Giọng nói mê hoặc này khiến trong đầu Giang Từ có chút mơ hồ, nàng sửng sốt một lúc mới hiểu được ý Vệ Chiêu là gì, "Aaaa" một tiếng, thấy Vệ Chiêu càng ngày càng gần, vội xua tay nói : “ Ta, ta chưa từng giết người.
”
Tay phải Vệ Chiêu cứng đờ, sững sờ một lúc, chậm rãi thu tay ở hai má Giang Từ lại. Hắn nhìn vẻ mặt nàng có chút hoảng hốt, bỗng nhiên cười lớn. Giang Từ bực tức nói : “Cái này có gì buồn cười.
”
Vệ Chiêu cười đến đau sốc hông, lại ho một trận, liếc nhìn Giang Từ nói : “Vậy vì sao không nhân cơ hội bỏ trốn ? Ngươi không phải chỉ nghĩ cách chạy trốn sao?”
Giang Từ nghĩ một chút, bướng bỉnh trỗi dậy, mỉm cười nói : “Ta cũng muốn chạy trốn, nhưng lại không biết đường, dù sao cũng phải chờ ngài tỉnh lại, hỏi đường mới được”.
Vệ Chiêu nhìn lúm đồng tiền ẩn hiện bên môi nàng, tiếng cười thấp dần, đeo mặt nạ, đứng lên nói: “Đi thôi.
”
Giang Từ đuổi theo, lại xoay người nhặt cành thông từ trong đống lửa trên mặt đất. Vệ Chiêu liếc mắt nhìn: “Không cần, ta thấy được.
”
“Nhưng ta không nhìn được.
”
Vệ Chiêu bỗng nhiên xoay người, Giang Từ chỉ cảm thấy tay trái chợt lạnh, đã bị hắn dẫn đi về phía trước.
Đêm vắng lạnh, gió đầu mùa xuân, tiếng chim hót giữa núi, cùng một phần lạnh lẽo đang nắm giữ tay nàng, làm Giang Từ không nỡ rút tay ra. con đường đá xanh này, hình như rất dài, dài đến mức không thấy điểm cuối, lại dường như quá ngắn, nháy mắt liền thấy được ánh nến trong hành lang của ngôi nhà.
Hai người đều không nói chuyện, Mãi đến khi Bình thúc tay cầm đèn xuất hiện trước mặt, Vệ Chiêu bỏ tay Giang Từ ra, thản nhiên nói : “Bình Thúc sao không nghỉ ngơi sớm đi?”
Mắt Bình Thúc chợt lóe lên : “không biết thiếu gia muốn thu xếp nha đầu này nghỉ đêm ở đâu, tiểu nhân đến xin chỉ thị.
”
Vệ Chiêu vừa đi vừa nói : “Cho nàng ngủ gian ngoài chỗ của ta đi, ban đêm cũng có người bưng trà bê nước.
”
Bình Thúc nhìn Giang Từ, nhẹ giọng nói : “Vâng!
”
Đêm đó, Giang Từ thế nào cũng không thể ngủ được, trằn trọc không yên, suy nghĩ rối bời. Mãi đến khi trời tờ mờ sáng, thật sự rất mệt, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng từ gian trong ra ngoài, dừng lại trước giường Giang Từ, qua một lúc, mới dần dần biến mất ở cửa.
Giang Từ ngủ đến trời sáng, Ánh nắng ban mai xuyên qua tấm lưới cửa sổ màu xanh chiếu vào mặt, nàng mới tỉnh dậy. Nàng chạy vội tới phòng trong, thấy Vệ Chiêu đã sớm đi ra ngoài, vội vàng rửa mặt, đang định kéo cửa ra, Bình Thúc bước tiến vào. Giang Từ cười nói : “ Chào buổi sáng Bình Thúc!
”
Bình Thúc mỉm cười đưa cho Giang Từ một đĩa bánh ngọt : “Đói rồi đúng không? Thiếu gia kêu ta chuẩn bị cho ngươi!
”
Giang Từ đang có chút đói bụng, hai tay nhận lấy : “Cám ơn Bình Thúc!
