Tinh Nguyệt cốc, băng lạnh và tuyết dày.
Bên trong thánh điện, ánh đèn thắp sáng rực rỡ, cả cung điện sáng như ban ngày. Mấy trăm giáo chúng nối đuôi nhau mà vào, người người trong lòng phỏng đoán, nhiều năm qua giáo chủ thần long ẩn hiện, lần này mời dự đại hội tụ họp giáo chúng, không biết là có chuyện gì.
Tinh Nguyệt Giáo xưa nay giáo quy rất nghiêm, trong điện phủ mặc dù có mấy trăm người, lại vẫn trang nghiêm, không một tiếng ồn ào. Tả hữu hộ pháp đứng trước, đợi tiếng chuông đồng vang lên, dẫn hơn nghìn người đồng loạt cúi chào: “Cung nghênh giáo chủ!
”
Màn che nhẹ vén lên, Bình Vô Thương thuộc hạ thân tín của cố giáo chủ đi ra trước. Bọn giáo chúng đều lộ ra vẻ kính sợ, ai cũng đều nghe qua đại danh của vị này, đều biết võ công của hắn trong giáo chỉ thua cố giáo chủ, năm đó trận chiến ở sông Đồng Phong, nếu không phải Hắc Phong Độ chết dưới tay hắn, chỉ sợ Tinh Nguyệt Giáo sớm đã lật đổ dưới gót sắt của bọn Hoàn Quốc. Các lão giáo chúng năm đó đều sâu sắc ghi nhớ hắn như một sát thần, Tả hộ pháp Hoắc Tuyên trong mắt không khỏi có một tia ghen ghét với hắn.
Bình Vô Thương nghiêng người nói : “ Mời giáo chủ!
”
Một thân ảnh màu trắng cao lớn từ phía sau màn bước ra, trong điện yên tĩnh đến nỗi một cây kim rơi xuống đất vẫn có thể nghe được. Người người nín thở tập trung tinh thần, lại như không nghe có tiếng bước chân, trong lòng đều thầm nghĩ :giáo chủ khinh công cao thâm như vậy, xem ra việc chấn hưng giáo có hi vọng.
Thân thể màu trắng ngồi xuống ghế tử đàn, giọng vang vọng toàn bộ đại điện : “Đều ngẩng đầu lên đi,
hiếm khi ở cùng nhau như thế này, để ta nhìn tất cả các ngươi.
”
Tả hộ pháp Hoắc Tuyên ngẩng đầu lên, hiện lên trong mắt hắn là một chiếc mặt nạ, mặt nạ kia, tinh xảo tỉ mỉ, đúng là của cố giáo chủ thường xuyên sử dụng .
Thấy hắn có chút choáng váng, Tô Tuấn giả trang giáo chủ từ trong tay áo lấy ra ngọc ấn, Bình Vô Thương cúi người nhận lấy, mang ngọc ấn lần lượt đưa tới trước mặt tả hữu hộ pháp, hữu hộ pháp Tiêu Tôn vội quỳ xuống : “Thần ấn tái hiện, ta thề sống chết đi theo!
”
Hoắc Tuyên xác định không nghi ngờ gì, tay phải để phía sau lưng làm ám hiệu, người đứng cuối hàng lặng lẽ rời khỏi đại điện.
Tô Tuấn nỗ lực để giọng của bản thân nghe thật uy nghiêm, chậm rãi nói : “Lần này triệu tập giáo chúng đến, là muốn cùng thương thảo một chút về chuyện Nguyệt Lạc tộc ta lập quốc. Trải qua nhiều năm trù tính, hiện tại thời cơ đã chín muồi, ta đã cùng tộc trưởng nhiều lần bàn bạc, tộc trưởng cũng có ý lập quốc, chỉ là làm như thế nào lập, sau khi lập quốc như thế nào đối mặt với cuộc tấn công của Hoa Triều cùng Hoàn Quốc, Tinh Nguyệt Giáo ta chiếm địa vị như thế nào ở Nguyệt Lạc quốc tương lai, nên ta muốn nghe ý kiến của mọi người.
