Bình Thúc đang canh giữ ở cửa, thấy Vệ Chiêu đi ra, ghé sát vào tai hắn nói : “Ám kiện của Quang Minh Ti đến rồi.
”
Vệ Chiêu tiếp nhận, đọc kĩ, giọng nói không còn lạnh lùng : “Tiểu Ngũ làm việc không tồi, không uổng công mấy năm nay ta huấn luyện. Người này, Bình Thúc tìm được rất hợp ý ta.
”
Bình Thúc vui vẻ nói : “ Lão tặc lại bị lừa rồi?”
“Ừ!
” Vệ Chiêu ngủ được một giấc, cả người thoải mái, trước mắt đại cục đã định, lại nghe thấy tin vui, trong mắt liền có chút ý cười : “Hắn đúng hạn đem mật báo trình báo lên lão tặc kia, mọi việc đều rất thuận lợi.
”
Bình Thúc thấy ý cười trong mắt Vệ Chiêu trong lòng vui sướng, chỉ cảm thấy hơn mười năm ẩn nhẫn bôn ba, đều được bù đắp. Trước mắt giống như thấy một khuôn mặt tuyệt mỹ khác, thấy khóe mắt có chút ướt, hơi hơi quay đầu đi.
Vệ Chiêu không nhận ra, suy nghĩ một lát, nói : “Trước mắt tuy rằng các phương diện đều theo mưu tính ban đầu của chúng ta hành động, nhưng còn thiếu một thứ. Bình Thúc, bên này đại cục đã định, thúc giúp ta đi Hoàn Quốc một chuyến.
“Vâng, thiếu gia.
”
“ Thúc bí mật đi tìm Dịch Hàn, hắn lần trước thất bại trong gang tấc, nhị hoàng tử nhà hắn thời gian qua có chút bế tắc, ta tin họ nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội chấp chưởng quân quyền.
” Vệ Chiêu nhìn về phía những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng, giống như thấy được hoa Ngọc già hoa nở rộ trên núi, khuôn mặt cứng nhắc phảng phất vài phần ý cười.
Ngoại thành Nam An Phủ. Trường Phong Sơn Trang, Suối Bảo Thanh.
Bùi Diễm dừng kiếm thế, ở trong suối bơi một lúc, sau khi ra khỏi nước mặc thêm áo bào, thấy trong cơ thể chân khí tràn trề. Thấy An Trừng đi tới, liền nhảy người lên, tay phải giơ ngang, đánh về phía mạn sườn hắn.
An Trừng né người sang trái, vừa xoay người, hắn vừa đá chân phải vào ngực Bùi Diễm. Bùi Diễm Dùng cả hai tay vỗ vào chân hắn, mượn lực nhảy người lên,
ở trên không đánh về phía đầu vai hắn. Chân phải An Trừng vừa mới thu về, không kịp đổi chiêu, chỉ phải lùi lại mấy bước, né một chưởng của Bùi Diễm.
Bùi Diễm hai tay chạm mặt đất, thân hình bay ngang, hai chân đạp vào nhau, An Trừng trong tay còn cầm mật báo, không thể thủ, bị hắn đạp từng bước lui về phía sau, cuối cùng dựa vào gốc cây tuyết tùng, ho dữ dội.
Bùi Diễm nhẹ nhàng hạ xuống, cười nói : “Không được không được, quả nhiên không có trận, thân thủ ngươi liền có chút uể oải.
An Trừng ho khan nói : “Tướng gia vẫn là nhanh đưa thuộc hạ lên chiến trường đi, thuộc hạ cảm thấy, đó mới là chỗ thuộc hạ thi thố tài năng, hiện tại thật sự lợi cho Kiếm Du.
”
Bùi Diễm chắp tay đi đến trước nhà tranh: “Ngươi đừng hâm mộ hắn, hắn mấy tháng này rất khó khăn, đợi hắn sống qua được, ta lại để ngươi ra ngoài. Ngươi yên tâm, sẽ có lúc thể hiện tài năng, ngươi đừng hoang phí bản lĩnh là được, đợi khi thật sự có chiến trận, thật sự ta lại sợ ngươi đao cũng không cầm được”.
