Ngày ba mươi tháng giêng, Năm thứ năm Thừa Hi Hoa Triều nguyên định viễn đại tướng quân Bạc Vân Sơn tuyên bố hịch văn, phụng ấu tử của cố Cảnh Vương làm Túc đế, lĩnh chức Thảo nghịch đại tướng quân, dẫn mười vạn nhân mã từ Lũng Châu khởi sự.
Cùng ngày, Dưới trướng của Thảo nghịch đại tướng quân có Trương Chi Thành, Dịch Lương dẫn sáu vạn người đánh hạ Trịnh quận cùng Tân quận.
Sau đó ba ngày, Thảo nghịch đại tướng quân Bạc Vân Sơn tự mình dẫn trung quân, Trương Chi Thành dẫn tả quân, Dịch Lương dẫn hữu quân, chia ra công phá Minh Sơn Phủ, Tần Châu, Vệ Châu, Vi Châu.
Đêm ngày mùng ba tháng hai, Tiểu Kính Hà vỡ đê, làm cho Bạc Vân Sơn không thể xuống phía nam.
Trường Phong Kỵ Ninh Kiếm Du quân bộ bị đánh tan tác, lui giữ phía tây Lâu Sơn cùng nam Tiểu Kính Hà. Hai bên đại quân giằng co giành Tiểu Kính Hà cùng Lâu Sơn.
Sau khi màn đêm buông xuống, Trên bầu trời mây càng ngày càng dày, mặc dù bóng đêm rất tối, nhưng vẫn cảm nhận được cảm nhận được mây mù giống như một ngọn núi đen khổng lồ ,
Kết hợp với sự ẩm ướt của gió đêm,
, nặng nề làm cho người ta không thở nổi.
Trong Diên Huy điện, các nhóm trọng thần ai cũng thần sắc ngưng trọng, hoa nến nhẹ nhàng nổ, Nhiều người vẻ mặt cả kinh, mặt không còn chút máu.
Giọng Thái giám tổng quản Đào Tử Trúc vang vọng trong điện, trong tay hắn cầm hịch văn hơi run rẩy, chốc chốc lén nhìn sắc mặt lạnh lùng của Hoàng Đế phía trên ngôi báu, giọng càng ngày càng thấp : “Thảo nghịch đại tướng quân Bạc Vân Sơn, phụng chính thống Túc Đế chiếu lệnh, lấy đại nghĩa bố cáo thiên hạ : Thành Đế giả mạo bản tính như sài lang, dối trá lập mưu kế thừa Đại Thống, tội ác động trời, thần dân căm phẫn. Nghịch thiên trọng tội, mưu hại tiên đế, giả tạo di chiếu, là tội thứ nhất. Giả mạo chỉ dụ giết đệ, đồ thán sinh linh, là tội thứ hai, giết hại trung lương, sát hại đại thần của tiên đế, là tội thứ ba. chính sách nhiều thuế nặng, thu thuế khắc nhiệt, dân oán khắp nơi không biết thương cảm tội thứ tư, sủng tin gian nịnh, dâm hiệp luyến đồng,
, là tội thứ …”
Hoàng Đế sắc mặt xanh mét, đột nhiên cầm chặn giấy bằng ngọc trên bàn rồng ném về phía Đào Tử Trúc , Đào Tử Trúc không dám né tránh, trên trán máu tươi ồ ồ mà ra rơi trên hịch văn. Trong điện chúng thần đồng loạt quỳ xuống đất: “Hoàng thượng bớt giận! Chúng thần tội đáng muôn chết!
”
Hoàng Đế tức giận đùng đùng, dùng sức lật đổ bàn rồng, hai tay chắp tay sau lưng ở trên loan đài đi tới đi lui, trên trán gân xanh nổi lên: “ tội đáng muôn chết, tội đáng muôn chết, trẫm thấy các ngươi có chết vạn lần cũng không đủ!
”
Hắn càng nghĩ càng giận, sải bước xuống loan đài, một cước đá Binh bộ thượng thư Thiệu Tử Hòa: “Bạc Vân Sơn mưu phản, Binh bộ ngươi như kẻ mù người điếc, một tin đồn cũng không có, đều chết hết rồi hay sao ?”
Thiệu Tử Hòa dập đầu liên tục : “Hoàng thượng bớt giận, xin bảo trọng long thể!