”
Hữu hộ pháp Tiêu Tôn vẻ mặt kích động, khấu đầu nói : “Giáo chủ anh minh. Đây là tâm nguyện của cố giáo chủ, Nguyệt Lạc tộc có thể hưng thịnh, ta dù có nhảy vào nước sôi lửa bỏng, cũng không ngại”.
Trong điện, đại đa số người khấu đầu theo, tả hộ pháp Hoắc Tuyên vẫn im lặng.
Tô Tuấn lạnh lùng nhìn Hoắc Tuyên : “Tả hộ pháp có ý kiến gì sao?”
Hoắc Tuyên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Tô Tuấn : “Giáo chủ, thuộc hạ cho rằng hiện tại thời cơ Nguyệt Lạc Tộc ta lập quốc vẫn chưa tới, giáo ta cũng không nên miễn cưỡng ra mặt, làm bại lộ thực lực, hơn nữa thuộc hạ có mấy điểm nghi vấn, muốn hỏi giáo chủ.
”
Tô Tuấn hừ lạnh một tiếng : “Tả hộ pháp có vấn đề gì, thì hỏi đi.
”
Hoắc Tuyên nghe được ngoài điện truyền đến mấy tiếng chim hót, trong lòng càng tự tin hơn, khẩu khí liền có chút hung hãn: “Thuộc hạ đối với cái chết của cố giáo chủ năm đó có chút nghi hoặc, mong giáo chủ làm rõ.
”
Lời hắn vừa nói ra, trong điện lại náo động, cố giáo chủ quá cố năm đó mời giáo chúng dự họp đại hội, tuyên bố tân giáo chủ là đệ tử Tiêu Vô Hà, mang ngọc ấn làm chứng, chấp chưởng giáo vụ, di mệnh Bình Vô Thương phò trợ, sau khi lưu lại quyền trượng, sau đó liền bế quan trong mật thất. Mấy ngày sau Bình Vô Thương đem di thể của cố giáo chủ ra, cũng nói tân giáo chủ ở nơi khác tĩnh tu, mọi chuyện giáo vụ từ nay theo quyền trượng làm việc, có như thế mới không làm trong giáo đại loạn.
Nhiều năm qua, luôn luôn là Bình Vô Thương truyền lệnh của Tiêu Giáo Chủ, tả hữu hộ pháp phân phó giáo chúng phục tùng mệnh lệnh, Tiêu Giáo Chủ thần long ẩn hiện, không để lộ chân dung trước mặt giáo chúng. Các giáo chúng trong lòng có chút nghi hoặc, mấy năm gần đây Tinh Nguyệt Giáo thế lực trở nên hưng thịnh hơn, có thể thấy được giáo chủ chỉ huy tài ba, liền không dám nhắc đến vấn đề đó, càng không có người dám đưa ra ý kiến. Lúc này Hoắc Tuyên nhắc tới, liền có người nhẹ giọng nghị luận, trong điện toàn tiếng ồn ào.
Giọng Tô Tuấn lạnh lùng nói : “Không biết tả hộ pháp đối với cái chết của cố giáo chủ có nghi vấn hay là có nghi vấn với bản thân giáo chủ ta?”
Hoắc Tuyên ha ha cười : “Giáo chủ rất là sảng khoái. Không sai,
cái chết của cố giáo chủ, chúng ta không dám tự phỏng đoán, nhưng là Tiêu Giáo Chủ ngài, cũng không dám cho chúng ta thấy hình dáng, làm thuộc hạ có chút nghi hoặc. Luôn do Bình Vô Thương truyền mệnh lệnh của ngài, bọn giáo chúng lại chưa từng gặp qua giáo chủ, không khỏi làm người ta không phục.
”
Bình Vô Thương tiến lên trước một bước : “ Cố Giáo chủ di mệnh, lệnh ta phò tá giáo chủ, ngươi có gì không phục?”