An Trừng nhớ tới đêm đó, ở trước thủ hạ của người bịt mặt, Bùi Diễm cứu bản thân một mạng, có chút hổ thẹn : “ Vâng, tướng gia, thuộc hạ thật đúng là nên siêng năng luyện tập võ nghệ mới được. Vệ Tam Lang võ công cao cường không nói, thủ hạ của hắn cũng cứng cỏi không kém, thật là đã làm mất mặt tướng gia.
”
Bùi Diễm lấy ra mật tín ra xem, khẽ gật đầu : “Tử Minh làm việc, quả nhiên cẩn thận, thật là kỳ tài.
”
Hắn cẩn thận đọc kỹ, xem tới cuối phong thư, không nhịn được cười nói : “ Hoàng thượng tự tay lập ra Quang Minh Ti, lại đem người mình vô cùng thân tín lên làm chỉ huy sử, chỉ sợ tương lai cuối cùng sẽ…”
An Trừng do dự một lát, hỏi : “Tướng gia, tiểu nhân có một chuyện không hiểu.
”
“Hỏi đi, ta hôm nay tâm tình rất tốt!
” Bùi Diễm cười nói.
“Tướng gia làm như thế nào đoán được Vệ Tam Lang là Giáo Chủ Tinh Nguyệt Giáo Tiêu Vô Hà ? Vệ Tam Lang xuất thân từ Ngọc Gian Phủ, lại là do Khánh Đức Vương tiến cho hoàng thượng, trên người cũng không có ấn ký Nguyệt Lạc Tộc, lại luôn luôn được hoàng thượng sủng tin, tiểu nhân đem từng người trong triều trong quân suy đoán cũng không nghĩ tới là hắn.
”
Bùi Diễm cười càng rạng rỡ, từ từ nói : “An Trừng, ngươi cảm thấy tiểu nha đầu là người thế nào ?:”
An Trừng trên mặt cũng có vài phần ý cười : “Giang Cô Nương mặc dù trời sinh hồn nhiên, không hiểu thế sự, tâm địa thật sự thiện lương.
”
“Ngươi cảm thấy, nàng là người có thể che giấu mọi chuyện, vui giận không thể hiện ra mặt sao ?”
“ Việc này tiểu nhân lại không biết.
”
Bùi Diễm trước mắt hiện lên khuôn mặt vui tươi giận hờn của Giang Từ, hoặc tức giận hoặc khóc, có chút thất thần, chậm rãi nói : “Vệ Tam Lang mệnh danh “Phượng hoàng”, dung mạo vô song, chúng ta dù thường xuyên gặp hắn, nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn đều sẽ có cảm giác kinh ngạc, người bình thường thấy hắn càng là có trố mắt nhìn. Nhưng ngày tướng phủ thọ yến, tiểu nha đầu lần đầu gặp Vệ Tam Lang, không hề có phản ứng, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?”
An Trừng suy nghĩ một chút, gật đầu nói : “Tướng gia không nói tiểu nhân thật nghĩ không ra, tướng gia lúc đó nếu nghĩ tới, vì sao không đối phó Vệ …”
Bùi Diễm lắc lắc đầu : “Ta lúc đó cũng không để ý, sau đó vụ án sứ thần quán cháy, ta lại mượn vết thương ẩn lui, còn đề phòng hoàng thượng đối phó ta,
mọi chuyện xảy ra, ta không có thời gian suy nghĩ về chuyện đó. Nhưng từ tả các chủ “Hận thiên các” biết được người mua sát thủ sát hại tiểu nha đầu là Diêu Định Bang, ta cảm thấy có chút không đúng, đem tất cả mọi chuyện trước sau nghĩ một lượt, lại cẩn thận suy nghĩ. Sau này lệnh ngươi truyền tin cho Tử Minh, để hắn tra xét động tĩnh của Vệ Tam Lang mấy tháng qua, tổng hợp lại các phương diện manh mối mới xác định.
