Cung điện cửu trùng, biểu tượng may mắn của hoàng gia, xa hoa, tráng lệ.
Trong Dục Phương cung, trong trướng có rồng múa. Những con phượng hoàng đủ màu sắc bay trên rèm, trong điện đặt một chậu than, đốt hương hoa bách hợp, lại thêm mùi phấn hương các vị cáo mệnh, hương thơm lan toả khắp phòng.
Hoàng thân mệnh phụ phu nhân đông đúc trong cung điện, theo cấp bậc mà đứng, hướng hoàng quý phi Cao thị hành đại lễ. Cao quý phi là thân mẫu của Trang Vương, mặc dù đã qua tuổi bốn mươi, lại bảo dưỡng nhan sắc vô cùng tốt, nhìn như không quá ba mươi thôi, mặc bộ lễ phục màu vàng tươi có tay áo rộng, đội mũ phượng quan, ung dung sang trọng quý phái.
Nàng trên mặt mang theo nụ cười nhu hòa mà đoan trang, giọng nói như gió xuân thổi qua cung điện: “Bản cung thay thánh thượng nhận lễ, đều đứng lên đi.
”
Nàng mỉm cười nhìn các mệnh phụ trong điện, trên đầu, chuỗi ngọc trai trên kẹp tóc phượng khẽ lay động, ánh mắt dừng lại chỗ nhất phẩm cáo mệnh Dung quốc phu nhân, ôn tồn nói : “Mọi người không cần giữ lễ tiết, bản cung đang muốn cùng các vị nói việc trong nhà, cũng giảm bớt nhàm chán.
”
Chư mệnh phụ đồng loạt đứng lên. Những người quen thuộc với Cao Quý Phi liền đến gần nàng, nói lời nói may mắn, những người còn lại ở trong điện dựa theo họ hàng, mà ngồi quây quần, oanh thanh yến ngữ, vô cùng náo nhiệt.
Sau một hồi hàn huyên, có một yến tiệc hoàng gia, đợi yến hội kết thúc, đã là vào đêm, các mệnh phụ hướng Cao quý phi hành lễ cáo lui. Cao quý phi mỉm cười gật đầu, nhìn đến Dung quốc phu nhân rời khỏi điện phủ, do dự một chút, cuối cùng cũng không nói gì.
Bùi Phu Nhân được Sấu Hà nhẹ dìu cúi đầu mà đi, thấy sắp bước ra Tây Hoa môn, một gã nội thị đuổi theo thở hổn hển: “Dung quốc phu nhân xin dừng bước!
”
Bùi Phu Nhân hơi cụp mắt xuống, quay người lại, nội thị thi lễ : “ Mời Dung quốc phu nhân đi cùng tiểu nhân.
”
Bùi Phu Nhân cũng không hỏi, nhìn Sấu Hà, Sấu Hà hiểu ý, ở lại tại chỗ. Bùi Phu Nhân theo nội thị đi qua vài cung điện, mấy hành lang dài, tiếp qua một khu vườn, ở trước một cung điện dừng lại.
Nội thị quay lại cúi người: “Thỉnh phu nhân tạm chờ ở đây, tiểu nhân đi vào bẩm báo một tiếng.
”
Bùi Phu Nhân khẽ gật đầu, nội thị xoay người tiến vào điện. Đôi mắt đẹp của Bùi Phu Nhân như sóng chảy, nhìn quanh cung điện, chỉ thấy dưới mái hiên những chiếc đèn cung đình tràn đầy màu sắc, cột ngọc tỏa sáng rực rỡ, Ngay cả những bậc thềm mà bà đang bước lên dường như cũng phản chiếu hình dáng con người, không khỏi mỉm cười.
Tiếng bước chân vang lên, ba gã thiếu niên từ xa đi đến, đều thanh tú tuấn dật, một quan nội thị dẫn bọn họ, vừa đi vừa nhẹ giọng nói : “ Đều nhớ kỹ chưa?”
Ba người đều rụt rè nói : “Vâng, nhớ kỹ rồi.
”
Bùi Phu Nhân thấy bọn họ đi tới trước mặt, thân hình hơi tránh đi, nội thị vào điện, không bao lâu đi ra, phất phất tay, lại đem ba gã thiếu niên đi theo đường cũ.