“Thuộc hạ từng nghe cố giáo chủ nói qua, người có được một đệ tử xuất sắc, dung nhan tuyệt đẹp Tiêu Vô Hà kế thừa nghiệp lớn, nhưng nhiều năm như vậy, giáo chủ cũng không cho giáo chúng nhìn thấy mặt, có phải sợ bị phát hiện ngươi dung mạo tầm thường, do Bình Vô Thương tìm người thế thân giả mạo, ?”
Bình Vô Thương tức giận nói : “Tả hộ pháp ý ngươi là Bình Vô Thương ta bỏ thật lập giả, nắm giữ giáo vụ ?”
Hoắc Tuyên cười to nói : “ Không dám, nhưng mong giáo chủ cho giáo chúng bọn ta một lời giải thích, cũng là để mọi người an tâm.
”
Tô Tuấn chậm rãi đứng lên, ánh mắt quét qua mọi người trong điện : “Còn có bao nhiêu người muốn bản giáo chủ ta cho một lời giải thích thì đứng ra phía sau tả hộ pháp đi.
”
Người trong điện không khỏi nhìn nhau, di chuyển người, phía sau Hoắc Tuyên tụ tập hơn hai trăm người, người còn lại đều đứng ở phía sau hữu hộ pháp Tiêu Tôn.
Hoắc Tuyên chậm rãi nói : “Giáo chủ nếu không dám để lộ hình dáng thật vậy xin mời giáo chủ biểu diễn mấy chiêu “Tinh Nguyệt kiếm pháp” hoặc là khinh công thân pháp “Trục tinh truy nguyệt”, ta cũng tâm phục.
”
Bình Vô Thương đứng ở bậc thang ngữ khí rất nghiêm : “To gan! Uy nghiêm của Giáo chủ có thể để ngươi mạo phạm !
”
Hoắc Tuyên chậm rãi lui người về phía sau, rút trường kiếm ra : “Giáo chủ thứ nhất không dám để lộ mặt thật, thứ hai không thể biểu diễn tuyệt kỹ võ công như các đời giáo chủ trước, vậy đừng trách thuộc hạ sinh nghi, không tuân lệnh!
”
Tô Tuấn lạnh lùng cười : “Ngươi muốn thế nào?”
Hoắc Tuyên xoay mặt về phía giáo chúng, lớn tiếng nói : “Các vị, người này giả mạo giáo chủ, bị Bình Vô Thương ép buộc, mong các vị nghe một lười của Hoắc mỗ, đừng để Bình Vô Thương đánh lừa, lấy lại công bằng cho Tiêu Giáo Chủ thật!
”
Dứt lời, hắn đột nhiên hét lên một tiếng dài, theo giọng của hắn, ngoài điện hàng ngàn người xông vào, hô lớn ầm ĩ : “Bình Vô Thương mưu nghịch làm loạn, nạp mạng đi! Bắt lấy giáo chủ giả!
”
Người trong điện không kịp phản ứng, bọn người kia xông vào càng ngày càng nhiều, Bình Vô Thương sắc mặt thay đổi nghiêm trọng, chắn phía trước Tô Tuấn : “Hoắc Tuyên, ngươi muốn phạm thượng làm loạn sao?”
Hoắc Tuyên cười lạnh nói : “Phạm thượng làm loạn chính là ngươi, Bình Vô Thương!
”
Giữa lúc hai người đang đối thoại, trong điện tình thế đại loạn. Phía sau Hoắc Tuyên mấy nghìn người cầm trong tay binh khí xông vào, cùng mấy trăm người phía sau hữu hộ pháp Tiêu Tôn chiến đấu quyết liệt.
Bình Vô Thương giống như là có chút khẩn trương, quay đầu nói : “Giáo chủ, tình thế không ổn, chúng ta đi trước.
