Giang Từ mở mắt ra, lại nhắm lại, nhớ tới những lời Vệ Chiêu nói trước lúc hôn mê , lại mở mắt ra, nở nụ cười : mèo không biết xấu hổ mặc dù đáng giận, nhưng chắc là sẽ không có sát ý đối với nàng, mạng nhỏ giữ được, nhưng làm như thế nào thoát khỏi lồng giam khốn cảnh này, nhất định phải tìm cách mới được.
Nàng lại nghĩ một hồi, tầm mắt đảo qua căn phòng, phát hiện căn phòng mình nằm có chút kỳ quái. toàn bộ phòng ốc đều là dùng đá màu xanh xây thành, đá cũng không được mài, được xây theo hình dạng tự nhiên vốn có của nó, cũng không dùng bùn vàng trát khe hở. Giang Từ nghiêng xuống giường, mới phát hiện giường mình nằm cũng là một khối đá tảng khổng lồ, nàng lấy tay sờ sờ, đá ấm áp như ngọc, trơn bóng như dầu, không khỏi chậc chậc ngạc nhiên.
Ngoài cửa sổ truyền đến giọng nói nhẹ nhàng, Giang Từ khoác thêm áo ngoài, đi đến bên cửa sổ, thấy bên ngoài cửa sổ dưới hành lang hai thiếu nữ ngồi đang cầm vải thêu hoa ,
một người có khuôn mặt trái xoan, xinh xắn đáng yêu, ít tuổi hơn, một người có khuôn mặt dài, mày liễu mắt hạnh, lớn tuổi hơn.
Giang Từ lấy tay gõ nhẹ vào song cửa sổ, hai thiếu nữ đồng loạt ngẩng đầu, thiếu nữ mặt trái xoan buông hàng thêu xuống, vui vẻ vỗ tay : “Nàng tỉnh rồi, ta đi bẩm báo tiểu Thánh cô.
”
Thiếu nữ lớn tuổi hơn đứng lên : “Ta đi thôi, A Tuyết ngươi xem nàng có phải đói bụng không, làm vài thứ cho nàng ăn.
” Xoay người rời khỏi sân.
A tuyết mỉm cười nói : “Cô nương muốn ra đây không?”
Giang Từ cầu còn không được, vội nói : “Được.
”
Đi tới cạnh cửa, cảm thấy cửa phòng của Nguyệt Lạc có chút kỳ quái, làm bằng gỗ long não, không giống với cửa phòng của Hoa Triều là cửa bản lề đôi mở vào trong, mà giống như tấm lưới di động, đóng mở theo chiều ngang, các khúc gỗ và bảng long não đều được chạm khắc hoa văn hình ngôi sao và mặt trăng tinh xảo.
Giang Từ bước ra cửa phòng,
thấy mình lúc trước ngủ trong một gian nhà đá phía trước là bức tường đá, Khoảng sân nhỏ bên ngoài ngôi nhà đá cũng được bao quanh bởi đá xanh, trong sân phủ đầy tuyết, một số cây mùa đông đang nở rộ, tuyết trên cây hoa mai đỏ, thanh tú rực rỡ.
,
Giang Từ thấy A Tuyết này cùng lắm chỉ mười lăm mười sáu tuổi so với nàng nhỏ hơn một chút, nhưng cũng không dám xem nhẹ. Ngày đó An Hoa ở tướng phủ so với chính nàng còn nhỏ hơn, cũng là thủ hạ đắc lực của An Trừng. Nàng mỉm cười nói: “Đây là nơi nào? Ta ngủ bao lâu rồi? Muội muội xưng hô như thế nào?”
A Tuyết đứng lên, nàng ấy đang mặc một chiếc áo khoác ngắn tay màu xanh lá cây, một chiếc váy dài xếp ly đơn giản. Trên người có những món đồ trang trí bằng gỗ đơn giản và búi tóc cao, bước chân nhẹ nhàng, từ gian nhà đá khác mang sang ít thức ăn. Giang Từ đang có chút đói bụng, cũng không khách khí, đỡ lấy khay, trước hết ăn no bụng.