Hoàng Đế chỉ vào hắn, ngón tay như run run : “Cho dù Bạc Vân Sơn bí mật mưu đồ tạo phản, ngươi không biết chuyện, vậy kia Tân Quận Trịnh Quận trong vòng một ngày liền bị công phá, ngươi thân là Binh bộ thượng thư, còn có gì để nói ?”
Thiệu Tử Hòa mặc dù sợ chết khiếp, nhưng cũng chỉ có thể nín thở nói : “ Bẩm hoàng thượng, Tân quận cùng Trịnh quận là Trường Phong Kỵ đóng quân, nhưng cuối năm trước Hoàn Quốc phái tản binh và kỵ binh vượt biên giới ở khu vực Thành Quân để quấy rối, vì phòng Hoàn Quốc đột kích quy mô lớn, Ninh Kiếm Du tướng quân đã xin chỉ thị Binh bộ, đem một nửa binh đóng ở Thành quận đi, cho nên mới …”
“ Vậy Minh Sơn Phủ, Tần Châu, Vệ Châu, Vi Châu thì sao?”. Hoàng đế lạnh lùng nói, hắn ném bản quân báo khẩn cấp trong tay lên người Thiệu Tử Hòa: “Nghịch tặc phá Tân quận, Trịnh quận, trong ba ngày chiếm luôn Minh Sơn Phủ, Tần Châu, Vệ Châu, Vi Châu, binh sĩ tại đó đều đã chết hết rồi hay sao?”. Nếu không phải Vệ Chiêu dẫn người liều chết quyết chiến ở sông Tiểu Kính, cản trở nghịch tặc một đường xuống phía nam, chỉ sợ hắn hiện tại sẽ đánh tới kinh thành này rồi!
”
Nhớ tới Vệ Chiêu bị nghịch quân đánh trọng thương ngã xuống sông Tiểu Kính, sống chết không rõ, còn đột phá vòng vây để Quang Minh Ti Dịch Ngũ đưa bức huyết thư báo quân tình tới Lạc Châu, Hoàng Đế trong lòng có chút đau đớn, lại đạp Thiệu Tử Hòa thêm một cước.
Sắc mặt Đổng Học Sĩ ngưng trọng, tiến lên nói : “Hoàng thượng, xin người bớt giận, bảo trọng long thể!
”
Hoàng Đế Trước giờ vẫn luôn kính trọng Đổng Học Sĩ, nghe hắn khuyên bảo, cũng thấy bản thân hôm nay có chút thiếu kiên nhẫn, áp chế chân khí đang cuồn cuộn trong cơ thể, liếc nhìn Thiệu Tử Hoà, quay lại ghế rồng.
Đổng Học Sĩ nói : “Hoàng thượng, trước mắt nghịch tặc kiêu căng, một đường tấn công mấy châu phủ, là bọn hắn mưu tính từ trước, đánh chúng ta trở tay không kịp, chúng ta cũng không nên kinh hoảng quá độ. Kế sách hiện giờ, thần thỉnh hoàng thượng hạ chỉ, lệnh Trường Phong Kỵ tử thủ Lâu Sơn cùng sông Tiểu Kính, đồng thời điều người của Cao Thành ở Tế Bắc qua trợ giúp, lại từ Kinh Kỳ mang theo nhân mã đến bắc thượng sông Tiểu Kính bố trí phòng vệ.
”
Hoàng đế dần dần khôi phục lý trí, gật đầu nói : “Đổng khanh nói có lý, tức khắc truyền chỉ, lệnh Ninh Kiếm Du tử thủ sông Tiểu Kính cùng phía tây Lâu Sơn, tức tốc Điều năm vạn nhân mã của Cao Thành từ Tế bắc Cao Thành về hướng đông trợ giúp Lâu Sơn,
, ba vạn nhân mã đóng quân ở Kỳ Sơn tức khắc tiến về phía bắc, bố trí phòng vệ phía nam sông Tiểu Kính, quyết không để nghịch tặc qua sông Tiểu Kính!
”
Hắn dừng một chút nói : “ Chỉ lệnh thêm một điểm nữa, lệnh các bộ ở dọc sông Tiểu Kính điều tra nghe ngóng nơi Vệ Chiêu rơi xuống, một khi tìm được hắn phải cứu sống, tức tốc đưa trở lại kinh thành!