”
An Trừng rời đi, Bùi Diễm chậm rãi đi tới phía trước cửa sổ ngôi nhà tranh, nhìn chằm chằm vào suối Bảo Thanh, nhớ tới Giang Từ ngày ấy ngồi dưới gốc cây "Bích vu thảo đường" ăn hạt dưa, nở nụ cười :
“ Nàng lại ngang nhiên liên thủ với Tam Lang lừa gạt ta, để nàng nếm chút khổ sở cũng tốt, Tam Lang sau cũng phải đem nàng hoàn trả cho ta.
”
Ngày hai lăm tháng mười hai, Núi Nguyệt Lạc, Sơn Hải Cốc, Thiên Nguyệt Phong.
Tộc trưởng Nguyệt Lạc Tộc Mộc Lê vì cứu con trai chết dưới tay quan binh Hoa Triều, tin tức trong vài ngày liền truyền khắp núi Nguyệt Lạc, cửu đại đô tư của Nguyệt Lạc Tộc Nhân đồng loạt phẫn nộ.
Nguyệt Lạc bộ tộc hơn trăm năm nay bị Hoa Triều cùng Hoàn Quốc ức hiếp, chẳng những đánh thuế hà khắc, bắt cống nạp đồ thêu, Bắt tuấn đồng mỹ nữ làm luyến đồng ca cơ, đem Nguyệt Lạc Tộc Nhân coi là tiện nô dã di. Nguyệt Lạc Tộc Nhân thế bé lực mỏng, chín đại đô tư lại không đoàn kết, cho nên luôn luôn chỉ có thể nuốt cơn giận, phải hy sinh một số ít người trong tộc để đổi lấy an bình cho cả tộc. Nhưng đại đa số Nguyệt Lạc Tộc Nhân trong lòng luôn luôn phẫn nộ bất bình. Hiện nay, người có địa vị cao nhất tộc chết dưới tay người Hoa Triều, làn sóng phẫn nộ phản kháng giống như núi lửa phun trào nhanh chóng lan nhanh đến toàn bộ núi Nguyệt Lạc.
Hôm nay là ngày cử hành "Thiên táng" cho cố tộc trưởng Mộc Lê,
Người của tộc Nguyệt Lạc từ khắp nơi đến sơn Hải cốc, ngoài việc tham thiên lễ cố tộc trưởng và đại điển lên ngôi của thiếu tộc trưởng, mọi người càng là muốn chính mắt thấy phong thái của Tinh Nguyệt Giáo Chủ.
Trong lời đồn, hắn một thân áo trắng vượt sông, một kiếm giết địch, máu chảy ra cánh đồng tuyết , tiêu diệt toàn bộ kẻ địch. Hắn như nguyệt thần hạ phàm, giống như tinh ma chuyển thế, hắn toả sáng rực rỡ như một vị thần, hắn là người mà toàn tộc nhân gửi gắm hi vọng.
Màn đêm buông xuống, mấy vạn tộc nhân Nguyệt Lạc đều tập hợp tại Sơn Hải Cốc, Dưới đỉnh Thiên Nguyệt càng đông đúc.
Trong "Tuyết mai viện", Giang Từ thấy Đạm Tuyết đứng ngồi không yên, ở trong viện đi tới đi lui, còn thỉnh thoảng nhìn phía ngoài viện, cười nói : “ A Tuyết, ngươi có phải rất muốn đi xem “Thiên táng” và đại điển lên ngôi không ?”
Nay đã là ngày năm, Vệ Chiêu vẫn mỗi ngày đến "Tuyết mai viện", cũng như cũ ép Giang Từ viết bài thơ đó, Giang Từ vẫn như trước không nghe theo,
lúc thì hắn lạnh lùng nhìn nàng. lúc lại chẳng đoái hoài gì đến nàng, Vệ Chiêu cũng không dùng sức mạnh, bức bách không có kết quả liền cười lạnh rời đi.