A Tuyết thấy nàng ăn vội vàng, cười nói : “Cô nương từ từ ăn, kẻo nghẹn. Người ngủ hai ngày rồi, đây là Sơn Hải Cốc, đây là tuyết mai viện của tộc trưởng, ta là Đạm Tuyết, người gọi ta A Tuyết là được.
”
Giang Từ ăn xong thì giả bộ đi dạo qua một vòng trong viện, nghe thấy Đạm Tuyết đi theo phía sau. Bước chân nàng có vẻ hơi nặng nề, không giống là người có võ công, nhất thời nổi lên ý muốn đánh ngã nàng rồi chạy trốn. nhưng ngay khi ý định phát sinh, thử dùng chân khí, thì mới phát giác nội lực của mình dường như biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, biết là tác dụng của thuốc uống ngày hôm đó, nhất thời cảm thấy mệt mỏi, trong lòng đem mèo không biết xấu hổ hung hăng mắng vài câu.
Nàng quay lại hành lang, thấy trên bàn gỗ ba chân có vài bức tranh thêu, cầm lên nhìn kỹ, thấy bức tranh thêu tinh xảo đẹp đẽ, hoa và chim đều sống động vẹn toàn, kỹ thuật thêu linh hoạt tỉ mỉ, so với sư tỷ thêu còn tinh xảo hơn rất nhiều. Trong ấn tượng dường như ở nơi nào đã thấy qua loại bức tranh thêu như này, cẩn thận suy nghĩ kỹ, nhớ lại những bình phong, y phục, khăn tay trong tướng phủ có sử dụng bức tranh thêu này, thốt lên : “Đây là “Nguyệt Tú” vang danh thiên hạ của Nguyệt Lạc Tộc sao? Là ngươi thêu?”
“Vâng!
” Đạm Tuyết cầm lên, ngồi trở lại ghế, tiếp tục thêu. Giang Từ cảm thấy thú vị, ngồi bên cạnh nàng nhìn kỹ, thấy kỹ thuật của nàng thành thạo, giống như dòng chảy qua khe suối, mượt mà không có cản trở, khen : “A Tuyết thật là khéo tay.
”
Đạm Tuyết mỉm cười nói : “ Ta vốn vụng về , người trong tộc ta thêu thùa giỏi hơn rất nhiều. Chúng ta còn có tú cô chuyên môn, hàng năm phải tiến cống cho Hoa Triều cùng Hoàn quốc “Nguyệt tú”, đó là do các nàng thêu ,
chẳng qua...
” động tác thêu nàng dừng lại trên mặt cũng lộ ra vẻ bi thương.
“Chẳng qua thế nào?”
Đạm Tuyết im lặng một lúc, nhẹ giọng nói : “Các nàng vì phải thêu để tiến cống “Nguyệt Tú” cho Hoa Triều các người cùng Hoàn Quốc hàng năm, mỗi ngày đều phải thêu đến nửa đêm, “Nguyệt Tú” này hết sức hại mắt, làm được vài năm sẽ bị mù hai mắt. Người nếu đi đến phía sau Mộng Trạch cốc Đại đô tư sau núi xem, nơi đó đều là các tú cô đã nghỉ sau khi bị mù.
“Vì sao phải thêu đến mắt mù, không thêu không được sao?”