Bùi Phu Nhân khóe miệng hiện lên nụ cười khinh thường, tên nội thị lúc trước từ trong điện đi ra, đi tới trước mặt bà nhẹ giọng nói : “Phu nhân mời.
”
Cửa điện ở sau lưng từ từ đóng lại, Bùi Phu Nhân nhẹ nhàng bước đi, bước qua cửa cao, chuyển hướng đông Noãn các. Ánh nến kéo dài thân hình kiều diễm của bà thành một cái bóng dài, Hoàng đế bị bóng dáng này làm lóa mắt, mỉm cười xoay người : “Ngọc Điệp đến đây.
”
Bùi Phu Nhân muốn hành lễ, hoàng đế tới kéo nàng dậy, nhưng không buông tay: “Ngọc Điệp, trẫm khó có dịp gặp mặt nàng, không cần đa lễ như vậy.
”
Bùi Phu Nhân cúi đầu nói : “Thần phụ chịu không nổi thánh ân, chỉ sợ cản trở hoàng thượng.
”
Hoàng đế có chút bối rối, buông tay ra, lui ra phía sau một bước, cười cười tự giễu: “Làm Ngọc Điệp chê cười.
”
Đôi mắt như sao của Bùi phu nhân dừng lại trên khuôn mặt của hoàng đế, môi anh đào nhẹ thở ra, ngữ khí như oán như giận, còn có vài phần u sầu: “Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, về sau vẫn là gọi thần như đã sắc phong đi. Ngọc Điệp, hai mươi mấy năm trước đã chết rồi.
”
Ánh mắt của hoàng đế liếc nhìn đôi bướm ngọc buộc quanh eo nàng, mỉm cười : “Ở trong lòng trẫm, ngươi vẫn là dáng vẻ này. Lần trước ở tướng phủ gặp ngươi, rất nhiều chuyện chưa kịp nói, chúng ta hôm nay từ từ trò chuyện.
”
Ánh mắt Bùi Phu Nhân miễn cưỡng nhìn đi chỗ khác, buồn bã nói : “Hai mươi mấy năm, người sẽ thay đổi, chính là đại ca ngài, cũng không thay đổi sao?”
Hoàng đế giống như bị tiếng "Đại ca" này gợi nhớ lại những kỷ niệm xa xôi, ánh mắt xa xa, sau một lúc lâu nhẹ nhàng thở dài: “Ngọc Điệp, trẫm biết nàng oán trách trẫm, Tử Kính đối với trẫm lập công rất lớn, nhưng hắn cùng Dịch Hàn là công bằng chiến đấu, trẫm cũng bất lực.
”
“Ta không phải vì cái này oán trách hoàng thượng!
” Bùi Phu Nhân cúi đầu xuống, lời nói dần thấp : “ Hoàng thượng trong lòng chứa là quốc gia xã tắc, chỉ là ở góc này lại giữ, những kẻ này, là, là những…” ánh mắt bà nhìn phía ngoài điện, mím chặt môi, không nói thêm gì.
Hoàng đế cười to, cười xong lắc đầu nói : “ Ngọc Điệp cùng mấy đứa nhỏ đó tức giận cái gì, bọn họ chẳng qua chỉ là một đồ chơi nhỏ, trẫm dùng để giảm bớt nhàm chán thôi.
”
Bùi Phu Nhân cúi đầu không nói, những ngón tay phải của bà nhẹ nhàng vặn xoắn con bướm ngọc ở thắt lưng, Ánh sáng chiếu vào người bà, tạo thành một vòng ánh sáng vàng dịu.
Hoàng đế có chút kích động, liền muốn tiến lên, nhớ tới chuyện trong đầu, lại kìm nén xúc động.
Hắn thở dài một tiếng : “Ngọc Điệp, trẫm mấy năm qua cũng không dễ dàng gì. Không nói trong triều, ngay cả hậu cung này, cũng làm trẫm không bớt lo. Người người nữ tử tranh kỳ khoe sắc, cạnh tranh nịnh nọt, nàng nói các nàng là thật tâm đối đãi trẫm? Sau lưng không biết đã lén lút đưa ai tiến cung. Trẫm nếu là sủng hạnh các nàng, vừa muốn phong phi lại muốn phong tước thân nhân còn phải đề phòng người đứng phía sau các nàng khiến trong cung chướng khí mù mịt.