” Ăn một lúc, cười nói : “Bình Thúc, người đối với Tam gia rất tốt. Đúng rồi, người có con hay không ?”
Ánh mắt Bình Thúc có chút hiền hậu: “Trong lòng ta, thiếu gia chính là con của ta.
”
Giang Từ gật đầu cười nói : “Vậy thì tốt, thiếu gia nhà người, cũng không dễ dàng gì, ta nhìn ngài ấy…” lời còn chưa nói xong, nàng trong đầu dần dần choáng váng, bám chặt vào bàn rồi ngã xuống đất.
Bình Thúc cúi đầu nhìn khuôn mặt mềm mại thanh tú của Giang Từ, ngữ khí lạnh như băng : “Tiểu nha đầu, ta tuyệt đối không thể giữ ngươi ở lại bên cạnh thiếu gia!
”. Hắn cúi người ôm Giang Từ lên, cho vào cái bao tải to, thân hình nhảy lên, vác bao tải thẳng đến phía sau núi.
Phía sau núi Tinh Nguyệt cốc có mười cột đá, chiều cao không giống nhau, các cột đá đều có khắc hoa văn Tinh Nguyệt, Đây là nơi mà Tinh Nguyệt Giáo hơn trăm năm cử hành đàn cúng tế, nếu giáo chủ qua đời thì sẽ cử hành đại điển ở chỗ này.
Bình Thúc vác bao tải chạy tới bên cạnh cột đá ngắn nhất, chăm chú lắng nghe một lúc, biết xung quanh không có người, vận lực xoay cột đá sang trái phải vài lần, Một phiến đá xanh cách cột đá mười bậc từ từ chìm xuống, lộ ra một địa động.
Bình Thúc nhảy vào địa động, men theo lối đi không ngừng đi xuống phía dưới, cho đến khi bước vào một địa cung rộng lớn, mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn đem Giang Từ từ bao tải ra ngoài, đem nàng đặt xuống một chiếc ghế đá, nhìn khuôn mặt ngủ say của nàng ngủ, giọng lạnh lùng nói : “Tiểu nha đầu, thấy ngươi còn có ích, ta sẽ không lấy mạng ngươi. Nhưng nếu như giữ ngươi ở lại bên cạnh thiếu gia, nỗi khổ tâm của lão giáo chủ chẳng phải sẽ vô ích sao ?Ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này, ta sẽ không để ngươi đói chết.
”
Hắn đắc ý mỉm cười, theo lối cũ từ địa đạo đi ra, di chuyển phiến đá xanh trở lạ, vỗ vỗ bụi đất trên người, xoay người đi về Tinh Nguyệt cốc. Mới vừa đi ra được mấy bước, sắc mặt hắn thay đổi, không dám nhìn ánh mắt lạnh lùng của Vệ Chiêu trước mặt, vội cúi đầu xuống...
Vệ Chiêu chắp tay đứng trong gió , bình tĩnh nhìn Bình Thúc, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Bình Thúc, người năm nay cũng năm mươi rồi, không biết còn chịu được trượng hình hay không.
”
Bình Thúc khẽ cắn răng, quỳ xuống phía trước Vệ Chiêu, trầm giọng nói :” Bình Vô Thương làm trái với giáo quy, tự tiện vào địa cung, thỉnh giáo chủ theo giáo quy xử trí. Nhưng nha đầu kia, tuyệt đối không thể giữ lại.
”
“Nàng là nữ nhân của Bùi Diễm, ta còn muốn đem nàng trả về bên Bùi Diễm, sao có thể làm tổn hại tính mạng nàng ?” Vệ Chiêu im lặng một lúc lâu, chậm rãi nói.
“Tiểu nhân cũng không phải muốn làm hại tính mạng nàng, đem nàng nhốt tại địa cung, cũng sẽ cho nàng cơm ăn nước uống, chờ Bùi Diễm làm theo kế hoạch chúng ta, tiểu nhân sẽ đem nha đầu kia đưa cho hắn.