Giang Từ không chịu viết bài thơ đó, tất nhiên không thể ra khỏi "Tuyết mai viện", lại cùng Đạm Tuyết, Mai Ảnh ngày càng thân thiết. Ba người tuổi tác đều không chênh lệch lắm, lại đều là người hồn nhiên giản dị. Giang Từ vốn tính tình dễ thích ứng trong mọi tình cảnh, tạm thời không thể trốn, liền biết cùng người bên cạnh ở chung hài hòa mới là thượng sách. Nàng cùng Đạm Tuyết nói đùa không thôi, lại xin nàng chỉ bảo kỹ năng thêu thùa, Mai Ảnh tuy đối với nàng là người Hoa Triều có chút bất mãn, nhưng thấy nàng hiền hoà đáng yêu, giáo chủ như thần mỗi ngày tới thăm nàng, cũng dần dần buông bỏ thành kiến. Giang Từ dạy hai nàng nấu món ăn Hoa Triều, các nàng dạy Giang Từ thêu thùa, ba người nhanh chóng kết thành bằng hữu.
Ở chung đã nhiều ngày, từ miệng của Đạm Tuyết cùng Mai Ảnh, Giang Từ đã biết nhiều về lịch sử Nguyệt Lạc Tộc. Thế mới biết Nguyệt Lạc tộc, từ xưa tương truyền, là nguyệt thần trên trời thấy đau khổ thế gian, không do dự bỏ mấy vạn năm tiên linh, ném vào trần thế, cứu vớt thế nhân, lại luyện ngàn năm, sau khi tích lũy tiên duyên, mới có thể đưa vào tiên ban. Lý do vì sao hậu nhân của ngài tên là Nguyệt Lạc Tộc, có nghĩa là tiên nhân từ mặt trăng rơi xuống.
Nguyên nhân là vì thế, cho nên mỗi khi tộc trưởng Nguyệt Lạc Tộc qua đời, tộc nhân vì hắn cử hành "Thiên táng". Vào lúc nửa đêm, đem thả thi thể hắn từ cầu tiên Kiều ở đỉnh núi thiên Nguyệt ném xuống , nếu có thể trở về thiên cung, Nguyệt Lạc bộ tộc trở thành một thần tộc, nếu như rơi xuống đáy Sơn Hải cốc, thì năm sau toàn tộc cũng có thể mưa thuận gió hoà, mặc dù vẫn là người bình thường nhưng có thể đảm bảo yên ổn, nhưng nếu như trong quá trình "Thiên táng" xuất hiện việc ngoài ý muốn, làm cho tộc trưởng không thể bình an hạ táng, là do trời giáng tai họa bất ngờ, Nguyệt Lạc bộ tộc vĩnh viễn trầm luân bể khổ. Tộc trưởng làm như thế nào có thể "Trở về thiên cung", mấy trăm năm qua cũng không ai biết được.
Mà từ xưa đồn đại, Nguyệt Lạc Tộc Nhân, nếu là "Thiên táng" vào ban đêm, có thể chính mắt thấy tộc trưởng thăng thiên, có thể cầu mọi sự thuận lợi, cuộc đời như ý nguyện. Cho nên tộc trưởng "Thiên táng", mấy trăm năm đến luôn luôn là ngày long trọng của Nguyệt Lạc Tộc, cho nên đêm nay mới có nhiều Nguyệt Lạc Tộc Nhân như vậy từ khắp nơi đổ về, vì muốn xem thịnh lễ "Thiên táng".
Giang Từ đã nhiều ngày nghe Đạm Tuyết Mai Ảnh nhắc tới muốn đi xem "Thiên táng" cùng vào đại điển, nghe đến như lỗ tai đóng kén, thấy Đạm Tuyết đứng ngồi không yên, liền hỏi. Mai Ảnh lông mày nhíu chặt, giương mắt nhìn Giang Từ : “Còn không phải bởi vì ngươi, tiểu Thánh cô đã phân phó, không thể cách ngươi một bước, ngươi không thể ra khỏi viện này, chúng ta cũng không ra được. Nếu không có ngươi, chúng ta đã sớm đi đến đỉnh Thiên Nguyệt rồi!