Tiếng cười lạnh truyền đến, thiếu nữ lớn tuổi lúc trước đã quay lại, nàng trên mặt tràn đầy vẻ thống hận, đoạt lại bức tranh thêu trong tay Giang Từ, dùng sức đẩy nàng, giọng căm hận nói : “Không thêu? Ngươi nói thật nhẹ nhàng, Hoa Triều các ngươi hàng năm muốn Nguyệt Lạc chúng ta tiến cống ba ngàn tranh thêu, Hoàn Quốc cũng là ba ngàn bức, nếu không thể thêu đủ số tiến cống, các cống sứ chúng ta phái đi sẽ bị dụng cung hình, còn triều đình của các ngươi sẽ phái quan binh đến cướp đoạt lương thực của chúng ta, thiêu sống chúng ta. Ngươi nói có thể không thêu sao ? Vì sáu ngàn bức tranh thêu, các tú cô ngày đêm không nghỉ, làm sao có thể không mù ?”
Nàng càng nói càng tức giận, chống hai tay lên hông, môi khẽ run : “ Những cô gái Nguyệt Lạc chúng ta rất thông minh khéo léo, nhưng ngươi xem xem những thứ chúng ta dùng, tất cả đều là vật liệu thô, tối, thêu đơn giản nhất , bởi vì phải làm những thứ tốt đẹp nhất đưa cho người Hoa Triều các ngươi, không màng sống chết, làm trâu làm ngựa!
”
Giang Từ nghe có chút kinh ngạc, nhớ tới những tấm rèm thêu bằng hạt nặng trịch ở bên trong tướng phủ, những tấm rèm thêu xa hoa phú quý, hóa ra mỗi mũi thêu mỗi sợi chỉ đều là máu và nước mắt của các cô nương Nguyệt Lạc.
Thấy nàng bị đẩy ngã, ngồi trên mặt đất sững sờ, Đạm Tuyết dìu nàng lên, nói : “Cô nương, Mai Ảnh tỷ tính tình thẳng thắn, nàng không phải nói người , người đừng để trong lòng!
” Lại chuyển hướng kia Mai Ảnh nói : “ A ảnh tỷ, nàng là khách tiểu Thánh cô mang đến, cũng là bằng hữu của Nguyệt Lạc Tộc chúng ta, không giống với bọn người xấu Hoa Triều ức hiếp chúng ta, tiểu Thánh cô nếu là biết tỷ như vậy đãi khách, sẽ tức giận.
”
Mai Ảnh hừ nhẹ một tiếng, một lát sau cười nói : “ A Tuyết, ngươi biết không ? Ta vừa nãy suýt chút nữa được nhìn thấy giáo chủ.
”
Đạm Tuyết mừng rỡ, đặt bức tranh thêu xuống : “Thật sao? ! Ta phải đi nhìn xem!
” Nhanh chân định chạy đi.
Mai Ảnh vội kêu : “ Ngươi đứng lại, ngươi không thấy được giáo chủ đâu, đừng đi vô ích”.
Đạm Tuyết thất vọng quay lại : “ Vì sao?”
“Ngày hôm qua giáo chủ sau khi hộ tống thiếu tộc trưởng trở về, liền cùng các đô tư thương nghị việc thiếu tộc trưởng lên ngôi tộc trưởng, hiện đều ở Sơn Hải Đường, ngươi làm sao đi vào được ? Ta vừa nãy đi bẩm báo tiểu Thánh cô, cũng chỉ là ở bên ngoài nghe A Thủy ca nói, tiểu Thánh cô cũng không ra. Nghe A Thủy ca nói, bên trong cãi vã ầm ĩ, giáo chủ thể hiện thần uy, đem Ngũ Đô Tư giết rồi.
Đạm Tuyết cả kinh : “ tại sao? Sao Giáo Chủ lại tức giận như vậy ?”
Mai Ảnh thở dài : “Không phải ta nói ngươi, ngươi thật không biết chuyện. Tộc trưởng hiện nay bị người Hoa Triều giết, thiếu tộc trưởng muốn lên ngôi, muốn tôn Tinh Nguyệt Giáo chúng ta là thánh giáo, là muốn vì tộc trưởng báo thù.