”
Trong điện mọi người thấy cơn giận của Hoàng Đế đã tiêu tan,
dần thở phào nhẹ nhõm, hữu tướng Đào Hành Đức nói : “Hoàng thượng, phải tra là ai cấu kết nghịch tặc, để nghịch tặc giết chết toàn bộ mật thám trong triều phái đi Lũng Châu, còn liên lụy đến Vệ Chiêu Vệ Đại Nhân bí mật điều tra thất bại, bại lộ hành tung, bị đuổi giết.
”
Hoàng đế nói : “Đúng, trong triều nhất định có người lén lút cấu kết với nghịch tặc, Hình bộ tra cho ta, triều thần điều tra một lượt, bất luận kẻ nào đều không được bỏ qua”.
Tĩnh Vương tiến lên nói : “Phụ hoàng, theo ý kiến của nhi thần, còn phải đề phòng Hoàn Quốc thừa dịp loạn tiến về phía nam.
Hoàng đế trầm ngâm nói : “Đúng, cần phải đề phòng Hoàn Quốc xé bỏ hòa ước, lợi dụng lúc ta gặp khó khăn. Xem ra điều động toàn bộ Trường Phong Kỵ ở Thành Quận không hợp lí, như vậy đi, từ chỗ Vương Lãng phái đi ba vạn nhân mã, đi tới Lâu Sơn.
Thái tử bất đắc dĩ nhìn nhìn Đổng Học Sĩ, Đổng Học Sĩ hơi hơi lắc lắc đầu.
Hoàng đế ánh mắt đảo qua hịch văn trong tay Đào Tử Trúc, lạnh lùng cười : “Bạc Vân Sơn hắn có gan mưu nghịch, không có lá gan xưng vương xưng đế, không biết từ nơi nào tìm đến dã chủng, mạo danh con trai nghịch vương!
”
Chúng thần đều không dám nói tiếp, hai mươi năm trước"Nghịch vương chi loạn" liên lụy vô cùng rộng, năm đó Cảnh Vương mặc dù cả nhà bị xử tử, nhưng lúc còn sống phi tần nhiều, lại vốn phong lưu, nếu như nói có con nối dòng ở lại trên đời, chuyện đó không phải là không thể, chính là Bạc Công hiện tại đẩy ra cái gọi là "Túc đế" có thật là huyết mạch của Cảnh Vương năm đó, không ai biết được.
Hoàng đế lại đột nhiên nhớ tới một chuyện, sắc mặt đại biến, nói : “ Lập tức truyền chỉ, đóng kín cửa thành, lập tức tuyên Nhạc phiên thế tử tiến cung!
”Ưu đãi tai nghe tốt nhất
Trang Vương sửng sốt một chút, huyết sắc không còn, lẩm bẩm nói : “Phụ hoàng, chỉ sợ đã muộn…”
Hoàng đế tức giận nói :”Cái gì đã muộn!
”
Trang Vương quỳ xuống dập đầu : “Phụ hoàng bớt giận. Hôm nay Nhạc thế tử mời nhi thần đi núi Hồng Phong săn thú, nhi thần bởi vì có công vụ, liền từ chối. Nhưng Nhị biểu đệ hắn, hắn thích săn bắn, muốn đi thả lỏng gân cốt liền cùng Nhạc thế tử ra khỏi thành…”
Hoàng đế tức giận đến nói không ra lời, mẫu thân của Trang Vương là Cao thị bộ tộc ở Hà Tây được coi là thế tộc, hoàng hậu đời trước và quý phi xuất thân từ Cao thị tộc nhiều vô số kể, sau khi bản thân đăng cơ, là mượn thế lực Cao thị duy trì cục diện chính trị cân bằng. Nhưng năm gần đây, Cao thị ngày càng hưng thịnh kiêu ngạo, theo miệng Trang Vương "Nhị biểu đệ" đó là "Cao bá vương" ngang ngược Hà Tây. Lần này hắn vào kinh là vì mừng thọ mình, đã cướp mấy vị dân nữ, đả thương hơn mười người qua đường, Hình bộ đối với việc này cũng mắt nhắm mắt mở, bản thân cũng làm như không biết. Không ngờ hắn vào thời điểm mấu chốt hắn lại là hạt nhân đem Nhạc phiên thế tử ra kinh thành, thực là chuyện lớn đều hỏng.
