Vệ Chiêu xưa nay ngủ không được ngon giấc, ngày thứ hai đã sớm tỉnh dậy, trong nháy mắt, có chút không nhớ rõ bản thân ở đâu. Trong cơn hoảng hốt cảm thấy như đang ở Ngọc Già Sơn Trang hơn mười năm trước, giống như đôi tay của tỷ tỷ nhẹ vuốt ve trán của hắn.
Trong lòng hắn thấy đen tối, không biết là do sắp trở về Tinh Nguyệt Cốc, hay do trên đường đi thấy cảnh nhớ người, hay vì luyện công cầu thành quá gấp, lại bị đan dược ảnh hưởng hiện tại chân khí hắn đã hỗn loạn như điềm báo trước. Hắn ngồi thiền trên giường một lúc, khi thần khí tốt hơn, tâm tình sáng hơn mới đi ra ngoài.
Lúc này bầu trời phủ một màu trắng xóa, tuyết đã dừng,
gió thổi vào trước mặt mang theo hơi thở lạnh giá. Bình Thúc đi tới : “Thiếu gia, có thể lên đường, lương khô ta đã chuẩn bị tốt. “Vệ Chiêu gật gật đầu, nhìn về phòng phía tây.
Bình Thúc nói : “Buổi tối không có động tĩnh, xem ra tạm thời không dám trốn chạy.
”
Vệ Chiêu nhận lấy mặt nạ trong tay Bình Thúc đeo lên, lại đội mũ rộng có lụa mỏng xanh che mặt, nói : “Mấy người Doanh Doanh sợ là chờ sốt ruột, chúng ta phải tranh thủ thời gian.
” Nói xong đẩy cửa phòng ra, sải bước đi đến trước giường, đang muốn cúi người kéo Giang Từ dậy, bất chợt tay hắn dừng ở giữa không trung.
Trên giường, Giang Từ cùng hai đứa bé chụm đầu mà nằm, ba khuôn mặt trong sáng ngây thơ, tay phải nàng tay bỏng đặt bên ngoài chăn, giữ góc chân bông của cậu bé bên cạnh, hẳn là sợ ban đêm chăn bị tuột xuống.
Vệ Chiêu hơi nheo mắt lại, hơi cúi đầu, nhìn ba người trên giường hồi lâu, Bình Thúc tiến vào : “ Thiếu gia, phải lên đường rồi.
”
Vệ Chiêu thở ra một hơi thật dài, cúi người đưa Giang Từ lên. Giang Từ mắt còn buồn ngủ, thấy mặt nạ lộ ra trong mũ lụa mỏng xanh của Vệ Chiêu liền phát hoảng, một lúc lâu sau mới khôi phục tỉnh táo, biết là muốn đi, vội vàng mặc áo khoác mang ủng mềm, đi theo ra ngoài.
Gió lạnh thổi vào mặt, Giang Từ co hai vai lại, thấy thân hình tao nhã của Vệ Chiêu đã cùng Bình Thúc đi rất xa, vội dùng tới toàn bộ chân khí, đi theo phía sau hai người. Nàng khinh công mặc dù tốt, nhưng đều luyện tập di chuyển trong một không gian nhỏ muốn đi vội trong tuyết như thế này, phải có nội lực thâm sâu. Không bao lâu, nàng liền bị kéo lại phía sau rất xa,
trong lúc vội vàng đuổi theo, suýt nữa ngã.
Vệ Chiêu nghe được rõ ràng, ánh mắt nheo lại, bước chân liền có chút chậm lại, để Giang Từ thở hổn hển đuổi theo, hắn lại dùng sức. Giang Từ đuổi theo vô cùng vất vả, mấy lần muốn thừa dịp bọn họ ở xa xa phía trước, nhân cơ hội chuồn đi, nhưng những lời Vệ Chiêu nói nàng không dám mạo hiểm. Do mèo không biết xấu hổ quá mức lợi hại, nói không chừng thực sự có cái mũi của con báo, nàng bất luận có trốn ở đâu đều trốn không thoát khỏi bàn tay hắn. Vạn nhất trốn đi không thành, bị hắn bắt trở về, có thể chịu tội lớn.