Nhưng nếu điều này xảy ra, chúng ta liền cùng Hoa Triều khai chiến. Nhị Đô Tư cùng Ngũ Đô Tư địa bàn của bọn họ dựa vào Hoa Triều, nếu như khai chiến phải đứng mũi chịu sào, bọn họ tất nhiên là không hài lòng, liền cùng Đại Đô Tư cãi nhau ầm ĩ lên. Nghe A Thủy nói, Ngũ Đô Tư giống như đối với Giáo Chủ thiếu tôn trọng, giáo chủ lúc đó cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái, cũng không thấy giáo chủ rút kiếm như thế nào, người trong nội đường chỉ thấy một ánh sáng như tia chớp xẹt qua, chỉ trong nháy mắt, đầu của Ngũ Đô Tư liền…” nói xong nàng trừng mắt làm động tác bị cắt cổ.
Đạm Tuyết vỗ tay nói : “Giết rất hay! Ngũ Đô Tư chỉ biết bợ đỡ nịnh hót, chỉ biết lấy lòng tặc nhân Hoa Triều, vì để bản thân bình an, còn đem muội muội ruột thịt tặng đi, lại càng không biết đã bức tử bao nhiêu tộc nhân, thực đáng chết! theo ta, giáo chủ nên giết cả Nhị Đô Tư mới đúng.
”
“Nhị Đô Tư là kẻ sợ chết, hắn quen với việc gió chiều nào theo chiều đấy, vừa thấy giáo chủ rút trường kiếm ra khỏi người Ngũ Đô Tư rồi nhìn hắn, lập tức mềm nhũn, đánh rắm một cái cũng không dám. Nghe nói đã quyết định, năm ngày sau vì tộc trưởng cử hành 'Thiên táng', sau 'Thiên táng' là đại điển lên ngôi của thiếu tộc trưởng, đến lúc đó chính thức phong giáo chủ là “Thần uy thánh giáo chủ”, tấn phong Tinh Nguyệt Giáo chúng ta là “Thánh giáo”.
Đạm Tuyết vẻ mặt dần kích động, nàng chắp hai tay trước ngực, thì thầm : “Cầu Tinh Nguyệt thần che chở Nguyệt Lạc Tộc Nhân ta không bị ức hiếp, bị người nô dịch, huynh đệ tỷ muội của ta, sẽ không cần … “ lời nói của nàng bé dần, nước mắt rơi xuống.
Mai Ảnh đi tới ôm lấy nàng, cũng lộ ra vẻ bi thương : “ A Tuyết, chúng ta rất nhanh sẽ hết khổ. Giáo chủ chính là nguyệt thần hạ phàm, đến cứu vớt tộc nhân chúng ta. Người nếu không phải nguyệt thần, sao có thể trong ba chiêu giết Cốc Tường? Nghe A Thủy nói, đêm đó giáo chủ vì tộc trưởng báo thù, giết tặc tử Hoa Triều, đúng là bay qua sông Đồng Phong, người nếu không phải nguyệt thần, Sông Đồng Phong rộng như vậy, người nào có thể bay qua? Các huynh đệ Sơn hải cốc cùng Mộng Trạch cốc nhìn rất rõ ràng, hiện tại đều đem giáo chủ phong làm Nguyệt thần!
”
Đạm Tuyết ở yên trong lòng Mai Ảnh khóc nói : “Ta biết, giáo chủ là Nguyệt thần hạ phàm tới cứu chúng ta. Vì sao người không sớm hạ phàm vào hai năm trước ? Như vậy, a đệ ta sẽ không bị đưa đến Hoa Triều, không cần làm cái gì luyến đồng, sẽ không bị ác ma kia tra tấn sống không bằng chết …”
Giang Từ ngồi bên cạnh sững sờ nghe, "Luyến đồng" từ này nàng cũng không hiểu rõ cụ thể hàm nghĩa, chỉ là lúc du đãng giang hồ, ở nơi chợ búa từng nghe người mắng qua từ này. Sau này ở kinh thành Tướng phủ cùng Lãm Nguyệt Lâu, cũng nghe người ta nói qua từ này. Nàng chỉ biết những kẻ làm điều này đều là làm nam nhân thấp hèn, bị người khác xem thường ,
có vẻ giống với những lời chửi bới mà người dân thường dùng ở chợ "thỏ nhân gia" cũng là ý này, nhưng chính xác"Luyến đồng" là làm chuyện gì, vì sao bị xem thường, nàng cũng không biết.