”
Trang Vương biết sự tình không ổn, liếc nhìn Đào Hành Đức, Đào Hành Đức vội chuyển hướng đến chỉ huy cấm vệ quân Khương Viễn nói : “Mau, tức tốc ra khỏi thành truy bắt Nhạc Cảnh Long!
”
Khương Viễn nhìn phía Hoàng Đế, Hoàng Đế đã như mất lực nói chuyện, chỉ phất tay, Khương Viễn bước nhanh ra đại điện.
Hoàng Đế ngồi trên ngai vàng, để tâm tình dần dần bình tĩnh, chuyển hướng Hộ bộ thượng thư Từ Đoàn : “ Hiện tại ngân khố cùng kho lương còn có bao nhiêu?
Từ Đoàn trong lòng ước tính một chút, nói : “ngân khố tổng cộng năm ngàn sáu trăm vạn lượng, các nơi kho lương đều đầy, đủ vượt qua nạn đói vào mùa xuân tới.
Hoàng đế trong lòng yên tâm, trầm ngâm nói : “Nhạc Cảnh Long thật sự chạy trốn, tây nam nhạc phiên tác loạn, điều binh mã từ Ngọc Gian Phủ qua, kho lương không lo, ngân khố có chút không đủ.
Đổng Học Sĩ cẩn trọng nói : “Hoàng thượng, hay là, phương pháp “than đinh pháp” mà chúng ta đã gác lại lúc trước…”
Hoàng đế mắt sáng lên : “ Lập tức hạ chỉ, tiến hành “than đinh pháp”, các nơi châu phủ trái lệnh, xử lý nghiêm khắc!
”
Người trong điện, mười người có bảy người trong lòng đau nhức. “Than đinh pháp” đề xuất mấy năm trước khi tài chính triều đình nghèo rớt mồng tơi, theo tài sản các hộ cùng gia đinh nô bộc mà thu thuế, , sau này các thế gia, cùng danh môn vọng tộc kịch liệt chống lại, nên gác lại đến nay. Trước mắt Bạc Công mưu nghịch, chiến trường lâu dài, nội trong mấy ngày liên đoạt châu phủ, tiến hành xuống phía nam. thời điểm quốc gia tồn vong nguy cấp, Hoàng đế cùng Đổng Học Sĩ lại lần nữa đem này “Than đinh pháp” xuất ra, ai cũng không thể nói lời phản đối.
nghĩ đến bản thân hàng năm nộp rất nhiều thuế ngân, nỗi đau này không tránh được .
Hoàng đế lại nghĩ một lúc, mặt lạnh lùng nói : “Thái tử cùng Binh bộ tức khắc nghĩ kế điều binh, Tĩnh Vương chủ lý Hộ bộ điều ngân lượng và lương thực, Trang Vương, Trang Vương liền phụ trách “Than đinh pháp”. Trẫm sáng mai muốn xem tất cả những thứ này, Đổng Học Sĩ theo trẫm.
Đêm tối, những ngọn đèn cung điện dưới bức tường cung điện đung đưa trong gió, phản chiếu bóng dáng của hoàng đế và Đổng đại nhân...
Hoàng đế chắp tay sau lưng chậm rãi bước đi, Đổng Học Sĩ đi theo phía sau hắn, cũng không nói chuyện.
Tiếng trống báo canh nhẹ vang lên, hoàng đế trầm tư bừng tỉnh, nói : “Đổng khanh.
”
“Có thần.
”
“Ngươi nói, năm đó Tam đệ trẫm có thật sự để lại hậu duệ không?”
Đổng Học Sĩ thấp giọng nói : “Nếu như nói nghịch vương có hậu duệ lưu lại, thần xem không có khả năng.
”
“Xem ra, là giả ?”
“Vâng! Bạc tặc mưu nghịch, nếu như bản thân xưng đế, danh bất chính ngôn không thuận, thậm chí mất đi dân tâm, hắn chỉ có đẩy ra một bù nhìn, lấy Cảnh Vương ngụy trang, lấy một phần dân tâm.
”
Hoàng đế trầm tư một lát, dừng lại, quay đầu : “Đổng khanh, ngươi xem việc này, cùng Bùi Tử Phương có quan hệ hay không ?”