”
Gió nhẹ chầm chậm lặng lẽ cuộn mái tóc đen của Vệ Chiêu. Hắn thần sắc lạnh nhạt nhặt chiếc lá rơi trên mái tóc dài của mình, hắn chậm rãi cầm chiếc lá vò mạnh, mãi đến khi ngón tay dính đầy chất lỏng màu xanh, mới nhẹ giọng nói : “Bình Thúc, ta thật vất vả mới biết được Bùi Diễm vì sao động tâm với tiểu nha đầu này, đang chuẩn bị cách tìm vài nữ tử để đưa đến bên cạnh Bùi Diễm …”
Bình Thúc đột nhiên ngẩng đầu : “ Thiếu gia, nỗi khổ tâm của lão giáo chủ, đại tiểu thư cũng ở trên trời nhìn thiếu gia, còn thỉnh thiếu gia chặt đứt hết thảy tình nghiệt dục niệm trong lòng, lấy việc Nguyệt Lạc ta lập quốc làm trọng!
”
Vệ Chiêu hơi sửng sốt, thấy ngón tay mình mát có chút khó chịu, chậm rãi nói : “Bình Thúc, người sai rồi, ta cũng không có …”
“Thiếu gia, tiểu nhân chỉ sợ, người tương lai sẽ không nỡ trả nàng lại cho Bùi Diễm, càng sợ người có thể luôn đem nàng mang theo bên người. Nếu thiếu gia bị ham muốn làm lay động, lại làm sao có thể ung dung đối mặt lão tặc kia ? Nàng cùng chúng ta, căn bản không là người đi chung đường, sẽ làm nhỡ nghiệp lớn của thiếu gia.
”
Vệ Chiêu trầm mặc một lát, mỉm cười, thản nhiên nói : “Bình Thúc, người cảm thấy, trong lòng ta, người và nàng ai quan trọng hơn ?”
Bình Thúc do dự một chút, nhẹ giọng nói : “Hiện nay, vẫn là tiểu nhân quan trọng hơn chút, nhưng tương lai, không thể nói chính xác được.
”
Vệ Chiêu vẻ mặt lạnh lùng, chắp tay nhìn trời : “Người tự tiện vào địa cung, liền theo giáo quy xử trí, ta sẽ không nể nang gì với người cũng không tăng lên hình phạt. Người đợi xuống dưới đi gặp Tiêu hộ pháp lĩnh bốn mươi hình trượng, còn nữa. cánh tay trái của người cũng không cần dùng nữa.
Bình Thúc sửng sốt, rồi lại mừng rỡ, khấu đầu nói : “Vâng, thiếu gia! Hắn mỉm cười tập trung toàn lực vào cánh tay trái, "bộp" đập về phía cột đá bên cạnh mình, đau đớn hét lên một tiếng, cánh tay trái vô lực buông xuống, hắn lại cười đứng lên.
Vệ Chiêu xoay người : “ Đem nha đầu kia ra đây, ta vẫn phải đem nàng trả lại Bùi Diễm, thời cơ chín muồi, ta cũng nên lộ bộ dạng thật của mình, cùng hắn trực tiếp thương lượng.
”
Bình Thúc đau đến nỗi mồ hôi trán chảy ròng ròng xuống, lại cười đến cực kỳ vui sướng, buông cánh tay trái bên hông, khởi động cơ quan, nhảy vào địa cung, đem Giang Từ bế ra, đưa cho Vệ Chiêu.
Vệ Chiêu cũng không nhìn về phía Giang Từ, chắp tay đi trước, lạnh lùng nói : “ Khi nào ta khởi hành người hãy giao cho ta.
”
Bình Thúc cõng một người trên lưng, cánh tay trái buông xuống, đi theo phía sau Vệ Chiêu, ngữ khí có chút lo lắng : “Thiếu gia, hiện tại nhất định phải trở về nơi đó sao?”
“ Phải!
’ Vệ Chiêu bình tĩnh nói : “Hiện tại chúng ta mới đi được bước đầu tiên, trong tộc bình định rồi, nhưng còn chưa đến lúc lập quốc, cho đến khi nắm chắc được mọi chuyện, ta còn phải cùng lão tặc kia hư tình giả ý. Không làm vấy bẩn hoàn toàn vũng nước này, thì cho dù chúng ta lập quốc, cũng không có biện pháp ở giữa hai đại quốc sinh tồn được.
