Ngày hai tám Tháng giêng, Giang Từ đứng dưới hành lang, Ngẩng đầu nhìn nước tuyết nhỏ giọt từ mái hiên hành lang, lại nhìn nước tuyết cùng tuyết tan trong sân chảy vào mương, lại chảy về phía cái cổng nhỏ cạnh cổng sân, trên môi nở nụ cười nhẹ.
Mùa đông khắc nghiệt cuối cùng cũng đã qua, băng tuyết tan chảy, mùa xuân, rốt cục cũng đến rồi.
Bên ngoài "Tuyết mai viện", lũ trẻ đang đuổi bắt vui đùa, tiếng cười theo gió thổi vào trong sân, Giang Từ không khỏi có chút ngứa ngáy. Đạm Tuyết từ trong nhà đi ra, thấy vẻ mặt của nàng, mỉm cười nói : “Hay là, chúng ta cũng đi chơi đùa đi ?”
Mấy ngày nay, Vệ Chiêu hàng đêm tới, cùng Giang Từ trò chuyện, hai người thỉnh thoảng uống rượu, phần lớn thời gian đều là Giang Từ kể chuyện, Vệ Chiêu nghe. Giang Từ cũng không rõ Vệ Chiêu vì sao đối với chuyện cuộc sống của nàng ở Đặng Gia Trại cảm thấy hứng thú, chỉ đành vắt óc suy nghĩ, đem hết cuộc sống mười bảy năm của mình kể lại chi tiết.
Xác nhận Vệ Chiêu hạ lệnh, việc canh gác nàng đã thả lỏng rất nhiều, nàng cũng có thể ra khỏi "Tuyết mai viện", ở trong Sơn hải cốc dạo chơi, chỉ là cần Đạm Tuyết cùng Mai Ảnh hai người đi cùng.
Vệ Chiêu nhìn thấy Giang Từ cùng Đạm Tuyết Mai Ảnh cực kì hợp nhau, liền hạ lời, nói Giang Từ nếu như bỏ chạy, liền đem Đạm Tuyết Mai Ảnh xử tử, Giang Từ biết hắn nắm giữ nhược điểm bản thân là dễ mềm lòng nên tuyệt đối từ bỏ ý nghĩ đào tẩu.
Vệ Chiêu đã không còn giam cầm nàng như tù nhân, Nguyệt Lạc tộc ở Sơn hải cốc đối với Giang Từ vô cùng nhiệt tình. Bọn họ cảm kích nàng liều chết cứu Nguyệt Lạc tộc, mọi người mỉm cười chào đón, trái cây, dã vật không ngừng đưa vào trong "Tuyết mai viện", thỉnh thoảng, có một người trẻ tuổi lại nhờ Đạm Tuyết hoặc Mai Ảnh đưa tới một đóa hoa đỏ, làm Giang Từ dở khóc dở cười.
Ba người ra khỏi cửa viện, thấy một đám trẻ đang ở rừng cây nhỏ chơi trò ném đá. Bọn chúng buộc một mảnh vải lụa đỏ lên đá dùng sức ném lên trên cây, nếu ai ném nó treo lên được nhánh cây cao nhất, người đó thắng.
Giang Từ chưa bao giờ thấy qua loại trò chơi này, Sự hồn nhiên trẻ thơ dâng lên, lấy một tấm vải trong tay đứa trẻ buộc một cục đá, dùng sức hướng trên cây ném đi. Mắt thấy tấm lụa đỏ sắp treo trên cành, lại bị sức nặng của viên đá làm nó từ từ rơi xuống đất.
Nàng mỉm cười nhặt tấm vải lên, lại lần nữa ném lên, vẫn không thành công. Lại ném vài lần, nàng mò mẫm tìm ra cách, biết cách để hòn đá hơi xuyên qua cành cây, lại không thể đi quá nhiều, dải lụa đỏ mới có thể giữ được, mới không rơi xuống đất. Nàng làm chủ sức lực trong tay, lại ném tấm lụa đỏ ra, thấy tấm lụa đỏ từ từ treo trên ngọn cây chỗ ngọn cây cao nhất, mấy đứa trẻ hoan hô ủng hộ, Giang Từ cũng cực kì đắc ý, nhìn Đạm Tuyết cùng Mai Ảnh cười cười.