Đổng Học Sĩ suy nghĩ , nói : “Bùi Tử Phương hẳn là không có gan này, lại nói, Dung quốc phu nhân cùng Bùi Diễm đều nằm ở trong tay hoàng thượng, Bùi Tử Phương đã ở U Châu hai mươi năm cũng không có dũng khí này.
”
Hoàng đế gật gật đầu :”ừ, hắn cũng không dám lấy Bùi thị tộc ra đặt cược.
”
“Vâng, Bùi thị gia nghiệp lớn, Bùi Diễm lại binh tướng quyền chính đều giao ra, cùng hắn không quan hệ. Theo thần thấy …” Đổng Học Sĩ dừng lại một chút.
“Đổng khanh cứ nói đừng ngại, trẫm hiện tại cũng chỉ có một mình khanh là người thân thiết .
”
“Hoàng thượng hậu ái!
” Đổng Học Sĩ cúi người nói : “Thần suy đoán, nếu như sớm đã có người cùng Bạc tặc cấu kết, lão Khánh Đức Vương không khỏi có liên quan.
”
Hoàng đế chắp tay lại : “Đúng, Tam Lang lúc trước có nói với trẫm có thời điểm lão Khánh Đức Vương có mưu nghịch, trẫm còn không tin, xem ra bọn họ sớm đã cấu kết. Cẩu tặc này, hắn lại được chết một cách thống khoái!
”
Đổng Học Sĩ nói : “ Như vậy xem ra, Tiểu Khánh Đức Vương mặc dù đem tám vạn nhân mã của Ngọc Gian Phủ giao ra, nhưng chỉ sợ không thể yên tâm dùng.
”
“ Đúng!
” Hoàng đế có chút lo:
“Vạn nhất Nhạc Cảnh Long thật sự chạy trốn thật, Tiểu Khánh Đức Vương không đáng tin cậy, tám vạn nhân mã Ngọc Gian Phủ không thể yên tâm dùng, binh lực thật có chút không đủ.
”
“Thần xem, Nhạc phiên nhiều lắm là tự lập, nếu như dám vượt qua núi Nam Chiếu phía bắc, hắn không có gan này. Cho nên Tây Nam chỉ cần phái quân trấn giữ núi Nam Chiếu, trước mắt chuyện chinh phạt phải trì hoãn, bình định Bạc tặc rồi lại chinh phục Nhạc phiên.
Hoàng đế gật đầu nói : “Trước mắt cũng chỉ có như vậy, ai, Đổng khanh, chuyện điều binh ngươi xem rồi làm, trẫm không muốn để Cao thị nhúng tay thêm vào.
”
“Vâng, thần đã hiểu.
”
Sau nửa đêm, tia chớp lóe lên trên bầu trời, tiếng sấm mùa xuân vang rền.
Hoàng đế ngủ đến nửa đêm, đột nhiên mở hai mắt, lạnh giọng nói : “Ai ở bên ngoài ?!
”
Đào nội thị vội ở ngoài bẩm : “Hoàng thượng, Dịch Ngũ đã được đưa về!
”
Hoàng Đế vén chăn ra, doạ thiếu niên bên cạnh sợ hãi quỳ xuống đất. Nội thị tiến vào giúp hoàng đế mặc thêm áo bào, Hoàng Đế vừa đi vừa nói : “Người đâu? Ở nơi nào?”
Đào nội thị vội vàng vung tay, chúng nội thị đi theo,
, Đào nội thị nói : “Người được nhanh chóng đưa về , biết hoàng thượng muốn đích thân hỏi, nên đã đưa đến Cư Dưỡng các.
”
Hoàng Đế bước chân vội vàng,
Trên bầu trời lại xuất hiện mấy tia chớp, những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống, những tùy tùng đi theo không kịp bung ô cung điện có rèm che, long bào hoàng đế đã bị ướt đẫm, hắn cũng không để ý, thẳng đến Cư Dưỡng các.
Trong các, thái y đông nghịt quỳ xuống, Hoàng Đế vẫy vẫy tay, mọi người lui ra ngoài.
Hoàng Đế bước tới trước giường, thấy trên giường một nam nhân trẻ tuổi sắc mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt, Hai vết kiếm dài ở sườn, chưa băng bó cẩn thận, hắn cẩn thận nhìn, vươn tay điểm huyệt đạo Dịch Ngũ.