”
Hắn nhìn phía xa xa ngọn núi , chậm rãi nói : “ Cho dù có phải trả giá lớn thế nào, ta nhất định phải làm cho bọn họ tự giết lẫn nhau, tứ - phân - ngũ - liệt!
”
Tô Tuấn Tô Nhan đang ở bên trong thánh điện chờ, thấy Vệ Chiêu tiến vào, đồng loạt hành lễ.
Vệ Chiêu bước nhẹ qua bên hai người họ, ngồi xuống ghế tử đàn, thản nhiên nói : “Nói đi.
”
Tô Tuấn cúi người nói : “Giáo chủ ngày hôm qua đi qua Lôi Sơn trại, thuộc hạ liền cưỡi ngựa đó, trở về Sơn Hải cốc, buổi chiều huấn binh, buổi tối chính hội, đều không có người nhìn ra sơ hở.
”
Nói xong giọng hắn bỗng nhiên biến đổi, nhưng lại cùng giọng thường ngày Vệ Chiêu giống nhau như đúc : “Hôm nay nghị sự đến đây, các ngươi lui ra đi.
”
Tô Nhan nhịn không được hơi mỉm cười : “ Đại ca luyện nói tiếng bụng nhiều năm như vậy, là trò giỏi hơn thầy.
”
Vệ Chiêu gật đầu nói : “Tốt lắm, ta mấy ngày nữa sẽ xuất phát, mọi chuyện đều nhờ vào Tô Tuấn rồi”
Hắn nhìn phía Tô Nhan, Tô Nhan vội nói: “Ô nhã ngày gần đây không có động tĩnh gì, thành thật ở Sơn Hải viện.
”
Vệ Chiêu lạnh lùng cười : “Phòng hoạ trước, kêu Vân Sa tiếp tục cho nàng ta uống đan dược . Tránh cho nàng ta không an phận.
”
“Vâng!
” Tô Nhan ngữ khí bình tĩnh :” Vậy, Còn tộc trưởng…”
“ Trước tiên kệ hắn đã. Hắn còn nhỏ, qua hai năm nhìn xem tâm tính rồi quyết định!
” Vệ Chiêu suy nghĩ một lúc, nói : “Tô Tuấn ở lại.
”
Tô Nhan vội hành lễ đi ra ngoài.
Vệ Chiêu nhìn chằm chằm Tô Tuấn một lúc, Tô Tuấn trong lòng có chút sợ hãi, lại không dám lên tiếng. Vệ Chiêu bỗng nhiên lạnh lùng cười, tay phải đột nhiên vỗ mạnh vào bao kiếm treo cạnh chiếc ghế. Thanh kiếm lạnh lùng ra khỏi vỏ, Vệ Chiêu nhảy người ra, ở giữa không trung nắm giữ trường kiếm, Giống như một con đại bàng tấn công bầu trời, Tô Tuấn không kịp cử động, kiếm khí đã cắt chiếc áo choàng trên ngực hắn.
Vệ Chiêu kiếm thế ngưng trụ, nhìn chằm chằm Tô Tuấn một lúc lâu, Tô Tuấn bị ánh mắt lạnh lùng làm cho ngạt thở, cúi đầu nói : “Giáo chủ!
”
“Đây là chiêu “Tinh Nguyệt trường không”, nhìn rõ chưa?” Vệ Chiêu chậm rãi nói.
Tô Tuấn đột nhiên ngẩng đầu : “Giáo chủ!
”
Vệ Chiêu hét lớn một tiếng : “ Rút kiếm!
”
Tô Tuấn như bị sốc, Hắn dùng nội lực trong tay vung kiếm sau lưng, đồng thời thân hình quay ngược lại, khi hạ xuống tay đã cầm trường kiếm, tiếp được chiêu kiếm Vệ Chiêu tấn công tới như vũ bão.