Nàng thấy Đạm Tuyết bi thương như thế, cũng biết "Luyến đồng" vô cùng không tốt, nàng xưa nay không nhìn được người khác đau khổ, liền xoa cánh tay phải Đạm Tuyết : “Mau đừng khóc nữa, chỉ cần a đệ ngươi còn sống,
một ngày nào đó, ngươi có thể đưa hắn trở về.
”
Mai Ảnh lạnh lùng cười : ‘ Đưa trở về? ! Ngươi nói thật nhẹ nhàng, a đệ bị đưa đến trong trướng của Bạc Vân Sơn. Bạc Vân Sơn ngươi biết là ai không? Hắn là đồ tể nhất nhì của Hoa Triều các ngươi, luyến đồng đưa vào trong trướng của hắn có mấy ai sống quá ba năm a đệ hiện tại nhất định bị tra tấn không biết thành ra bộ dáng gì nữa. Chính là giáo chủ có thể mang theo tộc nhân lập quốc, có thể cùng Hoa Triều các ngươi khai chiến, đưa tộc nhân trở về, cũng không phải một hai năm có thể thành, đến lúc đó a đệ có thể đã …”
Đạm Tuyết nghe xong càng khóc lớn tiếng hơn, tiếng khóc bi thống thảm thiết, Giang Từ bị tiếng khóc làm đồng cảm, cũng nhịn không được lau đi nước mắt, thật lâu sau lẩm bẩm nói : “Làm luyến đồng, thật sự là đáng sợ như thế sao?”
Tiếng hừ lạnh truyền đến, tuyết động trên cây mai vàng lã chã rơi xuống, Đạm Tuyết sợ tới mức dừng khóc, cùng Mai Ảnh đồng loạt phủ phục xuống đất : “Tiểu Thánh cô!
”
Nữ tử che mặt lụa mỏng đi vào trong viện, nói : “Các ngươi đều lui ra đi.
”
Lại nghiêng người cúi đầu : “Giáo chủ, chính là nơi này, thuộc hạ cáo lui trước.
”
Vệ Chiêu chắp tay, chậm rãi đi vào trong viện, đợi mọi người đi ra, hắn đứng yên trong viện dưới cây mai vàng, ánh mắt lạnh như băng sâu thẳm sau mặt nạ. Giang Từ từ hành lang nhìn lại, chỉ cảm thấy trong tuyết trắng, dưới cây mai, thân hình hắn càng hiện lên vẻ cô đơn tịch liêu.
Thật lâu sau, Vệ Chiêu xoay người tiến vào nhà đá, Giang Từ theo vào, hắn lạnh lùng nhìn nàng, vươn tay lấy trên bàn một cây bút lông cừu, đưa cho Giang Từ : “Ta nói, ngươi viết.
”
Giang Từ không nhận, liếc hắn nói : “Muốn ta viết cái gì?
Vệ Chiêu có chút không kiên nhẫn : “Ta nói ngươi viết là được, lôi thôi như thế làm gì?”
Giang Từ hừ một tiếng : “Ngài không nói trước là viết cái gì, ta sẽ không viết.
”
Trong mắt Vệ Chiêu xẹt qua tia tức giận, từ khi về núi Nguyệt Lạc tới nay, không có người dám chống đối hắn. Hắn buộc mình phải kiềm chế, giọng lạnh lùng nói : “Ngươi viết một phong thư, nghe thật kĩ, là: đóng cửa hướng đường núi, tối tăm cùng chuyển tinh quang, đừng đi qua hết Đồng Phong, xuân cùng suối nam dài.