”
Tô Tuấn gật gật đầu, nhanh chóng chạy xuống thềm đá, cùng Bình Vô Thương chạy ra sau điện. Hoắc Tuyên lớn tiếng nói : “Nghịch tặc chạy đi đâu?”
Hắn cùng đám người xông vào trong điện nhìn nhau, kiếm khí lóe ra, làm đám người hữu hộ pháp Tiêu Tôn từng bước thối lui. Mấy nghìn người hò hét, đuổi về phía sau cung điện.
Tô Tuấn cùng Bình Thúc chạy ra hậu đường thánh điện, hữu hộ pháp Tiêu Tôn đuổi theo : “Giáo chủ, người đi trước, chúng ta trụ được, Hoắc Tuyên chỉ sợ là đã cấu kết với quan binh, giữ được núi xanh, không sợ hết củi.
”
Tô Tuấn đang định nói chuyện, Hoắc Tuyên đã dẫn mấy nghìn người đuổi tới. Tô Tuấn lôi kéo Tiêu Tôn : “Cùng nhau đi!
”
Ba người nhanh chóng biến mất trong bóng đêm mờ mịt.
Ban đêm trời giá rét, băng khí như vào tận xương cốt. Vệ Chiêu đeo mặt nạ, yên lặng ngồi, nhắm mắt không nói. Để lòng yên tĩnh, một đôi mắt hiện lên ở sâu trong tâm hồn, thật êm đềm. thật dịu dàng.
Hắn nói thầm trong lòng : tỷ tỷ, người phù hộ Vô Hà, quét sạch nội tặc, ổn định đại cục, tiếp đại quyền chưởng tộc trong tay, năm sau thiên hạ đại loạn, tộc của ta có thể mượn cơ hội lập quốc, từ đây thoát khỏi vận mệnh khuất nhục, không phải làm tiện nô dã di!
Tô Nhan đứng bên cạnh người hắn, không dám thở mạnh, trước mắt hắn người này, dường như u linh từ trong địa ngục đi ra, tỏa ra sát khí dày đặc, làm cho người ta kìm lòng không được mà bái phục dưới chân hắn, cam tâm tình nguyện bị hắn nô dịch, để hắn sai khiến.
Vệ Chiêu chậm rãi mở hai mắt : “Đến đi !
”
Tô Nhan chăm chú lắng nghe , một lát sau nghe được tiếng bước chân rất nhỏ, trong lòng thán phục, Trình Doanh Doanh mang theo mấy người tiến vào trong rừng, khom người nói : “Giáo chủ, người đại đô tư đã đến.
”
Vệ Chiêu đứng lên, ánh mắt nghiêm nghị làm mọi người đồng loạt cúi đầu, hắn nhìn phía sông Đồng Phong, chậm rãi nói : “Chờ Tô Tuấn đến, liền theo kế hoạch hành động.
”
“Vâng!
”
Trong bóng đêm, Tô Tuấn cùng Bình Thúc, đám người Tiêu Tôn phát lực phi nước đại chạy vào núi.
Hoắc Tuyên đem theo người truy đuổi kịch liệt, đang chạy, bên người hắn một người nói: “Hoắc hộ pháp, ngươi xác định chính xác người này đúng là Tiêu Vô Hà thật ?”
Hoắc tuyên gật gật đầu: “Thánh ấn không thể giả, ấn này là giáo chủ luôn mang theo bên mình, hơn nữa người này trước kia đã xuất hiện vài lần, mặc dù mỗi lần đều đeo mặt nạ, nhưng thân hình giọng nói đều không có nghi vấn, Cốc tướng quân xin yên tâm.
”
Thủ hạ của Vương Lãng phó tướng Cốc Tường mỉm cười nói : “Như thế rất tốt, lần này nếu có thể bắt được Tiêu Vô Hà thật, Hoắc hộ pháp đăng ngai vàng giáo chủ, từ đây không là kẻ địch của triều đình, tướng quân nhà ta cũng cho hoàng thượng một lời giải thích”.