Hai người càng đánh càng nhanh, trong đại điện hai thân ảnh màu trắng đan xen xoay tròn, nhất thời giống như hạc bay lên trời,
lúc giống như chim nhạn sà xuống bãi cát, tấm rèm ngọc trai bị kiếm khí kích động vang lên tiếng "Leng keng",
Cùng với âm thanh hai thanh kiếm va vào nhau quần áo bay phấp phới, tựa như một ca khúc đầy hào hùng ở biên cương. .
Trường kiếm trong tay Vệ Chiêu lóe lên như sóng xanh, soi sáng đôi mắt sáng ngời của hắn, cũng phản chiếu sự kinh ngạc và kính trọng trong mắt Tô tuấn.
Vệ Chiêu bỗng nhiên thu kiếm, áo trắng trên người phát tiếng vù vù, một lát sau chân khí trở về trong cơ thể, ánh mắt hắn như băng tuyết nhìn phía Tô Tuấn : “Tinh Nguyệt kiếm pháp” tâm pháp mười cách vận khí ta sẽ dạy cho ngươi trước, đây là kiếm chiêu, ngươi nhớ kỹ?”
Tô Tuấn quỳ một gối, mũi kiếm chạm đất: “Giáo chủ!
”
“Tô Tuấn, sư phụ năm đó thu nhận huynh đệ ngươi, là vì hôm nay.
”
“ Ân của Lão giáo chủ sâu như biển, Tô Tuấn cùng Tô Nhan không dám quên!
” Lời của Tô Tuấn mang chút nghẹn ngào.
“Ngươi nghe đây!
” Vệ Chiêu chậm rãi nói : “Thiên hạ sắp có sóng gió lớn, Nguyệt Lạc ta có thể thừa cơ lập quốc, có thể ở giữa Hoàn Hoa hai đại quốc tìm được chỗ đứng, phải xem tình hình mùa xuân này. Ta phải rời khỏi Nguyệt Lạc một thời gian, ngươi giả trang ta. Nếu mọi chuyện thuận lợi, thời cơ chín mùi, ta sẽ trở về chủ trì lập quốc. Nếu tình thế không tốt, Nguyệt Lạc bộ tộc, liền giao cho ngươi.
”
Tô Tuấn càng nghe càng sợ hãi, ngẩng đầu nói : “Giáo chủ, ngài …”
“Ta sẽ để Bình Thúc ở bên cạnh ngươi, một là trợ giúp ngươi một tay, hai là phòng người khác nghi ngờ. Điều ngươi phải làm, đó là tiếp tục huấn luyện quân đội, tăng cường chuẩn bị chiến đấu, giữ vững đỉnh Lưu Hà cùng hẻm Phi Hạc, ổn định nhân tâm trong tộc, theo như dự định ban đầu đổi mới chính vụ trong tộc. Nếu cần thiết, hãy dùng “Tinh Nguyệt kiếm pháp” ta dạy ngươi làm những kẻ tác loạn sợ hãi!
” Vệ Chiêu chậm rãi bước tới phía trước Tô Tuấn, nhìn hắn hồi lâu: “ Ngươi phải nhớ kỹ một điều, chỉ cần ta không trở về, ngươi, vĩnh viễn là Tiêu - Vô - Hà!
”
Mùa Xuân năm nay Hoa Triều đến sớm hơn một chút, giờ là đầu tháng giêng, Những bông hoa dại ven đường đang đua nhau đâm chồi non, đồng ruộng chuyển sang màu xanh, ánh mặt trời so với năm trước tươi đẹp hơn vài phần.
Qua Thương Bình Trấn, Hơn tám mươi dặm về phía bắc là trú địa của "Định viễn đại tướng quân" Bạc Vân Sơn Lũng Châu.
Nơi này tuy là đông bắc biên giới, nhưng là đã là mùa xuân. Buổi trưa hôm đó, hơn mười con ngựa từ phía nam phi nước đại mà đến, trên cổ ngựa đeo túi phù hiệu màu vàng sáng, vừa nhìn liền biết là Khâm sai đại thần đến tuyên chỉ.