Nghĩ đến đây, nàng chỉ đành lại lần nữa cắn chặt răng nỗ lực đuổi theo, Vệ Chiêu lúc nhanh lúc chậm, Bình Thúc luôn luôn đi theo phía sau hắn nửa trượng . Trong tuyết, ba thân ảnh như chấm đen mơ hồ chuyển động.
Đợi khi ánh nắng xuyên qua những đám mây, chiếu xuống cánh đồng tuyết mênh mông. Giang Từ đổ mồ hôi đầm đìa, hai chân mềm nhũn, Vệ Chiêu dừng lại trước một hẻm núi có một con đường bên cạnh, đi sâu vào bên trong.
Sâu bên trong cốc, có làn khói xanh nhẹ dâng lên.
Đỉnh núi dưới tuyết trong xanh , lấp lánh ánh sáng màu bạc, thánh khiết mang theo quyến rũ. Mạn sườn núi bao phủ bởi tuyết và cây tuyết tùng, gió lạnh gào thét qua dãy núi, lạnh đến thấu xương.
Giang Từ thở hổn hển, đứng phía sau Vệ Chiêu, nhìn hẻm núi một mảnh trắng sạch,
liên tục vỗ nhẹ đôi má lạnh buốt trong gió lạnh bằng bàn tay trái không bị bỏng của mình. Vệ Chiêu lạnh lùng nhìn nàng, lại chuyển hướng Bình Thúc : “Để bọn Tô Tuấn tới gặp ta.
”
Nói xong xoay người hướng hẻm núi mà đi. Giang Từ thấy Bình Thúc đi hướng ngược lại, nghĩ nghĩ, vẫn đi theo phía sau Vệ Chiêu.
Hai người men theo sơn đạo chật hẹp mà đi,
ước chừng đi được nửa dặm, Vệ Chiêu quay người đi vào rừng cây ven đường, trong rừng tuyết đọng tới đầu gối, Giang Từ cố gắng hết sức mới đi được xa như vậy, sớm kiệt lực, liền vấp ngã. Lại ngẩng đầu lên, đã không thấy bóng dáng Vệ Chiêu đâu.
Trong lòng nàng nghĩ thầm, cuối cùng cũng không dám thừa cơ hội này chạy trốn, chỉ phải lớn tiếng hô : “Tam gia! Tam gia!
”
Một hạt thông phóng tới, Giang Từ đã cùng Vệ Chiêu giao chiến nhiều lần, đối với hắn có chút hiểu biết, sớm có chuẩn bị, cúi đầu tránh đi, nhưng dưới chân vô lực,
ngã vào trong tuyết.
Nàng bò lên, lau đi tuyết đọng trên mặt, ngẩng đầu thấy Vệ Chiêu hai tay khoanh trước ngực đứng trước mặt nàng, mơ hồ có thể thấy được qua lớp lụa mỏng xanh ánh mắt hắn tràn đầy giễu cợt cùng trêu trọc, không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Vệ Chiêu cũng không nói chuyện, bước chân chậm lại, mang theo Giang Từ đi được tới một gốc cây cổ thụ cao chót vót, hắn rút ra trường kiếm phía sau lưng, sử dụng kiếm gõ vào thân cây nhiều lần. Giang Từ chú tâm nghe, cách gõ rất có quy luật, như một loại ám kí.
Qua một lúc lâu sau, một tiếng “ tách” nhỏ vang lên, cây cổ tùng kia lại chậm rãi di động sang trái, tuyết đọng ào ào rơi vào một hang động dưới gốc cây. Vệ Chiêu nhảy xuống trước, Giang Từ không thấy rõ này địa động sâu bao nhiêu, nhưng cũng nhắm mắt, nhảy theo vào.
Tiếng gió gào thét bên tai, trước mắt tối đen, Giang Từ hô to hỏng bét, địa động này xem ra rất sâu, nếu là ngã xuống không có người đỡ, chẳng phải là thịt nát xương tan sao, đang suy nghĩ vẩn vơ thân hình ngừng lại, bị một người ôm lấy.
Trong bóng đêm, mơ hồ có thể thấy được đôi mắt đen sáng ngời, Giang Từ cười nói : “Tam gia, đa tạ ngài!