Đạm Tuyết đột nhiên nháy mắt với nàng, Giang Từ không hiểu, lại thấy nàng bĩu môi, quay đầu lại, gặp người đêm đó đưa hoa đỏ cho mình Hồng Kiệt ngại ngùng đi tới, nàng hơi hoảng hốt, liền trốn phía sau Đạm Tuyết cùng Mai Ảnh.
Hồng Kiệt có ý đối với Giang cô nương, sớm truyền toàn bộ Sơn hải cốc. Những đứa bé thấy hắn tới, vây quanh bên người hắn, phát ra một tràng cười, nghịch ngợm đẩy Hồng Kiệt về phía trước, trong miệng kêu lên : “Mau ôm tân nương tử trở về!
”
Giang Từ sớm biết phong tục của Nguyệt Lạc Tộc rất giản dị, , không câu nệ lễ tiết, nàng tuy là người thoải mái, nhưng cũng không muốn để mọi người trêu đùa như vậy, trốn phía sau Đạm Tuyết cùng Mai Ảnh, lôi vạt áo hai nàng, từng bước lui về "Tuyết mai viện".
Hồng Kiệt nhịn mười ngày nay, mỗi ngày trôi qua, khuôn mặt tươi sáng đó càng in sâu vào lòng hắn, làm hắn đứng ngồi không yên. Hôm nay, hắn cuối cùng cố lấy hết dũng khí đi đến trước"Tuyết mai viện", không để ý mọi người trêu đùa, chuẩn bị lại lần nữa đưa hoa đỏ cho Giang Từ , thấy nàng trốn ở sau lưng Đạm Tuyết Mai Ảnh không chịu ra, trong lòng sốt ruột, sải bước về phía trước.
Giang Từ thò đầu ra thấy Hồng Kiệt mặt đỏ tía tai, ánh mắt sáng đến mức làm người khác sợ. bị dọa “ a” Một tiếng, xoay người bỏ chạy, chạy ra được tầm mười bước, nàng vô tình đụng vào vòng tay của ai đó.
Trán của nàng chạm vào cằm người nọ,
không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, xoa trán,
, nheo mắt nhìn, thấy Vệ Chiêu chắp tay đứng trước mặt mình. ánh mắt hắn sắc bén quét qua, bọn trẻ tản đi xa xa, Hồng Kiệt cũng dừng bước.
Giang Từ như thấy cứu tinh, thở dài một hơi, cố làm khuôn mặt tươi cười nhìn Vệ Chiêu nói : “Thánh giáo chủ đến rồi, ta đang tìm ngài có việc.
” Nói xong kéo ống tay áo Vệ Chiêu, đi đến "Tuyết mai viện".
Vệ Chiêu để nàng kéo đi, theo nàng vào "Tuyết mai viện".
Hồng Kiệt ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn hoa đỏ trong tay, vô cùng buồn bã. Đạm Tuyết thấy hắn đáng thương, có chút không đành lòng, nhẹ giọng nói : “ Đưa ta đi, ta giúp ngươi đưa cho nàng.
”
Giang Từ dùng sức đóng cửa viện, nói : “Nguy hiểm thật!
”
Nàng xoay người, vừa vặn trúng ngay tầm mắt Vệ Chiêu, nhìn thấy trong đôi mắt đen láy sáng ngời kia, thấy mình giống như hai bức tượng nhỏ bằng pha lê, không khỏi có chút xấu hổ, hai má đỏ bừng.
Vệ Chiêu cười lạnh một tiếng. : “Ngươi không phải tìm ta có việc sao? Chuyện gì, bản giáo chủ nghe đây”.
Giang Từ bị ánh mắt của hắn nhìn có chút khó chịu, đi vào nhà đá, đóng sầm cửa lại.
Vệ Chiêu kéo cửa vào, Giang Từ càng ngượng ngùng, tình thế cấp bách thấy trong phòng có mấy bộ quần áo chưa giặt, luống cuống tay chân ôm lấy quần áo bỏ vào chậu gỗ trong sân, lấy nước từ trong giếng lên, dùng sức chà mạnh.
Vệ Chiêu dựa vào cột gỗ ngoài hành lang, lặng lẽ nhìn nàng đem quần áo giặt sạch sẽ, dùng sức vắt khô, phơi lên sào trúc ở trong viện, không nói lời nào.
Giang Từ đem quần áo phơi xong, xoay người, thấy Vệ Chiêu còn ở hành lang, tươi cười nói : “Tam gia hôm nay khá là nhàn rỗi.