Hoắc Tuyên đắc ý cười nói : “ Mọi chuyện còn phải dựa vào Cốc tướng quân.
”
Hai người khi nói chuyện, bước chân cũng không hề chậm lại, dẫn theo ngàn quan binh gắt gao truy đuổi ba người phía trước.
Trong đêm tuyết, mấy nghìn người truy đuổi hò hét âm thanh rung chuyển bầu trời đêm, khóe miệng Vệ Chiêu hơi nhếch lên: “Tộc trưởng cũng sắp đến rồi ?”
Tô Nhan đang định trả lời, thì ba người Tô Tuấn đã tới trước tấm bia đá Lan Thạch Độ, dưới ánh trăng, sông Đồng Phong đóng băng hoàn toàn, trên mặt sông những vụn băng chậm rãi di chuyển, giống như hố đen với miệng mở rộng, luôn sẵn sàng ăn tươi nuốt sống tính mạng người.
Ba người Tô Tuấn dựa vào tấm bia đá, xoay người lại, chậm rãi rút ra binh khí, mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú vào mấy nghìn người ngựa dần tới bao vây mình.
Hoắc Tuyên cười có chút sung sướng : “Tiêu Giáo Chủ, ta khuyên ngươi vẫn là tự mình kết liễu, để không phải chịu nỗi đau thể xác”!
Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong tay Tô Tuấn, kiếm khí tựa như sấm sét ầm ầm cuốn qua, khuấy động tuyết bay đầy trời, Hoắc Tuyên cùng Cốc Tường không mở được mắt ra được, đồng loạt lùi lại phía sau mấy bước, Tô Tuấn cùng Bình Vô Thương, Tiêu Tôn chạy men theo bờ sông Đồng Phong.
Chạy đi mấy trăm bước, từ rừng cây bên bờ sông nhào ra hơn nghìn người, hỗ trợ ba người Tô Tuấn, tiếng giết chóc nổi lên khắp nơi,
giao chiến ngày càng kịch liệt.
Hoắc Tuyên nhận ra người đến chi viện là người ngựa của Đại Đô Tư bản tộc, hắn cùng Cốc Tường nhìn nhau, đều thấy có chút không ổn. Không kịp nghĩ nhiều thì từ bờ sông ánh lửa vụt cháy dữ dội, như một con rồng lửa uốn lượn mà đến. Trong số hàng ngàn người dẫn đầu hô to: “Thiếu tộc trưởng ở đâu? Tặc nhân chớ làm hại thiếu tộc chủ!
”
Một ông già tầm năm mươi tuổi đi lên phía trước sắc mặt đầy lo âu :”Phong nhi, con ở đâu? Cha đến cứu con!
”
Hoắc Tuyên nhận ra người này Nguyệt Lạc Tộc trưởng Mộc Lê, choáng váng, ở giữa lại có người hô to : “Tộc trưởng, mau tới cứu thiếu tộc chủ, chúng ta không thể trụ được nữa!
”
Mộc Lê kinh hãi, hắn chỉ có một đứa con nối dõi, qua bốn mươi tuổi mới có được đứa con bảo bối này, ngậm trong miệng sợ tan, để ở lòng bàn tay sợ rơi mất. Mấy ngày trước, sinh mẫu của con trai hắn là Ô Nhã muốn dẫn bảo bối của hắn về thăm nhà ngoại, hắn phái mấy trăm người đi theo bảo vệ. Không ngờ hôm nay truyền đến tin dữ, triều đình phái ra trọng binh, đi bắt đứa con bảo bối của hắn, dùng thế lực bắt ép hắn diệt trừ Tinh Nguyệt Giáo.
Trong cơn tức giận, vội vàng dẫn theo hơn ba ngàn người đuổi theo hướng Lan Thạch Độ.
Giờ phút này nghe tin con trai mình đang gặp nguy hiểm, mơ hồ nghe được tiếng ái thiếp Ô Nhã kinh hô, hắn tinh thần đại loạn, bước chân loạng choạng, mang theo tộc nhân hướng đến bờ sông đối đầu mấy ngàn quan binh.