”
Vệ Chiêu hừ nhẹ một tiếng, buông Giang Từ ra. Giang Từ thấy xung quanh tối đen âm u, có gió mờ mịt thổi đến, trong lòng có chút sợ hãi, sờ soạng túm tay phải Vệ Chiêu, nhẹ giọng nói : “Tam gia, ta nhìn không thấy.
”
Vệ Chiêu theo bản năng muốn đem tay nàng hất ra, Giang Từ lại dùng tay phải túm lấy tay hắn. Mà tay phải bị phỏng, vết thương loang lổ, Vệ Chiêu do dự một lát, cuối cùng nắm tay nàng, dẫn nàng men theo lối đi bí mật chậm rãi mà đi.
Sau một nén nhang, trước mắt Giang Từ dần sáng lên, liền buông hai tay ra, đi theo phía sau Vệ Chiêu bước vào một thạch thất nho nhỏ.
Trong thạch thất trống rỗng, chỉ có bốn chiếc đèn lồng treo ở bốn góc tường. trong đèn cũng không có nến, ẩn có viên ngọc trai lưu chuyển, đúng là bốn hạt ngọc trai quý giá. Giang Từ đến gần nhìn kỹ, chậc chậc gật đầu.
Trong mắt Vệ Chiêu hiện lên ý khinh thường cười nói : “Ngươi nếu như thích, thì cầm lấy đi.
”
Giang Từ bĩu môi : “Ta mà lấy, chỉ sợ không còn mạng!
” Nàng xoay người lại : “Sư phụ từng nói, phúc khí của mỗi một người là do ông trời cho, hơn nữa là mệnh trời chú định, cho ngươi bao nhiêu là bấy nhiêu. Giang Từ ta,
không xứng được hưởng vinh hoa phú quý, vàng bạc châu báu, giống như ngày hôm trước, bởi vì cầm ngân phiếu của Tam gia, cho nên không thể trốn đi thành công, nếu là hôm nay lòng tham cầm trân châu của Tam gia, nói không chừng ngày mai liền đi đời nhà ma!
”
“Ngươi là rất yêu quý cái mạng nhỏ của ngươi”! Vệ Chiêu chậm rãi đi đến bên một cái đèn”.
“Đó là đương nhiên, ai không sợ chết? Ta mới mười bảy tuổi, còn có rất nhiều đồ ăn ngon chưa ăn qua, có nhiều nơi chưa đi, nếu chết non, chẳng phải đáng tiếc sao?” Giang Từ trong miệng nói bậy, ánh mắt lại nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Vệ Chiêu. Vệ Chiêu đưa tay quay đèn lồng kia sang bên phải, một lát sau, theo tiếng vang của cơ quan, bức tường đá cạnh chiếc đèn lồng từ từ di chuyển sang bên phải, lộ ra hành lang dài bằng đá xanh.
Men theo hành lang mà đi, đi ra mấy trăm bước, Vệ Chiêu vận lực đẩy một cánh cửa đá ra, chợt thấy ánh sáng, hiện ra ở trước mắt Giang Từ là một cung điện to lớn. Trong điện trưng bày đồ đạc tinh xảo, lát gạch gấm, gấm được thêu, dùng nham thạch làm trụ, cột bằng bích ngọc . Sảnh điện cao hơn ba trượng, men theo bậc thềm phía bắc làm bằng đá ngọc mà lên, bàn và ghế được làm từ gỗ cẩm lai lộ ra vẻ quý trọng xa hoa.
Giang Từ ngơ ngác nhìn xem tất cả, lẩm bẩm nói : “Đây là đâu?”
Hai tay Vệ Chiêu chắp sau lưng,
nhìn chiếc ghế lớn bằng gỗ đàn hương trên bục cao một lúc lâu, ánh mắt lấp lánh. Thật lâu thở dài một tiếng, chậm rãi bước lên thềm đá, vuốt ve lưng ghế tử đàn, giống như nghe được giọng của sư phụ bên tai : “ Vô Hà, con phải nhớ kỹ nơi này, nhớ kỹ “Tinh Nguyệt Điện” này, nhớ kỹ ghế dựa này, đợi con một lần nữa trở về nơi này thì lúc đó con chính là thần của Tinh Nguyệt Giáo chúng ta, là anh hùng của Nguyệt Lạc Tộc Nhân.