”
Giang Từ trong lòng thất kinh, nhớ tới ngày ấy nghe được, Bùi Diễm trả lời bằng bài thơ "Nước đá không làm tổn thương lẫn nhau, xuân theo dòng suối thơm". Trong lòng có tính toán, nhìn thẳng Vệ Chiêu, bình tĩnh nói : “Ta không viết, ta đã sớm đã nói, ta trốn không thoát, ở lại bên cạnh ngài. Nhưng ta tuyệt sẽ không vì ngài làm bất cứ chuyện gì, cũng tuyệt sẽ không tham gia vào chuyện giữa ngài và hắn, ngài nếu muốn dồn ép ta, ta sẽ nguyện chết.
”
Vệ Chiêu đưa tay ra nhanh như tia chớp, bóp cổ họng Giang Từ, lời nói lạnh lùng uy nghiêm: “ Muốn chết phải không ? Ta thành toàn cho ngươi!
” Nói xong dần dùng sức, Giang Từ cảm hô hấp khó khăn, giống như sẽ mất đi nhận thức, lại vẫn bình tĩnh nhìn Vệ Chiêu.
Vệ Chiêu bị ánh mắt của nàng nhìn làm hắn có chút khó chịu, ánh mắt bình tĩnh mà thản nhiên, cái nhìn trước khi chết, rất giống ánh mắt của tỷ tỷ trước khi chết nhìn hắn rồi ngã xuống đất. Hắn vốn chỉ muốn đe dọa Giang Từ, thấy nàng vẫn không khuất phục, ánh mắt lóe ra, thu hồi lực đạo, chậm rãi rút tay phải về.
”
Giang Từ giữ cổ ho dữ dội, lúc sau lạnh lùng cười : “Hóa ra sở trường thần uy thánh giáo chủ là lừa người nói không giữ lời, thay đổi thất thường!
”
Vệ Chiêu ngược lại không tức giận : “ Thôi vậy, ngươi không viết, ta liền cùng ngươi chơi, khi nào ngươi viết, ta sẽ cho ngươi thuốc giải, để ngươi khôi phục nội lực.
”
Nói xong hắn tháo mặt nạ xuống, dài thở dài một hơi, nằm xuống giường đá , nói : “Ta cho ngươi thời gian suy nghĩ.
”
Hắn đêm trước bay qua sông, cố gắng tiêu diệt Cốc Tường, vì muốn làm kinh sợ nhân tâm, đạt tới hiệu quả "Nguyệt thần hạ phàm" , mà không tiếc đưa ra toàn bộ chân khí trong Nội Bát Kinh. Phương pháp này có thể đạt được thành công nhất thời, nhưng cũng cực kỳ hại thân, chân khí hao tổn quá lớn. Sau đó, hắn dùng sức giết kẻ địch chạy trốn, hộ tống thiếu tộc trưởng trở lại Sơn Hải Cốc, triệu tập các đô tư nghị sự,
một kiếm giết Ngũ Đô Tư cùng hơn mười thủ hạ, mới bình định đại cục, thực là mệt mỏi vô cùng, thời khắc đeo mặt nạ càng làm hắn buồn bực bất an. Giờ phút này thấy chỉ có Giang Từ bên người, dứt khoát tháo mặt nạ xuống, nằm trên giường đá nhắm mắt dưỡng thần.
Giang Từ nghe được tiếng hít thở của hắn nhẹ chuyển đều và sâu, không biết hắn là ngủ thật hay là giả ngủ, biết Vệ Chiêu nội lực cao thâm, cho dù là ở bên trong giấc mơ cũng vẫn duy trì độ cảnh giác cao, bản thân nàng hiện tại nội lực mất hoàn toàn, càng không có khả năng ám toán hắn. Liền nhẹ nhàng kéo chăn bông đắp lên người hắn, rồi bước ra khỏi nhà đá, nhặt lên tấm thêu mà Đạm Tuyết ném xuống lúc trước nhìn kỹ.