”
Vệ Chiêu nhàn nhạt nói : “Nhiều người như vậy nhớ đến ngươi, xem ra Sơn Hải cốc này, ngươi không thể ở nữa.
”
Giang Từ trong lòng cả kinh, không biết hắn lại có chủ ý gì, bình tĩnh nhìn phía hắn : “Dù sao ta cũng không chạy thoát lòng bàn tay của Tam gia, Tam gia nói cái gì thì là như thế đi!
”
Vệ Chiêu nhìn bầu trời trong xanh, nheo mắt nói : “Đi thôi, người ở ngoài viện hẳn là đi cả rồi.
”
Giang Từ đi theo phía sau hắn, liên tục hỏi : “Đi nơi nào?”
Vệ Chiêu không đáp, mang theo nàng thẳng đến chính địa. Bình Thúc sớm mang ngựa ra chờ, Vệ Chiêu nhảy lên ngựa, Giang Từ vội cũng xoay người lên một con ngựa khác. Vệ Chiêu hét lên tiếng, ngựa của hắn bước ra khỏi dòng bụi, khi Đạm Tuyết cùng Mai Ảnh chạy tới, ba người đã cưỡi ngựa rời đi.
Giang Từ một đường đi theo Vệ Chiêu, phóng ngựa phi nước đại, Cảnh sắc đầu xuân trên núi lần lượt lướt qua trước mắt...
Trên đỉnh núi xa xa, vẫn còn chút tuyết mỏng chưa tan hết, nhưng những cây nhỏ trên sườn núi và dưới chân núi đã đâm chồi, gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm thoang thoảng mùa xuân, những đứa trẻ chơi đùa trên núi, đùa giỡn, thỉnh thoảng còn có tiếng hát dân ca vang lên.
Tất cả những điều này khiến nàng nhớ đến Đặng Gia Trại xa xôi, Những cảnh tượng này vô cùng quen thuộc, nhớ tới nơi đã cùng mình trưởng thành, nàng có chút lưu luyến khung cảnh này, cưỡi ngựa chậm lại.
Vệ Chiêu cưỡi ngựa chạy đi rất xa, lại quay lại, ở cách Giang Từ hơn mười bước, ghìm dây cương, lạnh lùng nói : “ Đi chậm như thế làm gì, đừng làm chậm hành trình!
”
Giang Từ không đáp, cúi đầu xuống, Vệ Chiêu thấy khóe mắt nàng như có nước mắt, nhíu nhíu mày : “ Sao vậy?”.
Giang Từ nhớ tới tiểu viện ở Đặng Gia Trại, nào chuồng gà, chuồng thỏ , cây đa lớn trước cửa, còn có cây quýt mình mới trồng năm ngoái. Gieo hạt giống hoa mây, càng xót xa, cố nén nước mắt, khẽ hét một tiếng, cưỡi ngựa từ bên cạnh Vệ Chiêu chạy đi.
Vệ Chiêu vung roi đuổi theo, ven đường có người Nguyệt Lạc Tộc nhận ra hắn, hướng hắn cúi đầu hành lễ, hắn cũng không để ý tới, nhìn chằm chằm Giang Từ một lúc, cười thầm một tiếng : “Nhớ nhà?”
Giang Từ bị hắn đoán trúng tâm tư, chỉ phải gật gật đầu, lại thấy ở trước mặt hắn khóc thút thít thực là mất mặt, ngoảnh đầu đi.
Vệ Chiêu cười lạnh nói : “Ai kêu ngươi ham chơi, không biết trời cao đất dày, một mình lang thang giang hồ, còn dám chạy đến Trường Phong Sơn Trang xem náo nhiệt!
”
Giang Từ có chút tức giận, quay đầu trừng mắt nhìn hắn : “Còn không phải bởi vì ngài! Nếu là ngài không đem ta làm lá chắn, ta cũng không cần chịu khổ như này!
”
Vệ Chiêu liếc nhìn Giang Từ : “Ai bảo ngươi trèo cây ? Ta ở đó trước ngươi, ngươi tự mình xông vào cấm địa của ta, không trách ta được!
”
Giang Từ nhớ tới bản thân nửa năm qua chua xót cùng đau khổ đều do người trước mắt mà ra, hận ý dâng trào, không quan tâm nhiều, rút chân phải ra, đá Vệ Chiêu.