”
Ánh mắt của hắn dừng lại ở trên tay vịn ghế , chỗ khắc đóa hoa ngọc già. Những đường nét mảnh mai của gỗ tử đàn giống như những dấu vết ẩn giấu trên bông hoa Ngọc Già, những cành và dây leo dưới cuống hoa sống động như thật, quấn vào nhau. Tựa như quá khứ tuổi thơ xa xôi, vĩnh viễn cố thủ trong lòng, quấn quanh trong ngực, lan tràn trừng tấc, rối rắm từng phút, kéo dài hơn mười năm qua, không thể quên.
Trên ghế tử đàn có chiếc đệm êm ái, đã cũ ố vàng. Trên đệm mềm có thêu một bông hoa ngọc già, bên cạnh ngọc già hoa, có một chữ nhỏ “ già” được thêu bằng chỉ xanh. Trước mắt Vệ Chiêu mơ hồ, chậm rãi quỳ trước ghế, đem đệm mềm kia ôm vào lòng, tấm lụa mỏng xanh nhẹ nhàng rung động.
“ Tỷ tỷ, tại sao gọi ta là Vô Hà, tên của tỷ lại là Ngọc Già ?”
“Vô Hà, bởi vì đệ là khối ngọc đẹp, là một khối bảo ngọc vô cùng trân quý của Nguyệt Lạc Sơn chúng ta, thanh khiết trong sáng. Mà tỷ tỷ sinh ra vào mùa hoa Ngọc Già nở rộ, cho nên gọi là Ngọc Già.
”
“ Vậy ngọc nhiều hơn hay hoa nhiều hơn?”
“Vô Hà, Nguyệt Lạc Tộc Nhân chúng ta, nam nhi đều là mỹ ngọc, nữ tử đều như hoa tươi. Những người hai nước Hoàn Hoa, mặc dù đem chúng ta coi là tiện nô dã di, nhưng đệ phải nhớ kỹ, Nguyệt Lạc Tộc Nhân chúng ta mới là những người cao quý thuần khiết nhất trên đời này, Tinh Nguyệt thần phù hộ, chắc chắn sẽ để tộc của chúng ta thoát khỏi khó khăn, vĩnh viễn yên ổn.
”
Vệ Chiêu tựa đầu vào đệm mềm, tỷ tỷ, Vô Hà lại trở về nơi này rồi, tỷ nếu trên trời có linh, liền phù hộ Vô Hà ở mùa hoa Ngọc Già nở rộ, cứu vớt Nguyệt Lạc Tộc Nhân ta, báo được huyết hải thâm thù kia.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, Vệ Chiêu ngẩng đầu lên. Giang Từ thấy hắn tấm lụa che mặt mỏng xanh, giống bị nước mắt thấm ướt một mảng, mặc dù không rõ nguyên nhân ra sao, nhưng cảm thấy mèo không biết xấu hổ này có chút đáng thương, nhất thời không biết nói cái gì mới phải, sau một lúc lâu thốt ra câu : “Tam gia, đây là nơi nào?”
Vệ Chiêu chậm rãi đứng lên, ánh mắt lóe sáng , từ trong ống tay áo lấy ra một bình sứ, đưa cho Giang Từ : “Uống đi.
”
Giang Từ trong lòng thầm than hỏng rồi , lại biết người này đã ra lệnh phải thực hiện, không thể kháng cự, chỉ đành nhắm mắt lại, ngửa đầu uống một hơi. Một lát sau, tầm nhìn của nàng trở nên mơ hồ, trong lòng còn rủa thầm này mèo không biết xấu hổ này, cơ thể từ từ ngã trên mặt đất.
Vệ Chiêu cúi đầu nhìn hai gò má ửng đỏ của nàng: “Tiểu nha đầu, nếu ngươi biết quá nhiều, cho dù nể mặt Thiếu Quân, ta cũng không dễ dàng giữ lại cái mạng nhỏ của ngươi.