Con ngựa dừng trước dịch trạm phía bắc Thương Bình Trấn "Hy luật luật" , mọi người lần lượt xuống ngựa, Dẫn đầu là tam phẩm nội thị Chu Chi Kỳ, lau mồ hôi trên đầu, nói : “Chạy một buổi sáng, mọi người đều vất vả rồi, đều nghỉ ngơi đi, chỉ cần hết giờ Thân có thể đuổi tới Lũng Châu là được.
Dịch Thừa tới chào đón mọi người đi vào, biết nhóm nội thị này là đi tới Lũng Châu ban chỉ cho Bạc Công, vội phục vụ trà thơm cơm nước, cười nói : “Các vị đại nhân vất vả, các vị sợ là chưa đến tết nguyên tiêu đã phải đi rồi?”
Chu Chi Kỳ mắt cao hơn đỉnh là nội thị trong hoàng cung, nhìn Dịch Thừa, nói : “ Chẳng phải sao, nếu không phải do mang hoàng lệnh trong người, chứ tròn tháng giêng ai lại đi đến nơi nhỏ nhoi thâm sơn như chỗ này của các ngươi.
Dịch Thừa khom lưng gật đầu nói : “Đúng, đúng, đúng, Thương Bình Trấn tuy là kém chút, nhưng chỉ cần vào Lũng Châu, chỗ của Bạc Công, vẫn là nơi phồn hoa. Các vị đại nhân là Thiên tử phái tới truyền chỉ, Bạc Công nhất định sẽ khoản đãi các vị đại nhân chu đáo.
”
Chu Chi Kỳ sau khi ăn uống no đủ : “Đi thôi, đến Lũng Châu, hoàn thành hoàng mệnh, mọi người lại nghỉ ngơi.
”
Đợi mọi người cưỡi người rời đi, Dịch Thừa quay lại trong quán, một người đến gần thấp giọng nói : “Đã kêu A Tô chạy về báo tin cho bọn họ.
”
Dịch Thừa gật gật đầu : “Được, chúng ta cũng chuẩn bị.
”
Nội vụ mang theo hơn mười kỵ mã ra roi thúc ngựa , phi nước đại trên đường chính, đầu giờ Thân liền thấy được tường thành sừng sững của Lũng Châu.
Từ xa thấy cửa thành khép chặt, trên tường thành cờ bay phấp phới, sau tường thành đông nghìn nghịt một loạt tướng sĩ, bộ giáp dưới ánh mặt trời lạnh lẽo tỏa sáng, Chu Chi Kỳ không khỏi cười nói : “Bạc Công đúng là Bạc Công, Lũng Châu chỉnh thế nghiêm túc như vậy, giống như sắp đánh một trận lớn. ".
Người bên cạnh hắn cười nói : “ Bạc Công vốn là xuất thân võ tướng, nghe nói ngày càng nóng tính, ngay cả hoàng thượng cũng phải chịu hắn, năm đó hoàng thượng còn cho hắn một biệt hiệu, kêu “Bạc con lừa”.
Mọi người đột nhiên cười lớn, nội vụ Chu Chi Kỳ cười mắng : “Lời này chỉ nói ở đây, vào thành đều quản tốt miệng mình cho ta!
”
“Đúng thế!
, Đúng thế!
”. Mọi người đáp lại, tiếng vó ngựa làm tung một làn bụi, không bao lâu liền đến ngoài thành Lũng Châu.
"Định viễn đại tướng quân" Bạc Vân Sơn danh chấn thiên hạ mặc áo giáp, đứng trên tường thành, hơi hơi nheo mắt, nhìn thấy hơn mười điểm đen từ xa đến gần, chậm rãi nói : “Mở cửa thành, nghênh đón thánh chỉ!
”
Chu Chi Kỳ chạy trước vào trong thành, thấy một gã đại tướng đội mũ sắt lông vũ màu tím đứng trong đường lớn, biết vị này định là "Định viễn đại tướng quân" Bạc Vân Sơn, vội xoay người xuống ngựa. Cười nói : “Lĩnh Tam phẩm nội thị Chu Chi Kỳ tham kiến Bạc tướng quân!