Vệ Chiêu khẽ cười một tiếng,
giữ lấy chân phải của nàng, trong lòng bàn tay dùng sức, Giang Từ "A" một tiếng ngã về phía sau. con ngựa bên dưới nàng sợ hãi, phi nhanh về phía trước, Giang Từ lắc lư trái phải, thật vất vả mới không bị ngã khỏi lưng ngựa
Vệ Chiêu cưỡi ngựa theo ở phía sau, nhìn thấy một khe núi, hắn nhìn bốn phía, khẽ gật đầu, hét lên một tiếng, chạy tới bên hông ngựa của Giang Từ.
Thấy Giang Từ còn đang nỗ lực kiềm chế con ngựa bị hoảng sợ, Vệ Chiêu nhảy người lên, nhảy tới phía sau nàng, ở bên tai nàng nhàn nhã nói : “Ngồi vững!
” Nói xong dùng sức kẹp bụng ngựa , ngựa phi nước đại về phía trước, Giang Từ bị giật mình ngửa về phía sau ngã vào lòng hắn.
Vệ Chiêu tay trái theo bản năng ôm lấy nàng, vòng eo nhẹ nhàng mà mềm mại trong cánh tay, cúi đầu xuống là vừa vặn nhìn thấy chiếc cổ trắng ngần, vành tai thanh tú. Lồng ngực hắn đột nhiên thấy nghẹt thở, một cảm giác đáng sợ lại lần nữa dâng lên trong lòng, hắn muốn đem người này ném ra xa, nhưng tuấn mã chạy nhanh quá, tay hắn luôn không buông ra dù chỉ nửa phân.
Giang Từ từng bị hắn ôm mấy lần, ném tới ném đi, lúc này con ngựa lắc lư, nàng lại một lòng nghĩ không bị ngã ngựa, ở trong lòng Vệ Chiêu không dám nhúc nhích, cũng không để ý cánh tay trái của Vệ Chiêu, dọc đường vẫn luôn ôm lấy nàng không buông.
Vệ Chiêu cùng Giang Từ cưỡi chung một con ngựa, biến mất ở ngã rẽ của một khe núi, trong rừng, truyền đến một tiếng huýt sáo, con ngựa trắng mà lúc trước Vệ Chiêu cưỡi hý lên một tiếng, chạy vào rừng,
.
Tô Nhan đưa tay nắm lấy dây cương, quay đầu sang Tô Tuấn cười nói : “ Đại ca, nhìn huynh này”.
Tô Tuấn mặc áo bào trắng, cười cười, kéo tấm màn đen che mặt ra, đeo mặt nạ, tóc dài rối tung, chắn hai tay phía sau, đi được vài bước, giọng điệu đột nhiên thay đổi: “Đều giải tán đi.
”
Tô Nhan gật gật đầu : “Là rất giống, chẳng qua vẫn thấy thiếu chút gì đó!
”
Tô Tuấn quay đầu nói : “Thiếu cái gì?”
Tô Nhan nâng cằm suy nghĩ một lúc, nói : “ Khí thế ! khí thế của Giáo chủ, đại ca còn phải học nhiều.
”
Tô Tuấn thất thần trong chớp mắt, thở nhẹ một tiếng, nói : “Đi thôi, khí thế của giáo chủ không thể một sớm một chiều có thể học được, ta cố gắng nói ít nhất có thể”.
Trời gần tối, Vệ Chiêu ghìm cương ngựa trước một sơn cốc, Bình Thúc nhảy xuống ngựa, quay đầu thấy Vệ Chiêu ôm Giang Từ, không khỏi sửng sốt, một lát sau mới lấy lại tinh thần, giữ dây cương của con ngựa họ đang cưỡi.
Vệ Chiêu ném dây cương, xoay người xuống ngựa , Giang Từ cũng vội vàng nhảy xuống, đã có mấy người trong cốc đi ra, bái lạy : “Bái kiến thánh giáo chủ!
”
Giang Từ thấy những người này đều trường bào trắng, viền áo trường bào có thêu hoa văn Tinh Nguyệt, mới biết đã lại đến "Tinh Nguyệt cốc".
Lúc này sắc trời chưa tối hẳn. Bầu trời phía Tây vẫn còn ánh nắng mặt trời mờ nhạt, trong Tinh Nguyệt cốc, bóng cây vắng vẻ, nơi nào hắn đi qua, giáo chúng đều quỳ xuống bái lạy, không có ai dám ngẩng đầu nhìn hình bóng màu trắng kia.