”
Giang Từ có chút xấu hổ, lại có chút hiếu kì, cười nói : “Kỳ thực ta cũng muốn đi xem náo nhiệt.
”
Đạm Tuyết ngồi xuống, giữ chặt tay Giang Từ : “Giang Cô Nương, người nhân từ, đi nói với giáo chủ. nói ngươi cũng muốn xem “Thiên táng”, lại đưa chúng ta theo, giáo chủ dường như đối với ngươi rất dễ tính, ngài nhất định sẽ đồng ý.
Mai Ảnh có chút ủ rũ : “Giáo chủ hiện tại bận rộn lên Thiên Nguyệt đỉnh, khẳng định sẽ không tới.
”
Giang Từ cực kì thích Đạm Tuyết, thấy nàng chất phác cần cù, lại biết phụ thân nàng chết trong chiến loạn, mẫu thân bởi vì là tú cô mà mù hai mắt, ấu đệ lại bị đưa đến Hoa Triều làm luyến đồng, thực là làm người ta thương xót. Nàng nghĩ nghĩ, biết hiện nay để Đạm Tuyết đi mời Vệ Chiêu, hắn nhất định sẽ không tới .
Nàng nhớ tới trước kia cùng Thôi Đại Ca nói chuyện đã nghe qua biện pháp, cắn chặt răng, đem kim châm vào "Khúc trì huyệt" sau khi châm, "Ai a" một tiếng, ngất xỉu.
Đạm Tuyết Mai Ảnh liền phát hoảng, tiến lên đỡ nàng dậy, thấy nàng hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, Mai Ảnh vội lao ra khỏi viện. Không lâu sau, Trình Tiêu Tiêu đeo khăn lụa mỏng che mặt vội vàng tới, vỗ ngực Giang Từ, Giang Từ mở hai mắt, nhìn Trình Tiêu Tiêu nhẹ giọng nói : “Mau mời giáo chủ các ngươi tới, ta có chuyện quan trọng nói với hắn, nếu muộn, chỉ sợ sẽ không kịp.
”
Trình Tiêu Tiêu có chút khó xử, tối nay đại điển, quan hệ trọng đại, giáo chủ dốc toàn bộ tinh thần chuẩn bị, không thể dứt ra. Nhưng thiếu nữ này là giáo chủ giao cho mình trông chừng, hơn nữa giáo chủ mỗi ngày đều tới gặp thiếu nữ này, theo như lời nàng nói chắc chắn có chuyện trọng đại. Thấy Giang Từ sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lăn dài, nàng không kịp xem xét, xoay người ra khỏi "Tuyết mai viên" .
Lại qua nửa canh giờ, Vệ Chiêu đeo mặt nạ, vội vàng bước vào. Hắn vẫy tay mọi người rời đi, kiểm tra mạch đập của Giang Từ, một cỗ chân khí mạnh mẽ tràn vào từ cổ tay nàng, nhanh chóng đả thông "Khúc trì huyệt" mà Giang Từ dùng kim châm che lại. Hắn trong mắt thiện lên một tia tức giận, mang Giang Từ đi vào nhà đá,
ném nàng lên trên giường, giọng lạnh thấu xương : “ Lại muốn chơi trò gì ? Ta hôm nay cũng không có thời gian đùa với ngươi.