”
Bạc Vân Sơn mặt không biểu cảm, giơ tay lên: “Mời khâm sai đại thần vào phủ ban chỉ!
”
Nội vụ Chu Chi Kỳ trong lòng rủa thầm người này xứng đáng với danh xưng thánh thượng sở phong "Bạc con lừa", dẫn mọi người tiến vào "Định viễn đại tướng quân phủ",
nghiêm mặt , lớn tiếng nói : “Thánh chỉ đến, định viễn đại tướng quân Bạc Vân Sơn tiếp chỉ!
”
Bạc Vân Sơn nhìn lướt qua bốn phía, quỳ một gối xuống : “Thần Bạc Vân Sơn tiếp chỉ!
”
Chu Chi Kỳ thấy hắn quỳ một gối, trong lòng có chút khó chịu, lại e ngại hắn mặc quân phục , cũng không vi phạm quy định, hừ nhẹ một tiếng, Lấy chiếu chỉ từ trong túi vải lụa màu vàng bên cạnh ra, cao giọng tuyên đọc : “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, tuyên định viễn đại tướng quân Bạc Vân Sơn ngay hôm nay tiến kinh, khâm thử!
”
Giọng Chu Chi Kỳ càng ngày càng thấp, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Thánh chỉ này thật sự có chút làm người ta không hiểu, Bạc Công trấn thủ đông bắc hai mươi năm, ngoại trừ năm năm trước cố hoàng hậu hoăng thệ ( qua đời) , hắn trở về kinh thành một chuyến, cũng chưa từng được tuyên triệu hồi kinh. Hôm nay thánh chỉ không nói lý do, liền tuyên triệu hồi kinh, thực là có chút kỳ quái, nhưng chữ ngự phê trên thánh chỉ rất rõ ràng, hắn chỉ phải chiếu bản tuyên đọc.
Bạc Vân Sơn cũng không xưng "Tiếp chỉ", chính là lạnh lùng nở nụ cười, chậm rãi đứng lên, Chu Chi Kỳ cảm thấy không ổn, gượng gạo nói : “Bạc Công, tiếp chỉ đi.
”
Bạc Vân Sơn sắc mặt đen xì lạnh lùng, vung tay lên, phía sau hắn vài tên phó tướng lao lên, ấn Chu Chi Kỳ ngã xuống đất.
Chu Chi Kỳ tiếng hô chưa ra khỏi miệng, một gã phó tướng giơ tay hạ đao chém xuống, máu tươi phun ra, thánh chỉ rơi sang một bên. Tất cả nội thị do Chu Chi Kỳ mang đến đều kinh hô lên, binh khí không kịp ra khỏi vỏ, đã bị thủ hạ Bạc Vân Sơn vây đánh, không bao lâu lần lượt ngã xuống đất, máu tươi khắp nơi.
Bạc Vân Sơn lạnh lùng nhìn thánh chỉ rơi trên đất, mưu sĩ Thuần Vu Ly đi tới, nhẹ giọng nói : “Chủ công, mọi chuyện đều chuẩn bị thỏa đáng.
”
Thấy Bạc Vân Sơn cau mày, Thuần Vu Ly nói : “Chủ công, tình hình trước mắt, tránh cũng không thể tránh, chỉ có một con đường sống này, Hai vị tướng quân Trương Dịch lúc này đã đến Trịnh Quận cùng Tân Quận.
”
Bạc Vân Sơn sắc mặt lạnh như băng, cấp tốc xoay người, còi chỉ huy màu đen ào ào vang lên, giọng không một tia gợn sóng : “Khởi sự, phát hịch văn!
”
Phía trên tường thành, trống trận ba quân đánh vang dội, tựa như sấm mùa xuân, nặng nề vang vọng ở trên không Lũng Châu, hướng đến kinh thành xa xôi.
Trời bắt đầu mưa phùn, Thôi Lượng từ Phương Thư phòng đi ra, đã là lúc đêm. Nhìn thấy tường thành hoàng cung hoa dại nở như sao, trước mắt hiện lên một gương mặt tươi cười rạng rỡ, hắn mỉm cười, vén vạt áo bào lên, đi vào trong mưa.