Tả hộ pháp Hoắc Tuyên thấy tình thế không ổn, Cốc Tường lại có tính toán khác. Ý định ban đầu của hắn là muốn mượn tay Hoắc Tuyên tác loạn, diệt trừ Tinh Nguyệt Giáo lập kỳ công. Giờ phút này thấy Nguyệt Lạc Tộc trưởng cũng đến đây, liền nổi lên ý đục nước béo cò, mượn đao giết người, hắn biết nếu Nguyệt Lạc tộc trưởng chết, thiếu tộc trưởng tuổi nhỏ, Tinh Nguyệt Giáo bị lật đổ, lâm vào trong hỗn loạn, đây đúng là cục diện triều đình cầu còn không được. Bản thân nếu có thể lập công này, nói không chừng có thể …
Hắn cười khúc khích : “Mộc tộc trưởng muốn can thiệp vào việc tiêu diệt phản loạn của chúng ta, đừng trách ta không khách khí!
Nói xong vung tay lên, phía sau hơn hai ngàn quan binh tiến lên. Mộc Lê ở trong chiến trường , lớn tiếng hô : “Phong nhi! Ô nhã! Các người ở đâu?”
Trong ánh lửa , tiếng giết chóc khuấy động bầu trời. tiếng Đao kiếm tương giao tràn ngập, Mộc Lê càng lo lắng, trước mắt nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, vội hỏi : “Bình huynh, huynh thế nào cũng ở trong này? Nhìn thấy con ta không?”
Bình Vô Thương dùng mũi chân ngừng lại trên tuyết, giống như một đám mây nhẹ đáp xuống bên cạnh người Mộc Lê , lớn tiếng nói : “Không gặp, ta cũng là đi ngang qua nơi đây, thấy thiếu tộc trưởng gặp nạn, mới xuất hiện cứu giúp, đáng tiếc không tìm được người!
”
Mộc Lê tức giận vung kiếm, đem vài tên quan binh giết dưới kiếm. Bình Vô Thương theo sát ở bên cạnh người hắn, mắt thấy mười mấy tên quan binh giơ thương công tới, biết thời cơ đã đến, hét lên một tiếng lớn,
di chuyển người, cuốn lấy thành một quả cầu tuyết. Mọi người phải nheo mắt nhìn, hắn lặng yên chạm nhẹ vào eo Mộc Lê, Mộc Lê lảo đảo đi về phía trước mấy bước, lao vào cây thương trên tay tên quan binh, mũi thương xuyên qua ngực hắn, Mộc Lê co giật ngã trên đất.
Cảnh tượng này bị Nguyệt Lạc Tộc Nhân trông thấy, cùng kinh hô lên : “Tộc trưởng chết rồi, tộc trưởng bị quan binh giết chết rồi !
”
Rất nhiều người tâm trạng hoảng loạn, bị quan binh làm cho từng bước lui về phía sau, không ít người rơi vào bên trong sông băng.
Trong lúc hỗn loạn, bờ bên kia sông Đồng Phong truyền đến một giọng nói: “Ai dám giết tộc trưởng của ta, Tiêu Vô Hà ta muốn hắn nợ máu trả bằng máu!
”
Giọng nói bình tĩnh êm dịu, từ từ truyền đến, trong nháy mắt đè xuống tiếng giết chóc ầm ĩ, tất cả mọi người không khỏi ngừng binh khí lại, đồng loạt nhìn phía bờ bên kia.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, một cái bóng trắng tựa như mây trôi, từ từ bay qua mặt sông, y phục trắng thanh khiết, không nhiễm bụi trần, giống như đám mây trắng, nguyệt hoa giữa bầu trời.
Khi thân hình hắn bay lên, ánh trăng giống như mờ đi, làm thân ảnh hắn như thần trăng hạ phàm. Hắn hạ xuống, mũi chân chạm vào khối băng giữa sông, lại giống như đám mây đang bay, sao sáng khắp nơi.