”
“Nhưng mấy đứa nhỏ đó, làm trẫm bớt lo, lúc buồn phiền lấy bọn họ giải buồn, vừa không cần sắc phong thân nhân, cũng không cần đề phòng bọn họ, cùng lắm thì phái ra khỏi cung làm việc. Như Tam Lang vậy, tư chất xuất chúng, còn có thể dạy hắn võ công, dùng một chút.
”
Bùi Phu Nhân trầm mặc không nói, thật lâu sau thở dài một tiếng : “Vâng! là Ngọc Điệp hiểu sai rồi”.
Hoàng đế mỉm cười : “ Không nói việc này, đã quên gọi nàng đến, chủ yếu là muốn hỏi thương thế Thiếu Quân thế nào rồi? Trẫm trong lòng, lo lắng cho hắn, cũng như lo lắng cho con ruột của mình vậy”.
Bùi Phu Nhân hơi hơi cúi đầu, cổ trắng mềm mại đáng yêu, làm hoàng đế trong lòng rung động, bên tai nghe được nàng nhẹ giọng trả lời : “Làm hoàng thượng nhớ nhung, Diễm nhi bị thương càng thêm nặng, nội công hao tổn quá nhiều, đến nay không thể xuống giường, ngày hôm trước có tin đến, sợ là muốn dưỡng thêm bốn tháng nữa mới có thể khỏe.
”
Hoàng đế cau mày : “Làm sao có thể bị thương nặng như vậy? Trẫm còn muốn gọi hắn hồi triều, giúp trẫm xem một phen.
”
Bùi Phu Nhân cúi đầu nói : “phụ tử bọn họ, đều không cần mạng. Thần phụ là người mệnh khổ, năm đó Tử Kính qua đời, thần phụ cũng không kịp nhìn mặt lần cuối, nhanh chóng về Trường Phong Sơn Trang, hắn đều đã trong…” lời nói thấp dần, cuối cùng im lặng.
Hoàng đế cũng có chút khó chịu, thở dài : “Đúng vậy, năm đó Tử Kính đi đột ngột, trẫm cũng không thể nhìn mặt hắn lần cuối!
” Hắn bước đến trước Bùi Phu Nhân, chậm rãi nói: “Trẫm xá tội Tử Phương hồi kinh, chờ Thiếu Quân trị thương trở về, các ngươi Bùi thị một nhà, cũng là đoàn tụ.
”
Bùi Phu Nhân nhìn hoàng đế : “Hoàng thượng lời này, làm thần phụ có chút không dễ trả lời, thần phụ là người goá bụa …”
Hoàng đế cười ha ha :
“Ngươi xem trẫm, cứ nghĩ còn là hai mươi mấy năm trước!
”
Bùi Phu Nhân mím môi cười : “chẳng qua hoàng thượng nói như vậy, Ngọc Điệp thật muốn nhớ lại chuyện năm đó. Muốn nói hoàng thượng cùng hắn là huynh đệ, vẫn là hoàng thượng thắng được vài phần. người không thành tài lại là Tử Phương, chỉ biết cho ngài thêm hỗn loạn. Nhiều năm như vậy, ta cũng chả buồn lo cho hắn, chỉ nghe Diễm nhi nói hắn ở U Châu mỗi ngày đi câu cá, béo lên rất nhiều. Không biết gặp lại hắn, có thể nhận ra hay không.
”
Hoàng đế cười nói : Nếu đã như thế, trẫm ngày mai hạ chỉ, xá Tử Phương hồi kinh, cho hắn đi làm vài chuyện vặt, cũng không để hắn quá mức tự tại.
”
Bùi Phu Nhân yểu điệu thi lễ : “Còn phải thỉnh hoàng thượng ban cho tòa nhà cho Tử Phương ở lại để chuyện không đi vào vết xe đổ”.
‘Đó là đương nhiên!
” Hoàng đế cười bước gần, chậm rãi kéo hai tay Bùi Phu Nhân.
