : “thiếu gia, thứ cho tiểu nhân nhiều chuyện, ngài đối với nha đầu kia, tha thứ hết lần này đến lần khác . Dứt khoát trói nàng lại, hoặc là đánh hôn mê cho vào bao tải, để tiểu nhân vác trên lưng là được, cần gì ngài phải tự mình …”

Ánh mắt Vệ Chiêu ngưng ở hình bóng in trên cửa sổ, thấp giọng nói : “ Bình Thúc, nhiều năm như vậy, ngươi thay ta trông giữ Ngọc Già Sơn Trang, thay ta dạy bảo bọn Tô Tuấn, liên lạc với người trong giáo, ta vô cùng cảm kích thúc. Nhưng thúc cũng biết, năm đó ta mới vào Khánh Đức Vương phủ, đã trải qua những ngày như thế nào?”

Bình Thúc trong lòng quặn đau, cúi đầu xuống.

Giọng nói Vệ Chiêu ngày càng nhẹ, gần như không thể nghe được: “ Mặc dù ta rất ghét nha đầu đó, nhưng ta nhìn nàng ta như thế này, lại nhớ đến, nhớ tới bản thân khi mới vào Khánh Đức Vương Phủ...

Ánh mắt Bình Thúc trở nên chua chát, quay đầu sang một bên.

Giọng nói Vệ Chiêu nghẹn lại trong cổ họng: “Bình thúc, thúc có biết, ta năm đó cũng giống như nha đầu kia , chỉ cầu người khác không coi ta trở thành nô tài, đối xử với ta như một con người. Ta cũng từng giống như nha đầu kia, đã từng giãy dụa chống cự, đã từng phẫn nộ, đã từng khóc lóc, nhưng vẫn trở thành Vệ Tam Lang như ngày hôm nay….

Hắn đột nhiên xoay người : “Sớm đi nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta nhất định phải trở về Tinh Nguyệt cốc.

Hắn đi vào trong phòng, vừa đến cửa, Giang Từ lao ra ngoài.

Vệ Chiêu hơi xoay người, Giang Từ từ bên người hắn thẳng hướng phía tây kho chứa củi mà đi,

một lát sau, ôm một đứa bé ra. Tay phải nàng bị phỏng, chỉ dùng tay trái ôm, đứa bé kia đã gần mười tuổi, thân hình lại khá cao, Giang Từ ôm nó có chút khó khăn, hướng đi đến giường ngủ của mình.

Vệ Chiêu khẽ cau mày : “Ngươi muốn làm cái gì vậy?”

Giang Từ vừa đi vừa nói : “Thật sự là đáng chết, ta vừa mới nhớ tới, trời tuyết rơi dày như thế này,

, đem bọn họ ném ở phòng ngoài, sẽ bị chết cóng .

” Nói xong bước vào phòng trong, đem đứa bé đặt lên trên giường, đắp chăn xong, lại xoay người đi đến phòng ngoài đem một đứa bé nhỏ hơn tiến vào.

Vệ Chiêu tựa vào khung cửa, lạnh lùng nhìn Giang Từ để bọn trẻ cạnh nhau, thấy nàng có chút do dự, lắc lắc đầu : “Ta xem xem, ngươi ngủ ở chỗ nào?”

Giang Từ ngồi ở mép giường, sờ sờ đôi tay có chút lạnh cóng của đứa bé nhỏ, cũng không ngẩng đầu : “ Ta ngồi ở đây một đêm cũng được, Tam gia nghỉ ngơi sớm đi.

Vệ Chiêu cười lạnh, xoay người đi đến căn phòng khác ở phía đông , thấy Bình Thúc đang trải chăn cho mình, hắn nới lỏng áo bào,

nhưng tay dừng lại trên cổ, thật lâu sau, lạnh lùng nói : “ Bình Thúc, có còn chăn thừa không?”

Bình Thúc sửng sốt, mở tủ gỗ ra nhìn : “ vẫn còn”.

“ Đưa qua cho nha đầu kia một cái, nếu vẫn còn, đưa một cái đến phòng chứa củi.