Dịch Ngũ mở hai mắt, ánh mắt có chút mơ hồ, Hoàng Đế trầm giọng nói : “ Ít nói nhảm, đem sự tình trải qua nói kỹ càng cho trẫm nghe.
”
Dịch Ngũ làm như cả kinh, thở dốc nói : “Là hoàng thượng sao?”
“Nói mau, Tam Lang rốt cuộc thế nào rồi? Các ngươi như thế nào trốn được? Lại là như thế nào quyết chiến ở sông Tiểu Kính?”
Dịch Ngũ thấy tinh thần phấn chấn, thấp giọng nói : “Vệ Đại Nhân mang theo nô tài luôn luôn đi theo Bùi Diễm đến Trường Phong Sơn Trang, xem võ lâm đại hội thấy không có lỗ hổng nào, mọi chuyện theo lời hoàng thượng tiến hành, Vệ Đại Nhân còn thấy không đủ kích thích. Ai biết Diêu Định Bang có phải do trả thù chết trong tay Tô Nhan hay không, Vệ Đại Nhân liền phát sinh nghi ngờ.
”
“Chuyện này trẫm biết, trong sổ con của Tam Lang có nhắc tới, trẫm là hỏi là sự tình khi hắn tới Bạc Vân Sơn.
”
“Vâng. Vệ Đại Nhân thấy chuyện Diêu Định Bang có chút kỳ quái, liền mang theo nô tài đi tới Lũng Châu. Một đường quan sát thăm dò tình hình chi tiết Bạc Vân Sơn, cũng không tra ra chuyện gì. Đợi đến Lũng Châu, đã gần đến cuối năm, Vệ Đại Nhân còn cười nói điều tra xong Lũng Châu, muốn nhanh chóng trở lại kinh thành chúc thọ Hoàng Thượng, ai biết, ai biết …” Dịch Ngũ dần dần kích động, không ngừng thở dốc, ánh mắt cũng dần có chút mơ màng.
Hoàng Đế dò xét một chút, nâng hắn dậy, lại ấn huyệt đạo trong áo hắn, truyền chân khí vào người hắn, Dịch Ngũ tinh thần phấn chấn trở lại, thấp giọng nói : “Tạ Hoàng Thượng. Vệ Đại Nhân mang theo nô tài chia ra gặp các mật thám được phái đến Lũng Châu, thấy Bạc Vân Sơn không có gì khả nghi, liền chuẩn bị lên đường trở về. Không ngờ được đêm liền bị một đám người mặc áo đen che mặt vây đánh, chúng thần không dễ dàng gì mới thoát khỏi vòng vây, trở về tìm mật thám, phát hiện bọn họ biến mất không để lại dấu vết.
”
Vệ Đại Nhân biết tình không ổn, nên lẻn vào phủ Định viễn tướng quân, tìm hiểu đầu đuôi sự việc, nô tài ở ngoài phủ chờ đợi, một lúc lâu sau, Vệ Đại Nhân mới đi ra, hơn nữa còn bị thương. Vệ Đại Nhân nói, nói trong cung có nội tặc, bán đứng chúng ta. Chúng thần ngay đêm đó ra khỏi thành trở về, bị người của Bạc Vân Sơn đuổi theo, vừa đánh vừa lùi, bị đuổi đến Mê Hồn độ, ở đó ẩn nấp hai ngày ngày mới thoát khỏi truy sát.
Lúc chúng thần từ Mê Hồn Độ đi ra, người của Bạc Vân Sơn đã tấn công Tần Châu. Vệ Đại Nhân biết nghịch quân nhất định tấn công sông Tiểu Kính rồi xuống phía nam, liền mang theo nô tài đuổi hai ngày hai đêm, mới đến sông Tiểu Kính, dùng hỏa dược, làm vỡ đê sông Tiểu Kính, mới có thể chặt đứt đường nghịch quân xuống phía nam. Chỉ là Vệ Đại Nhân ngài ấy …”
“Hắn rốt cuộc làm sao?” Hoàng đế quát.