”
Tiếng chuông đồng vang lên, Vệ Chiêu cúi người bế Giang Từ lên, đặt nàng ở sau ghế tử đàn, ngồi xuống ghế, giọng lạnh lùng nói : “Vào đi.
”
Bình Thúc dẫn bốn người tiến vào, đồng loạt quỳ xuống: “Bái kiến giáo chủ.
”
Giọng Vệ Chiêu lạnh lùng mà uy nghiêm : “Đều ngồi xuống đi, không cần nghi thức làm gì.
”
Tô Tuấn với Tô Nhan khuôn mặt giống nhau, vóc người lại hơi cao chút. Hắn ngồi vào ghế đầu tiên, cũng không dám ngẩng đầu nhìn người toát ra khí chất lạnh lùng phía ghế tử đàn kia, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giọng cung kính nói : “Thuộc hạ chờ cung nghênh giáo chủ trở về thánh điện, Thần Tinh Nguyệt nhất định có thể che chở, giáo chủ …”
Vệ Chiêu lạnh lùng cắt ngang lời hắn : “ những lời này vô nghĩa này, về sau không cần ở trước mặt ta nói nữa.
”
Tô Tuấn trong lòng rùng mình, cùng Tô Nhan, Trình Doanh Doanh, Trình Tiêu Tiêu đồng thanh nói: “Vâng”
Giọng nói Vệ Chiêu không chút dao động :
“Tô Tuấn ngươi nói trước.
”
Tô Tuấn trong đầu nhanh chóng chỉnh lý lại, nói : “Thuộc hạ đêm đó ở suối Bảo Thanh cùng Bùi Diễm giao thủ, thấy hắn nội lực cao thâm, cũng không có dấu hiệu bị trọng thương, thuộc hạ cảm thấy, hắn ngày ấy bị thương chỉ sợ là có gì kỳ quái. Sau thuộc hạ nhận được tin U Châu có biến, nhanh chóng đến U Châu, phát hiện Bùi Tử Phương có hành động kỳ lạ.
Hắn dừng một chút, thấy Vệ Chiêu không có phản ứng, chỉ phải tiếp tục nói tiếp : “Người của chúng ta bị bắt, đều uống thuốc độc tự sát, Bùi Tử Phương liền đóng cửa mỏ đồng, những thợ mỏ không biết đi đâu. Bùi Tử Phương lại không rời khỏi bắc trang một bước, người của chúng ta thăm dò, thì biết hắn có bệnh thấp khớp, nằm liệt giường. Thuộc hạ vốn muốn tự mình vào trang tìm hiểu, thì Tô Nhan đuổi tới, truyền mệnh lệnh của giáo chủ, thuộc hạ liền nhanh chóng trở về.
“Tô Nhan!
” Vệ Chiêu ngồi ở trên ghế, thân hình thẳng đứng, làm người ta không dám nhìn thẳng.
Tô Nhan hơi hơi cúi đầu, nói : “Tả hộ pháp mấy ngày nay thường xuyên ra khỏi cốc, theo thuộc hạ theo dõi, xác thực là có liên lạc với phó tướng Cốc Tường thủ hạ của Vương Lãng, Cốc Tường có khoảng tám nghìn người, đang tiến về Tinh Nguyệt cốc, phỏng chừng đêm nay vây quanh Tinh Nguyệt cốc.
”
“ Doanh Doanh”
“Vâng!
” Hai lúm đồng tiền trên má Trình Doanh Doanh lờ mờ hiện lên, giọng nói mềm mại : “Thuộc hạ lợi dụng thân phận đường chủ nghị sự đường đem nha đầu kia ra Nam An Phủ, giao cho Ô Đường Chủ, sau liền đi Mộng Trạch Cốc. Đại Đô Tư nói thỉnh giáo chủ yên tâm, ngày mai chắc chắn kịp thời dẫn quân xuất hiện, phối hợp giáo chủ hành động.