Trường Phong Sơn Trang, trong đông các, Bùi Diễm xem mật báo trong tay, cười cực kì thoải mái.
An Trừng không hiểu, mỉm cười nói : “Tướng gia, có phải có tin tức tốt không ?”
Bùi Diễm bỏ mật báo xuống, duỗi hai tay, cười nói : “An Trừng, ngươi nói xem một người xem thường cả thiên hạ, nếu không có đối thủ ngang tài ngang sức, có phải hắn cảm thấy vắng vẻ hay không?”
An Trừng lắc đầu : “Chuyện này tướng gia mới cảm giác được, người bình thường chúng ta , sợ là không đạt tới cảnh giới này.
”
Bùi Diễm cười to : “Ngươi khi nào học được cách nịnh nọt rồi!
”
An Trừng hỏi dò : “Theo như lời tướng gia, là Vệ Tam Lang?”
“Đúng!
” Bùi Diễm gật đầu, Vẻ mặt hắn có chút vui mừng: “Vương Lãng không thể chiếm được núi Nguyệt Lạc, còn để Vệ Tam Lang đánh cho chạy về thành Trường Nhạc, thương vong nghiêm trọng, Thái tử gia lúc này mất hết mặt mũi rồi!
”
“Vệ Tam Lang làm Vương Lãng bị thương, giúp chúng ta tránh được rất nhiều lo lắng trong tương lai.
”
“Đúng, cứ như vậy, hoàng thượng cần phải điều người của Cao Thành từ Tế Bắc về phía tây, chờ toàn bộ binh lực của Cao Thành tới, nếu không sai gần đến mùa xuân rồi!
” Bùi Diễm trầm ngâm một lúc, nói : “Hành động tiếp theo của chúng ta, không thể lưu lại dấu vết và nhược điểm gì, cũng không thể lại dùng văn kiện mật truyền đi. Ta nói, ngươi nhớ sai người đem mệnh lệnh dùng ám ngữ truyền đi.
”
“Vâng!
”
“Để Kiếm Du bắt đầu khơi mào tranh chấp Thành Quận cùng Hoàn Quốc, sau đó lấy cớ này để rút quân chủ lực của Trường Phong Kỵ về đó. Truyền lời gấp cho Ngọc Đức, giết một vài người trong võ lâm, tạo thành các việc các môn phái trả thù lẫn nhau.
”
“Hỏi một câu Hồ Văn Nam, các kho ngũ cốc có ổn hay không ? Ngươi phái người đi đến chỗ Nhạc thế tử chỉ nói ta thương thế chưa khỏi hẳn, vốn hẹn hắn mùa xuân đi săn bắn, chỉ sợ không thể theo lời hẹn được, nói kinh thành phía đông dã thú rất hung mãnh, để an toàn, để hắn đi tây nam núi Tượng Hình thả lỏng gân cốt.
”
“ Báo Tử Minh cứ ba ngày truyền tin tức trong triều cho ta một lần, các động tĩnh trong triều , ta muốn biết rõ ràng”.
“Lại truyền tin gấp cho Tiếu Phi, kêu hắn đem cuộc chiến của Tinh Nguyệt Giáo Chủ cùng Vương Lãng, điều tra kỹ càng, bất cứ chi tiết gì đều không được bỏ qua!
”
An Trừng cẩn thận ghi nhớ, gật đầu nói : “Thuộc hạ đi phân phó!
”
Thấy hắn chuẩn bị bước ra khỏi phòng, Bùi Diễm lại gọi hắn dừng lại : “Ngươi đợi chút, còn có một điểm quan trọng nhất, cho bọn họ đào lối đi bí mật nhanh lên , lối vào thay đổi ở Điệp Viện”.
Vệ Chiêu biết cuộc chiến ở Lạc Phượng Than lần này, tộc nhân mặc dù sĩ khí đại chấn, niềm tin được lấy lại, lòng dân đoàn kết, nhưng dù sao Nguyệt Lạc bộ tộc nhiều năm qua không đoàn kết, binh lính ở các địa bàn cũng không trải qua quá trình huấn luyện nghiêm khắc, thừa dịp thời gian này Hoa Triều chưa đến tập kích, hạ lệnh binh tướng từng nhóm tập ở Sơn Hải cốc, tiến hành thống nhất huấn luyện nghiêm ngặt.