”
Giang Từ nhịn cơn đau đớn trên cánh tay, mỉm cười đứng lên, cũng không nhìn ánh mắt lạnh lùng đến mức có thể làm người ta đóng băng của Vệ Chiêu, kéo ống tay áo lên: “Tam gia, ta muốn cầu xin ngài một việc, cũng biết ngài hôm nay bận rộn, sợ ngài không đến gặp ta, nên mới bất đắc dĩ giả…”
Vệ Chiêu tính tình âm trầm lạnh lùng, không thích nhiều lời, trong tộc giáo chúng nam nữ già trẻ đối hắn tôn thờ, thậm chí cũng không dám nhìn thẳng hắn. Ngày trước lúc ở kinh thành, cả triều văn võ bá quan đối với hắn là vừa hận vừa xem thường lại vừa sợ hãi, mười mấy năm qua, trên đời trừ một số người, không có người nào dám nhìn thẳng hắn,
cũng không có ai dám cùng hắn đối chọi gay gắt, càng không có người đối hắn vui cười tức giận, hay làm mặt tươi cười.
Vô tình gặp gỡ Giang Từ, dã nha đầu này chẳng những dám phản kháng hắn, lấy chết uy hiếp, còn dám không nghe lệnh hắn, dám từ trong tay hắn trốn đi, dám dùng thủ đoạn nhỏ này trêu đùa hắn, không khỏi làm hắn vô cùng tức giận.
Cánh tay phải hắn rung lên, đem Giang Từ ném ra, Giang Từ đụng vào mép bàn, thấy Vệ Chiêu xoay người rời đi, vẫn cười kéo tay áo của hắn : “Tam gia, ta muốn đi xem “Thiên táng”, ngài hãy mang ta đi đi, được không ?”
“Không được!
” Lời nói Vệ Chiêu như băng lạnh : “ Ai biết ngươi có thừa dịp nhiều người chạy trốn.
”
“Ta sẽ không trốn đi, cũng tuyệt không làm Tam gia thêm rắc rối, ta chỉ đứng một bên nhìn xem, được không ?” Giang Từ lắc ống tay áo Vệ Chiêu năn nỉ nói.
Vệ Chiêu hừ lạnh một tiếng : “Chớ có nhiều lời, ta nói không được chính là không được!
”
Thấy hắn vẫn muốn rời đi, Giang Từ khẩn trương : “Vậy ngài muốn như thế nào, mới bằng lòng cho ta xem “Thiên táng” ?”
Vệ Chiêu dừng lại,
ánh mắt lóe lên : “Ngươi ngoan ngoãn viết bài thơ kia, ta để ngươi đi xem…”
Giang Từ tức giận nói : “Không được! Ta sớm nói qua, không nhúng tay vào chuyện giữa các ngài, là ngài nói không giữ lời, còn muốn ép bức ta, ngài là người vô sỉ tiểu nhân, khó trách người trong kinh thành khinh thường ngài!
”
Vệ Chiêu trong mắt lửa giận bốc lên, hắn tiến tới nắm đầu Giang Từ kéo mạnh về phía sau. Giang Từ đau đớn ngửa đầu, nước mắt trào ra, vội nói : “Ta cũng không phải vì bản thân muốn xem, là vì Đạm Tuyết cùng Mai Ảnh. Các nàng đối với ngài tôn thờ như thần, chẳng qua muốn đi xem lễ, lại bởi vì nguyên nhân là ta mà đi bất thành. Đạm Tuyết đáng thương như vậy, cha đã chết, mẹ bị mù, em trai lại bị đưa đến dưới trướng Bạc Vân Sơn làm luyến đồng, không biết chịu giày vò như thế nào, ta là thấy nàng đáng thương mới nghĩ biện pháp tìm ngài đến, cầu ngài.
”
Vệ Chiêu dừng tay phải lại, Giang Từ nói tiếp : “ Đạm Tuyết chỉ cần nhớ tới em trai nàng, liền ăn không ngon ngủ không yên, nàng tuy là người hầu, nhưng cũng là người , muốn đi xem “Thiên táng”, Tam gia hãy thành toàn cho nàng đi, cùng lắm thì Tam gia điểm huyệt đạo ta, trói lại, ném ở trong này cũng được, chỉ cần có thể để Đạm Tuyết …”
Giang Từ nói liền một hơi, cảm thấy da đầu không đau nữa, Vệ Chiêu cũng có vẻ nới lỏng tay,
, nàng quay đầu lại, thấy ánh mắt Vệ Chiêu sau mặt nạ lóe ra bất định. Giờ khắc này nàng đột nhiên cảm thấy khí tức lạnh lùng mà hắn thường toát ra dường như đang yếu đi, trong phòng tràn ngập một loại cảm giác đè nén cùng nặng nề.