Giang Từ theo Vệ Chiêu bước qua hành lang dài sạch sẽ, bước vào đại điện, nhìn thấy ghế tử đàn cao cao tại thượng “A" một tiếng: “Hóa ra ngày đó chúng ta đến chính là Tinh Nguyệt cốc , nơi này là thánh điện của Tinh Nguyệt Giáo các ngài sao ? Vì sao ngày đó ngài muốn từ mật đạo đi vào?”
Vệ Chiêu liếc mắt nhìn nàng, Giang Từ biết hắn tính khí lạnh lùng, không thích mình nói nhiều, không hỏi nữa.
Bình Thúc tiến vào, cúi người nói : “Thiếu gia, đều chuẩn bị tốt rồi, người xem hiện tại là…”
Vệ Chiêu ngồi trên ghế tử đàn hồi lâu, không nói lời nào, thật lâu sau nói : “Chờ giờ hợi lại đi.
”
Bình Thúc thở dài, rời khỏi đại điện.
Trăng lên cao, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuống, hương thơm Thảo Diệp tỏa ta trong Tinh Nguyệt cốc.
Giang Từ đi theo phía sau Vệ Chiêu, dọc theo đường mòn có đá xanh, đi sâu vào Tinh Nguyệt cốc. Vệ Chiêu chắp tay chậm rãi bước đi, áo bào trơn dưới ánh trăng, càng hiện lên vẻ cô đơn lạnh lẽo. Giang Từ không biết hắn muốn dẫn mình đi chỗ nào, chỉ đành lẳng lặng đi theo.
Hẻm núi dần dần hẹp lại, chuyển thành một khe đá, Bình Thúc cầm đuốc ở phía trước, ba người xuyên qua khe đá, Rẽ phải, đi hơn trăm bước. Dừng lại trước hai ngôi mộ đá.
.
Bình Thúc buông giỏ trúc trong tay, từ trong giỏ lấy ra lễ vật tế, lần lượt xếp ra, thắp nén hương, gió thổi qua sơn cốc âm u, làm nến hương mấy lần bị thổi tắt.
Thấy Bình Thúc lại lần nữa thắp nến hương, Vệ Chiêu tháo mặt nạ xuống, thản nhiên nói : “Thôi đi, Bình Thúc, ta không thích mùi nến hương, tỷ tỷ cũng không thích.
”
Giang Từ cẩn thận cẩn thận nhìn vào bia mộ của hai ngôi mộ đá, thấy ngôi mộ bên trái có khắc “Tiên phụ Tiêu Công Nghĩa Đạt chi mộ", bên phải có khắc "Tỷ Tiêu Ngọc Già chi mộ", trong lòng thầm đoán : xem ra nơi này là nơi an táng của phụ thân cùng tỷ tỷ hắn, vậy mẫu thân hắn đâu? Là còn sống hay là đã chết?
Vệ Chiêu cũng không cúi bái, chỉ ngồi trước mộ phần, lấy ra trúc tiêu, tiếng tiêu lúc đầu như sợi chỉ mỏng manh, dần chuyển bi thương, xuyên lên không trung, thẳng vào bầu trời cao.
Tiếng tiêu dừng lại, Vệ Chiêu nhìn mộ phần thật lâu, đôi mắt vốn luôn lạnh lùng giờ lại dịu dàng như đang rưng rưng nước, Giang Từ ở bên cạnh nhìn rất rõ ràng, trong lòng hơi chấn động.
Không biết qua bao lâu, Bình Thúc khẽ thở dài, tiến lên thấp giọng nói : “Thiếu gia, đêm dài gió lạnh, đã bái tế rồi, vẫn nên trở về đi.
”
Vệ Chiêu im lặng không nói, một lúc sau lắc đầu : “Ta muốn ngồi ở đây, Bình Thúc, người mang nàng trở về trước đi.
”
Bình Thúc kéo kéo Giang Từ, Giang Từ đi được mấy bước, quay đầu nhìn thấy bóng trắng lẻ loi ngồi trước mộ phần, trong lòng xáo động, buột miệng nói : “Ta ở trong này với ngài ấy.
”
Bình Thúc có chút khó xử, Vệ Chiêu lạnh lùng nói : “Vậy cứ để nàng ở lại đi, Bình Thúc người về trước đi.