”
“ Tiêu Tiêu” . Trình Tiêu Tiêu nhìn trộm Vệ Chiêu một cái, cho dù cách lớp lụa mỏng xanh, cũng thấy ánh mắt kia làm tâm hồn mình hoảng sợ, giọng liền có chút run run :
“Vâng, giáo chủ. Nhận được tin của Tô Nhan, thuộc hạ đã mệnh lệnh Vân Sa chia thuốc ra hạ vào đồ ăn của tộc trưởng, tộc trưởng mấy ngày qua công lực đã suy yếu nhiều, Vân Sa đêm mai sẽ hạ dược lần cuối. Ô Nhã đã lấy danh đi thăm người thân, đem thiếu tộc chủ đến Sơn Hải Cốc. Thuộc hạ đã lệnh nàng đem thiếu tộc chủ đưa đến Lan Thạch Độ, để đánh lừa tộc trưởng, cũng ổn định đại cục.
”
Vệ Chiêu gật gật đầu : “Đều làm rất tốt, nếu đã như thế, đêm nay giữ nguyên kế hoạch hành động, Tô Tuấn ở lại, những người khác đi ra ngoài đi.
”
Vệ Chiêu chậm rãi bước xuống bậc thềm, Tô Tuấn sớm đứng lên, hai tay buông xuống, cảm giác được hơi thở lạnh lẽo càng ngày càng gần, tuy là trước nay hắn vẫn luôn ngang ngược, cũng thấy có chút sợ hãi.
”
Vệ Chiêu dừng lại ở bên người hắn, nhìn hắn một lúc, ôn tồn nói :
“Tô Tuấn, chúng ta đã mười năm chưa gặp nhau.
”
Tô Tuấn hơi cúi người: “Vâng, giáo chủ.
”
“Năm đó Tô Nhan cùng Doanh Doanh Tiêu Tiêu còn nhỏ, có lẽ không nhớ rõ hình dáng của ta, ngươi so với bọn hắn lớn hơn mấy tuổi, hẳn là có ấn tượng.
”
Tô Tuấn trán thấm ra mồ hôi, sau một lúc lâu nói : “Thuộc hạ năm mười lăm tuổi qua một lần bệnh nặng, nhiều sự tình lúc trước đều không nhớ rõ.
”
Vệ Chiêu chậm rãi nói : “ Vậy sao? Thật sự là đáng tiếc, ta vốn đang muốn cùng ngươi ôn chuyện cũ, xem ra là không có cách nào khác. Cũng thôi, quên rồi cũng tốt, ta cũng muốn quên, nhưng vẫn mãi không quên được.
”
Hắn chậm rãi tháo xuống chiếc mũ rộng vành, tháo mặt nạ, lại từ trong lòng lấy ra một ngọc ấn đưa tới cho Tô Tuấn : “Đêm nay, phải trông chờ vào ngươi rồi.
”
Tô Tuấn như trước không dám ngẩng đầu, hai tay tiếp nhận : “Giáo chủ, thuộc hạ cáo lui trước.
”
“Đi đi, nhớ kỹ, mạng của ngươi là sư phụ giữ lại cho ta, ngươi là Đại đô tư của Nguyệt Lạc quốc tương lai. Đêm nay nguy hiểm, ngươi cũng phải bình an tới Lan Thạch Độ.
”
Giọng của Vệ Chiêu vọng lại rất dài trong đại sảnh, Tô Tuấn quỳ bái, nghẹn ngào nói :
“Giáo chủ, cũng xin ngài bảo trọng thân thể, thuộc hạ dù có thịt nát xương tan, cũng khó báo ân đức của lão giáo chủ cùng giáo chủ. Thuộc hạ cho dù không cần mạng nhỏ này, cũng phải đem nghịch tặc cùng kẻ địch đến Lan Thạch Độ.
”
Nhìn bóng dáng của Tô Tuấn đi ra, ánh mắt Vệ Chiêu lóe lên, kéo chuông đồng.
Bình Thúc tiến vào, Vệ Chiêu quay người ra phía sau ghế tử đàn, ôm Giang Từ ra, đưa cho Bình Thúc : “ Lệnh Tiêu Tiêu đưa nàng ta đến Sơn Hải Cốc, ta phải nhanh chóng đến Lan Thạch Độ. Thúc trông chừng Tô Tuấn, chỉ được phép thành công, không được thất bại.
”
Mời các bạn vào kênh: https://www.
youtube.
com/@Hieulinhthuy để đọc tiếp các chương tiếp theo.