Đầu giờ thìn, hắn đứng một bên giáo trường, lẳng lặng xem binh lính theo cờ lệnh chỉ huy luyện tập, tiếng bước chân quen thuộc đến gần, ở bên người hắn dừng lại : “Thiếu gia.
”
Vệ Chiêu xoay người nói : “Bình Thúc trở về nhanh hơn ta dự tính, vất vả rồi.
”
Hai người rời giáo trường, trở lại "Kiếm hỏa các". Vệ Chiêu bước tới ghế ngồi xuống, tháo mặt nạ xuống, Bình Thúc xoay người đóng cửa lại, đến bên người hắn, nhẹ giọng nói : “ Đã hẹn với Dịch Hàn rồi, chỉ cần tình thế như chúng ta dự định, hắn sẽ như hẹn làm việc.
”
Vệ Chiêu khẽ gật đầu : “Xem ra chỉ chờ động tĩnh phía đông.
”
Bình Thúc do dự một lúc, cắn răng, nói : “Thiếu gia, theo lời ngài ta đi thám thính qua Ninh Bình Vương Phủ.
”
Vệ Chiêu đột nhiên đứng lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Bình Thúc, thấy hắn cúi đầu, lại chậm rãi ngã ngồi xuống ghế, giọng như lơ lửng ở chín tầng mây : “Chẳng lẽ, thật sự …”
“ Vâng!
” Giọng Bình Thúc có chút nghẹn ngào: “ Lời của Kim Hữu Lang nói không sai, phu nhân năm đó vào Ninh Bình Vương Phủ, ám sát thất bại, bị Ninh Bình Vương bí mật xử tử. Nghe nói, di thể là bị chôn tập thể…”
Vệ Chiêu trước mắt một mảnh mờ mịt, tuy là sớm biết kết quả này, nhưng lại vẫn ôm một tia hi vọng, nhưng ánh mắt thương hại bi thống của Bình Thúc làm tia hi vọng của hắn triệt để tan vỡ. Hắn yên lặng, ngơ ngác nhìn Bình Thúc, trên mặt hiện lên một màu xám xịt như sương mờ, cuối cùng mở miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Bình Thúc kinh hãi, tiến lên đỡ lấy tay hắn, bắt mạch rồi quỳ xuống : “Thiếu gia, đan dược kia ngài không thể lại dùng nữa.
”
Vệ Chiêu sau khi phun ra máu, dần dần bình tĩnh trở lại. Hắn sắc mặt chuyển lạnh lùng, hơi cúi đầu, nhìn vết máu trên áo choàng trắng, lạnh lùng cười : “ Không uống? ta đã uống vài năm rồi, ngươi nghĩ lão tặc kia để ta uống “Băng phách đan” là có ý tốt sao? Chẳng qua lấy ta thử độc thôi.
”
Hắn đứng lên, nhìn phía ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cười to : “Cũng tốt, ta chỉ cần giả là uống “Băng phách đan” không có gì ảnh hưởng, hắn cũng sẽ dùng. Hắn thích dùng “Hỏa đan”, ta muốn xem xem, “Hỏa đan” cùng “Băng phách đan” trộn cùng với nhau, có thể hay làm hắn vạn thọ vô cương!
”
Hắn đeo mặt nạ, như u linh, lặng lẽ đi ra ngoài phòng, Bình Thúc duỗi tay ra, cuối cùng không gọi ra tiếng.
Giang Từ đang ở hành lang hạ cùng Đạm Tuyết thêu thùa vừa nói vừa cười, mắt thấy hoa cúc trên khung thêu sắp hoàn thành, trong lòng vui mừng, cười nói : “Về sau ta nếu có trở về, liền mở một tiệm thêu, chuyên thêu “Nguyệt tú” cam đoan có thể kiếm được rất nhiều tiền, đến lúc đó sẽ chia cho A Tuyết một nửa.
Đạm Tuyết cười : “Ngươi cho dù thêu ra, cũng không ai dám mua “Nguyệt tú” là đồ cống vật, dân thường Hoa Triều các ngươi không thể mua bán.