Nhu di mẫu thân của sư tỷ tay nghề thêu khá giỏi, truyền cho sư tỷ, sư tỷ lại truyền cho nàng, Giang Từ tất nhiên là cũng học được một ít. Nàng nhìn kỹ, liền nhìn ra bức “Nguyệt tú” thật là rất khó thêu thành, chẳng những phải làm từng chút một không lộ ra mũi khâu, màu sắc cũng phải hòa hợp,
hình thần ( hình thức và thần sắc) vẹn toàn, hơn nữa kĩ thuật thêu, dường như có hàng trăm loại.
Nàng nghĩ tới Nguyệt Lạc bộ tộc, vì "Nguyệt tú" này không biết mù bao nhiêu ánh mắt tú cô, chịu bao nhiêu ức hiếp. Mà tướng phủ kia xa hoa lãng phí vô cùng, người nọ, hắn lau tay cũng dùng khăn, chăn gấm trong phòng hắn, áo trong hay áo bào đều dùng những thứ này. Nếu hắn biết trên khăn tay ,
mỗi đường chỉ mũi khâu đều là máu hoà nước mắt, hắn còn có thể tuỳ ý ném bỏ như vậy ?
Còn có, "Luyến đồng" kia, chính xác là có nghĩa gì? Vì sao mọi người đều khinh thường bọn họ như vậy ? Tại sao dân tộc yếu đuối này, Bởi vì muốn sinh tồn, bởi vì muốn yên ổn, liền đem những đứa trẻ đưa đi làm luyến đồng ca cơ bị người ta xem thường sao ?
Nàng thở một hơi thật dài, đem những mảnh vải thêu lộn xộn và đồ thêu trên bàn vào giỏ thêu, thấy những bông tuyết bay trên bầu trời , đi ra hành lang, thấy có chút lạnh, liền cầm giỏ thêu đi vào nhà đá.
Vệ Chiêu vẫn nằm ở giường đá , Giang Từ thấy nhàm chán vô cùng, lại không dám rời đi, dứt khoát tìm mảnh vải trắng,
đặt nó lên khung thêu, lấy bút lông cừu, nhẹ nhàng vẽ ra các nét, vẽ ra mẫu thêu.
Vệ Chiêu vừa được thư giãn, liền nặng nề ngủ, đến khi trong giấc mộng lại xuất hiện khuôn mặt ác ma kia làm hắn sợ hãi bừng tỉnh. Hắn đột nhiên ngồi dậy, Giang Từ đang ngồi trên ghế chăm chú vẽ mẫu thêu giật mình, khung thêu cũng rơi xuống đất.
Hắn bật dậy như một con mèo làm Giang Từ phát hoảng, trong tay tú băng cũng rơi xuống.
Vệ Chiêu nheo mắt nhìn nàng một lát, mặt không biểu cảm: “Ta ngủ bao lâu rồi?”
Giang Từ thế mới biết hắn là ngủ thật, nghĩ nghĩ nói : “Có lẽ được hơn nửa canh giờ.
”
Vệ Chiêu xuống giường : “Suy nghĩ thế nào rồi.
”
Giang Từ nhặt khung thêu lên, thản nhiên nói : “Ta vẫn nói câu đó, ta không biết viết, ngươi đừng nghĩ bức ép ta.
”
Vệ Chiêu trong lòng tức giận hừ một tiếng, nhưng cũng thấy không phải là bế tắc. Mười mấy năm qua, chưa từng có nữ tử nào đối với hắn như thế, hắn có vài phần ương bướng và hứng thú, thầm nghĩ trong lòng: tiểu nha đầu, ta xem ngươi có thể chống đến lúc nào, ta cũng không tin, trị không được ngươi!