Mới vừa được mấy bước, tiếng vó ngựa chấn thiên từ đường lớn phía đông sườn hoàng thành vang lên, giống như trống trận, vội vàng như tiếng đàn tỳ bà, phi nước đại qua bên người Thôi Lượng. Thôi Lượng nhìn thấy người trong tay người cưỡi ngựa là phù trượng màu tím, mặt biến sắc, nhanh chóng trở lại Phương Thư phòng.
Phương thư phòng lúc này chỉ có một viên quan nhỏ đang làm việc, hắn ngẩng đầu lên : “Thôi Đại Nhân, quên thứ gì sao?”
Thôi Lượng mỉm cười nói. : “Không phải, Trình đại nhân dặn ta sửa sang lại một ít tấu chương ta còn chưa có chỉnh lại.
”
Viên quan nhỏ mỉm cười, tiếp tục cúi đầu ghi chép.
Thôi Lượng bước tới trước bàn của mình, chỗ ngồi của hắn dựa vào cửa sổ phía tây, Từ cửa sổ có thể nhìn ra ngoài, nhìn thấy con đường đá xanh của nội cung sừng sững.
Hắn chậm rãi mài mực, ánh mắt không ngừng nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Một lát sau, hơn mười tên nội thị vội vàng từ trong hoàng thành chạy đi, lớn tiếng hét: “ Mau mau mau, mở cửa cung!
”
Một lúc sau, các trọng thần từ cửa cung lần lượt đi vào, ai cũng mặt vàng như nghệ, Binh bộ thượng thư Thiệu Tử Hòa bước chân lảo đảo, suýt nữa ngã.
Thôi Lượng trong lòng trầm xuống : “chẳng lẽ …”
Khi mặt trời dần ló dạng, Bùi Diễm thu lại kiếm thế, theo sơn đạo đi xuống núi Bảo Lâm.
Trong rừng tiếng hót líu lo du dương của chim rừng vang lên đặc biệt rõ ràng trong làn gió buổi sáng, Bùi Diễm nhìn khói bếp bốc lên từ phía chân núi Trường Phong Sơn Trang, lại nhìn núi non trùng điệp phía xa, đồng ruộng dọc ngang, mỉm cười nói :
“An Trừng, phong cảnh Giang Nam cùng với cảnh bắc vực, cái nào hợp tâm ý ngươi ?”
An Trừng suy nghĩ, nói : “Thuộc hạ vẫn là hoài niệm những ngày năm đó ở Tân Quận, Nam An Phủ cảnh xuân tuy đẹp, nhưng cảm thấy thiếu chút gì đó.
”
Bùi Diễm dừng bước chân đứng yên, nhìn xa xa phía chân trời, giang sơn hiện trước mắt làm trong lồng ngực hắn khoan khoái thư sướng, cười nói : “Phong cảnh Giang Nam, cảnh sắc bắc vực, cái nào cũng tốt, phải xem tâm tình của ngươi để đánh giá thôi.
”
An Trừng chỉ cảm thấy tướng gia hôm nay hứng thú hào phát, lời nói của hắn tràn đầy thần thái như khi ra lệnh trên chiến trường, khí phách ra lệnh cho Trường Phong Kỵ, vui vẻ nói : “Tướng gia, sợ rất nhanh sẽ thành rồi?”
Bùi Diễm gật gật đầu : “ Đoán chừng gần xong rồi.
”
Hai người nói chuyện cho đến khi xuống đến Trường Phong Sơn Trang, Tiếng còi vang lên trong không trung, An Trừng huýt sáo, chim bồ câu kêu một tiếng chói tai lao xuống, An Trừng bắt lấy.
Bùi Diễm mở mật hàm, sau một lúc im lặng, trong tay vận lực, mật hàm hóa thành bột. Hắn nhìn bột kia bay vào trong gió xuân, trong mắt ý cười càng đậm, cười ha ha : “ Bạc Công à Bạc Công, ngươi thật sự là không phụ sự mong đợi”.