Sát khí của hắn làm mấy nghìn người đồng loạt kinh hãi, không kịp phản ứng, hắn như đã đè lên đỉnh núi, kiếm quang loé lên, như sét đánh sấm kêu, nổ tung trên bầu trời, lớn đến mức không thể ngăn cản, tiếng kêu thảm thiết nổi lên tứ phía, mười mấy tên quan binh ngã xuống bên trong tuyết.
Trong trời đất dường như có một khắc ngưng trệ, hàng chục người kêu lên hoan hô :
“Giáo chủ đến rồi, giáo chủ đến cứu chúng ta!
”
Ba ngàn Nguyệt Lạc Tộc Nhân Mộc Lê mang đến đều vui mừng , bọn họ vốn đã nghe uy danh của Tinh Nguyệt Giáo Chủ, giờ phút này sinh mệnh lâm nguy, thấy hắn như nguyệt thần xuất hiện, sĩ khí dâng lên, hướng bọn quan binh tấn công tới.
Tả hộ pháp Hoắc Tuyên biết tình thế không ổn, xoay người chạy. Vệ Chiêu cười lạnh một tiếng, thân hình như bóng ma lúc ẩn lúc hiện, một cỗ kiếm khí mạnh mẽ từ trong tay hắn toát ra, ở không trung loé lên ba lần Hoắc Tuyên hét lên một tiếng thê lương ngã người trên tuyết.
Bên bờ sông Đồng Phong, có người bị kiếm khí làm chói mắt, nhìn không chớp mắt, ngây ngốc đứng tại chỗ. Sau một lúc lâu, mới có người bật khóc hô lên :
“Tam thần ánh nguyệt! Nguyệt thần hạ phàm, tộc của ta được cứu rồi!
”
Tiếng hô hình như có một loại ma lực, Nguyệt Lạc Tộc Nhân ào ào buông binh khí trong tay, cúi lạy tại chỗ.
Vệ Chiêu chậm rãi xoay người, nhìn phía Cốc Tường, giọng u ám nói : “Cốc Tường, ngươi giết tộc trưởng Nguyệt Lạc Tộc của ta, ta muốn Hoa Triều các ngươi nợ máu trả bằng máu!
Cốc Tường xuất thân phái Kỳ Sơn, ,
trước đến nay luôn dựa vào võ nghệ xuất chúng có vài phần kiêu ngạo. Giờ phút này mặc dù nghe đồn Tinh Nguyệt Giáo chủ kiếm thuật hơn người, cũng không kinh hoảng, mũi thương toát ra ánh sáng lạnh lẽo, tấn công lên.
Vệ Chiêu trong mắt hiện lên sát khí sắc bén, kiếm di chuyển theo, xông vào trong, Cốc Tường cả kinh, không ngờ Tiêu giáo chủ vừa ra tay lại dùng chiêu thức liều mạng, tâm trí liền yếu đi một chút. Vệ Chiêu nhìn thấy rõ ràng, hét lên một tiếng lớn, mũi kiếm chạm vào cán thương, chân khí lưu chuyển, Cốc Tường từng bước lui về phía sau. Vệ Chiêu lại đột nhiên thu chiêu, mũi kiếm cao hơn thương một chút, thân thể hắn bay lên giữa không trung, Cốc Tường không kịp đổi chiêu, Vệ Chiêu từ trên không đâm xuống, thanh kiếm lạnh lẽo từ trên cao đi xuống, đâm vào "bách hội huyệt" trên đỉnh đầu Cốc Tường. Cốc Tường hai mắt trợn lên,
máu tươi từ khóe miệng trào ra, từ từ quỳ xuống.
Quan binh Hoa Triều bị một màn choáng váng, Cốc Tường vốn có danh là "Sát thần", lại bị Tinh Nguyệt Giáo Chủ trong mấy chiêu lấy đi tính mạng, trong lòng mọi người đều vỡ vụn, không biết là ai dẫn đầu chạy, mấy nghìn người đồng loạt bỏ chạy , tức khắc quân lính bị đánh bại.