Hắn quay về phía Giang Từ, thấy khung thêu trong tay nàng được vẽ mấy nét đơn giản, quan sát một lát, khẽ cau mày : “Ngươi đây là vẽ cái gì?”
Giang Từ mặt ửng đỏ lên, đem khung thêu giấu ra phía sau, cúi đầu không nói.
Vệ Chiêu chưa bao giờ thấy qua bộ dáng xấu hổ của nàng, lúc trước khi đối diện không giận giữ thì cũng mỉa mai lạnh lùng, không khỏi có lòng hiếu kỳ, đoạt lấy khung thêu trong tay nàng, lại nhìn một lát, cười lạnh nói : “Ngươi đã bộ dạng không ra gì, vẽ tranh cũng xấu thật sự, hoa không ra hoa, chim không ra chim, lại giống mấy con rùa lớn.
Giang Từ mặt càng đỏ hơn, nói : “Không phải rùa!
”
Vệ Chiêu cười tà mị, nâng cằm Giang Từ lên, hai mắt như vầng trăng lạnh nhìn chằm chằm nàng : “Ngươi nói cho ta ngươi vẽ là cái gì, ta liền cho ngươi khôi phục nội lực.
”
Giang Từ suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn là khôi phục nội lực quan trọng hơn, chỉ cần có thể thi triển khinh công, liền có thể tìm được cơ hội trốn đi, huống chi cũng không phải giúp hắn làm chuyện thương hại đến người khác, chỉ vào khung thêu nói : “Là hoa cúc!
”
Vệ Chiêu lại nhìn một cái, khinh thường nói : “ Cái này so với mấy đóa hoa cúc còn có chút giống, nhưng cái này, ta nhìn thế nào vẫn thấy giống con rùa, còn hoa cúc thì hình dáng có chút không giống.
Giang Từ tức giận nói : “Ta nói không phải là rùa, là…”
“Là cái gì?”
Giang Từ cúi đầu, nhẹ giọng nói : “ Là, là cua lông!
”
Giang Từ ngẩng đầu ngọt ngào cười : “Tam gia chưa từng nghe qua : hoa cúc nở khi gió thu cao, đến Giang Lâm thủy nếm thử cua béo” sao? Này đã muốn thêu hoa cúc, liền nhất định phải thêu cua lông cho phù hợp với tình hình, đồng thời cũng giải được tâm ý ta.
Nàng đưa tay duỗi ra : “Ta đã nói cho Tam gia, Tam gia cho ta thuốc giải, khôi phục nội lực đi.
”
Vệ Chiêu ném khung thêu xuống, đeo mặt nạ lên: “Thuốc chỉ làm ngươi mê man, tạm thời mất đi nội lực, hiện nay ngươi đã tỉnh, mười ngày sau nội lực sẽ dần dần khôi phục!
”
Hắn đưa mặt nạ cứng ngắc tới gần Giang Từ : “Ta lại cho ngươi thời gian suy nghĩ, ngươi nếu là nghĩ thông rồi, hãy viết bài thơ đó. Còn ngươi một ngày không viết, đừng mơ tưởng ra khỏi viện này dù chỉ một bước!
”
Giang Từ thấy hắn ra khỏi phòng, chậm rãi ngồi xổm trên đất, nhặt băng thêu lên, vuốt ve hình vẽ cua lông giống như thật kia, nhẹ giọng nói : “Ngươi móng vuốt nhiều, tâm địa cũng nhiều, đường đi cũng là đi ngang, chỉ ngàn vạn lần, một ngày nào đó đừng tự vấp ngã !
”
Nàng ngồi trở lại ghế, nhặt khung thêu lên, vuốt vuốt tóc mai, đột nhiên nhớ tới ngày ấy ngồi ở Tây Viên vá quần áo giúp Thôi Lượng, không khỏi có chút lo lắng : “Thôi Đại Ca cũng không biết thế nào rồi, huynh ấy là người tốt, đừng bị cua lông tính kế mới tốt!
”