”
Gió đêm đầu xuân hơi se lạnh, Giang Từ ngồi xuống bên cạnh Vệ Chiêu, nghiêng đầu nhìn hình bóng của hắn như đá khắc, nhất thời cũng không nói nên lời an ủi.
“Hôm nay, là ngày giỗ tỷ tỷ ta, tỷ ấy là chết ở dưới kiếm của sư phụ ta…” im lặng hồi lâu, Vệ Chiêu chậm rãi mở lời, giọng nói mờ mịt như mơ, Giang Từ nhìn hai mắt hắn hơi nheo lại, trong lòng đau xót.
Nàng cảm cẩn thận nghiền ngẫm kĩ lời này của Vệ Chiêu, mặc dù không rõ vì sao tỷ tỷ hắn lại chết dưới kiếm sư phụ hắn, nhưng là biết đó là quá khứ đầy đau thương, động lòng trắc ẩn, dịu dàng nói : “Tam gia, sư phụ từng nói với ta, mỗi một người sống hay chết, giàu hay nghèo, đều là do mệnh trời. Tỷ tỷ ngài đời này không thể ở cùng ngài, đó cũng là mệnh trời sắp đặt, ngài không cần quá đau buồn. Nói không chừng, kiếp sau nàng liền có thể luôn luôn ở cùng ngài, không bao giờ rời xa nữa.
”
Vệ Chiêu ngửa đầu vầng trăng lạnh lẽo trên bầu trời, chậm rãi nói : “Trên đời này, ngoài Bình Thúc, chỉ có một mình ngươi , biết hai thân phận của ta. Ngươi cũng thấy, Nguyệt Lạc Tộc ta nếu muốn không bị Hoàn Hoa hai nước nô dịch, liền chỉ có hy sinh tộc nhân, đổ máu đấu tranh lấy một con đường. Cũng chính vì điều này, mà tỷ tỷ chết ở dưới kiếm sư phụ , ta cũng …”
Giang Từ nghe hắn nói càng ngày càng thấp, Không khí xung quanh dường như bị lời nói của hắn đông cứng lại, nặng đến mức khiến người ta không thở được, không khỏi cúi đầu xuống.
Thật lâu sau không thấy Vệ Chiêu nói nữa, nàng nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Vệ Chiêu ôm ngực thở dốc, giống như là có chút hít thở không thông, hai tay như có chút run run, ánh mắt mơ hồ, lại có chút dấu hiệu mà sư thúc miêu tả "Tẩu hỏa nhập ma". Nàng không khỏi hoảng hốt, vội vàng vỗ mạnh phía sau lưng Vệ Chiêu, Vệ Chiêu ho khan mấy tiếng, khóe miệng chảy ra một vệt máu tươi.
Giang Từ ôm lấy thân mình mềm yếu của hắn, vội vàng gọi : “Tam gia!
” Thấy Vệ Chiêu không hề phản ứng, chân tay luống cuống, Một lúc lâu sau nhớ đến lời sư thúc nói, vận lực vỗ mạnh huyệt đạo trước ngực Vệ Chiêu.
Vệ Chiêu lại ho mấy tiếng, mở hai mắt ra, nhìn chằm chằm Giang Từ, chậm rãi cười ra tiếng : “Nha đầu ngươi, quả nhiên ngốc vô vùng!
”
Hắn ngồi thẳng người, khoanh chân vận khí, áp chế chân khí đang cuồn cuộn kích động trong cơ thể , đợi chân khí từng bước trở về ổn định, lại ho vài tiếng, nhìn phía Giang Từ.
Giang Từ bị ánh mắt phức tạp của hắn nhìn, có chút sởn da gà, một câu nói cũng nói không nên lời, cùng hắn im lặng nhìn nhau.
Dưới ánh lửa, khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ của Vệ Chiêu sáng như tuyết liên, ánh sáng lấp lánh trong mắt hơi lóe lên, Hắn lẳng lặng nhìn Giang Từ, đôi mắt đen như viên ngọc dường như có ma lực, siết chặt ánh mắt nàng, làm nàng không thể tránh đi.
Ngón tay mảnh khảnh của hắn nhẹ nhàng xoa hai má Giang Từ, chậm rãi ghé sát bên tai nàng, giọng nói mang theo vài phần thăm dò, vài phần nghi hoặc, giống như còn có một tia vui mừng : “Nói với ta, vừa rồi, vì sao không nhân cơ hội giết ta hoặc là bỏ trốn?”