“ A đệ Đạm Tuyết ở trong trướng của Bạc Vân Sơn?” Vệ Chiêu chậm rãi hỏi.
“Vâng!
” Giang Từ gật đầu, nàng sợ Vệ Chiêu vì vậy mà coi thường Đạm Tuyết cùng a đệ, vừa vội vàng nói : “ A đệ nàng cũng là bị buộc bất đắc dĩ mới đi làm luyến đồng. Lúc đó Nhị Đô Tư nói muốn đưa A Tuyết đi làm ca cơ, hoặc là đưa em trai đi làm luyến đồng, a mẫu ai cũng đều không bỏ được, sau này vẫn là dựa vào rút thẻ tre quyết định. Đạm Tuyết vì việc này không biết khóc bao nhiêu lần, nàng cũng là vì việc này, muốn một ngày có thể đưa em trai trở về, mới vào Tinh Nguyệt Giáo.
”
Nàng nghe được hơi thở Vệ Chiêu ngày càng nặng nề, có chút kinh hãi, nhưng vẫn nói : “Tam gia, ngài ngàn vạn đừng vì a đệ nàng làm luyến đồng liền coi thường hắn cùng Đạm Tuyết. A đệ nếu không phải vì cứu tỷ tỷ, cần gì phải đi làm nô cho người khác? Tam gia, ngài để mấy người Đạm Tuyết đi xem“Thiên táng” đi, ta cầu ngài.
”
Vệ Chiêu không nói lời nào, trầm mặc hồi lâu, lạnh lùng nhìn Giang Từ. Giang Từ dần dần cảm thấy sợ hãi, nhưng nhớ tới Đạm Tuyết, vẫn cố lấy dũng khí, lại lần nữa tiến lên giữ chặt ống tay áo Vệ Chiêu : “Tam gia, cầu xin ngài.
”
Vệ Chiêu chậm rãi rút ra ống tay áo, lạnh lùng nói : “Ngươi nếu dám nảy ra ý chạy trốn, dám cách ta hơn mười bước, ta sẽ giết Đạm Tuyết cùng Mai Ảnh.
” Nói xong xoay người ra khỏi phòng.
Giang Từ sửng sốt một lúc, sau đó mừng rỡ, chạy ra khỏi nhà đá, nhìn theo bóng lưng Vệ Chiêu làm mặt quỷ, bước ra khỏi viện, kéo Đạm Tuyết cùng Mai Ảnh đang đứng chờ ở ngoài viện, ba người theo phía sau Vệ Chiêu mà đi.
Giang Từ vừa đi vừa nhìn bóng dáng Vệ Chiêu cao gầy cô đơn, đột nhiên thấy cổ tay phải lành lạnh, nghiêng đầu thấy Đạm Tuyết chính tay đeo vào tay nàng một vòng bạc nho nhỏ, vội vàng tháo xuống. Đạm Tuyết đem tay nàng đè lại, nhẹ giọng nói : “Giang Cô Nương, này là lễ vật Nguyệt Lạc Tộc chúng ta tặng cho bằng hữu, ta nghèo, chỉ có vòng tay này, nhưng nếu ngươi lấy xuống, đó là không xem Đạm Tuyết ta là bằng hữu.
Mai Ảnh do dự một lát,
cũng tháo chiếc vòng tay bằng bạc ra khỏi tay phải và đưa cho Giang Từ, Giang Từ nhẹ nhàng đeo lên, ba người nhìn nhau cười, theo Vệ Chiêu, thẳng đến đỉnh Thiên Nguyệt.