”
Giang Từ tức giận bất bình : “Dựa vào cái gì chỉ có vương công quý tộc có thể sử dụng “Nguyệt tú”, dân thường bách tính chúng ta lại không thể dùng. mỗi mũi châm đường chỉ này đều là nhóm tú cô thêu đến mù mắt mà ra!
”
Đạm Tuyết nhớ tới mẫu thân đã mù của mình, thần sắc ảm đạm, thấp giọng nói : “Chỉ mong thánh giáo chủ có thể mang chúng ta lập quốc, như vậy sẽ không cần tiến cống “Nguyệt tú” cho Hoa triều các người, Chí lớn muốn mở cửa hàng thêu, bán “Nguyệt tú” của người cũng có thể …”
Cửa viện khẽ mở, Vệ Chiêu chắp tay tiến vào, Đạm Tuyết vội cúi đầu hành lễ, lui đi ra ngoài.
Giang Từ cũng không đứng dậy, sau khi thêu xong cánh hoa cúc cuối cùng, dùng kéo đồng nhẹ nhàng cắt sợi chỉ, nhìn "Nguyệt tú" do tự mình thêu thành, nàng đắc ý mỉm cười.
Vệ Chiêu đoạt lấy nhìn kỹ, lắc lắc đầu, lại nói : “Cua lông còn chưa thêu ra.
”
Giang Từ buông kéo xuống nói : “Không thêu nữa, mắt mỏi rồi.
”
Vệ Chiêu ngồi xuống bên cạnh nàng , nhìn trong viện tuyết dần dần tan, sau một lúc lâu chậm rãi mở lời: “Ngày đó ngươi hát《 minh nguyệt ca 》, là ai dạy ngươi?”
“Đạm Tuyết. Ta nghe nàng ngâm nga hát rất dễ nghe, nên học, lúc đó cũng không thể nghĩ ra bài hát khác có ý ám chỉ, lại sợ ngài không hiểu, tình thế cấp bách liền hát lên!
” Giang Từ có chút xấu hổ: “Có phải do ta hát không hay, ta nghe Đạm Tuyết hát, rất dễ nghe.
”
Vệ Chiêu thản nhiên nói : “Ngươi hát lại một lần cho ta nghe, ngày đó chỉ nghĩ kéo ngươi qua cầu, rồi trói lại, không nghe kỹ.
”
Giang Từ trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, trừng mắt nhìn Vệ Chiêu : “Ngài lúc đó không tin ta, cố ý nhìn qua bên bờ sông đối diện, hại ta xém chút đã trúng tên, có phải hay không ?”
Vệ Chiêu tà mị cười : “Ta không phải là ôm lấy ngươi rồi sao? Cũng coi như cứu ngươi một mạng.
”
Giang Từ có chút tức giận, đứng lên : “ Tam gia tự nhiên, ta muốn nghỉ ngơi !
”
Vệ Chiêu kéo nàng lại, giọng nói trầm thấp, mềm mại nhưng có chút dọa người : “ Hát đi, ta muốn nghe.
”
Giang Từ trong lòng rung động, chỉ cảm thấy giọng hắn như ai đó đang thở dài trong không khí mù sương, một nỗi buồn dâng lên trong lòng nàng. Nàng nhìn bàn tay dài mảnh khảnh đang giữ chặt vạt áo của mình, chậm rãi ngồi xuống, từ từ hát lên.
[Mặt trời lặn phía tây núi, Trăng mọc ở đằng đông, gió thổi mạnh trăng như lưỡi câu
Ngô đồng dẫn chim phượng hoàng, mặt trăng một nửa sáng, mây đen che phủ bầu trời và mặt trăng mây che một nửa”
Ngọc điện quỳnh lâu trăng tròn trên bầu trời. Sóng nước trong veo dâng cao, trăng khuyết;
Trăng sáng soi bóng ta, thở dài nhìn bóng cô đơn và buồn bã
Trăng sáng soi trong lòng, mây trắng trôi đi khó quay về
Trăng lưỡi liềm soi sáng xa ngàn dặm, nghìn vạn người khóc thương nhớ cố hương. "