Vệ Chiêu nhanh chóng rút ra trường kiếm trên đỉnh đầu Cốc Tường, bóng trắng như ma quỷ, đột nhập vào trong mặt trận, kiếm quang tung hoành, nháy mắt lại có hơn mười người ngã xuống dưới kiếm của hắn. Mọi người hoa cả mắt, chỉ nghe thấy từ bóng trắng phát ra âm thanh lạnh lẽo : “ Những người ở đây toàn bộ giết hết cho ta, không chừa một ai!
”
Đám người Trình Doanh Doanh hiểu ý hắn, dốc toàn lực truy kích. Dưới ánh trăng, bên Lan Thạch Độ, tuyết bị máu tươi nhuộm đỏ, quan binh Hoa Triều từng người ngã xuống. Tinh Nguyệt tộc nhân thấy Tinh Nguyệt giáo chủ dẫn đầu. không khỏi tinh thần đại chấn, càng chiến đấu càng mạnh, người người nghiến răng nghiến lợi, đều không sợ sinh tử, Như thể sự tủi nhục và oán hận hàng trăm năm qua sẽ được trút bỏ hoàn toàn qua trận chiến này, vĩnh viễn xoá đi.
Đến khi vài tên quan binh Hoa Triều cuối cùng ngã xuống trong vũng máu, Vệ Chiêu đứng cầm kiếm, nhìn người hắn như là trong địa ngục tu la, trong mắt hiện lên ý cười.
Bình Thúc đến gần, ngữ khí vui mừng : “Thiếu gia, thành công rồi!
”
Tô Tuấn sớm lặng lẽ ẩn vào bên trong rừng cây, cùng Tô Nhan đập tay. Tô Nhan một tay ôm đứa bé trai khoảng mười tuổi đi ra khỏi rừng cây, lớn tiếng nói : “Thiếu tộc trưởng an toàn, tìm được thiếu tộc trưởng rồi!
”
Vệ Chiêu vung trường kiếm lên cho vào bên trong vỏ, chậm rãi tiến lên, hơi hơi khom người : “Tiêu Vô Hà tham kiến thiếu tộc trưởng!
”
Thiếu tộc trưởng Mộc Phong căn bản không rõ phát sinh chuyện gì, kinh hoảng, thấy mẫu thân là Ô Nhã tới, vội chạy qua kéo vạt áo nàng, Ô Nhã hướng Vệ Chiêu thi lễ : “Mẫu tử ta gặp đại nạn,
may mắn được Tiêu Giáo Chủ cứu giúp, Ô Nhã cảm kích vô cùng!
”
Vệ Chiêu đáp lễ nói : “ Không dám nhận! Tiêu mỗ đến chậm, tộc trưởng không may chết thảm dưới tay bọn Hoa Triều, còn thỉnh thiếu tộc trưởng nhanh chóng lên ngôi, ổn định đại cục”.
Đôi mắt Ô Nhã như tơ, liếc nhìn Vệ Chiêu, trên mặt lại giả bộ bi thương : “Chúng ta côi nhi quả phụ, ngày sau còn phải dựa vào Tiêu Giáo Chủ!
”
Đại đô tư Hồng Dạ dẫn ngàn Nguyệt Lạc Tộc Nhân đồng quỳ lạy trên đất, chấn động cánh đồng tuyết : “ Cung nghênh thiếu tộc trưởng lên ngôi!
”
Áo trắng Vệ Chiêu tung bay, ngẩng đầu nhìn bầu trời,
, trong lòng mặc niệm : sư phụ, quân cờ năm đó người giấu đi, hôm nay đều có ích. Người trên trời có linh, phù hộ đồ nhi dẫn dắt tộc nhân hưng bang lập quốc, rửa đi nỗi nhục này!