“ Ngài ấy lúc trước đã bị kiếm thương, giống như cảm thấy tính mạng mình không còn bao lâu, liền viết xuống huyết thư cùng quân tình đưa cho nô tài. Lúc nghịch quân đuổi tới sông Tiểu Kính, thời khắc mấu chốt lúc đê vỡ, Vệ Đại Nhân vì ngăn cản quân địch, bị, bị đại tướng nghịch quân bắn trúng một tên, rơi xuống giữa sông, không biết …” Dịch Ngũ càng nói càng là kích động đau lòng, một hơi không nói tiếp được,
ngất đi.
Hoàng Đế ngây ngốc đứng một lát, phất tay áo bước ra, lạnh lùng nói : “Dùng thuốc tốt nhất, đem mạng của hắn giữ lại cho trẫm!
”
Hắn vội vàng mà đi, không bao lâu đến Hoằng Thái điện. Trong điện, Đổng Học Sĩ cùng đám người Thái tử vẫn đang thương nghị điều binh, thấy hoàng đế tiến vào, đồng loạt quỳ : “ Tham kiến hoàng thượng!
”
Hoàng đế sắc mặt âm trầm, giọng lạnh lùng nói : “Truyền ý chỉ của trẫm lập tức đóng cửa cung, người trong cung, không có thủ dụ của trẫm không được ra khỏi cung, đem tất cả mọi người tra xét rõ một lần!
”
Ngoài điện, lại một tia chớp lóe lên, làm mọi người cả kinh mặt cắt không còn giọt máu, Binh bộ thượng thư Thiệu Tử Hòa run run, trong tay bút lông "Phách" rơi xuống đất.
Sương mù bốc hơi, Bùi Diễm ngâm mình ở trong suối Bảo Thanh, nhắm hai mắt lại, nghe được tiếng bước chân của An Trừng, mỉm cười : “Hôm nay quân báo tới thật là sớm.
”
“Tướng gia, không phải Kiếm Du gửi quân tình đến, là Tiếu Phi truyền tin tức của Nguyệt Lạc.
”
“Hả ? Bùi Diễm cười nói : “Ta rất muốn xem xem, tài năng quân sự của Tam Lang, có hay không phong thái của người xuất chúng!
”
Thấy tay hắn có chút ướt, An Trừng đem mật báo mở ra trước mặt hắn. Bùi Diễm đọc kĩ từ đầu, nụ cười trên mặt dần biến mất, sương mù bốc lên làm ánh mắt hắn có chút mờ đi. Hắn hừ lạnh một tiếng, thân hình bay lên mang theo bọt nước bay đầy trời, An Trừng vội mặc thêm áo bào cho hắn. Bùi Diễm bước nhanh vào nhà tranh, ở trong nhà tranh chắp tay đi đi lại lại mấy lần, dần dần bình tĩnh, gọi: “An Trừng.
”
“Vâng, tướng gia!
” An Trừng tiến vào.
“Truyền lệnh xuống, Dọc đường từ núi Nguyệt Lạc đến kinh thành, theo dõi chặt chẽ cho ta, Vệ Tam Lang khẳng định sẽ mang theo tiểu nha đầu trở về, một khi phát hiện tung tích hai người, ngay lập tức báo cho ta.
” Bùi Diễm nhìn chiếc áo da cáo phía bên trên vách tường, ánh mắt dần chuyển sắc bén.
Không bao lâu, An Trừng lại quay lại : “Tướng gia, Nam Cung công tử đến.
”
Bùi Diễm mỉm cười xoay người : “Ngọc Đức đến rồi.
”
Nam Cung Giác bước vào nhà tranh, nhìn bốn phía, cười nói : “Thiếu Quân thật là nhàn nhã, bên ngoài nói ngài trọng thương không xuống giường được.
”
Bùi Diễm cười to, bước tới trước bàn : “Ngọc Đức qua xem xem, thơ này của ta thế nào?”
Nam Cung giác bước tới, chậm rãi ngâm nói : “Mùa xuân hoa nở ẩn trong những cây dâu, chuyển lời cho người khác lâm khưu chờ gió đông.
”
Hắn cười nhạt nói : “Chỉ là không biết hiện tại trận gió đông này có phải là trận gió đông mà Thiếu Quân muốn.
”
“ Gió đông này, còn điểm hơi bé, cho nên ngọn lửa không đủ mạnh, Ngọc Đức phải thêm củi mới được.
”
“Được!
” Nam Cung Giác mỉm cười nói : “Con đường này của ta, cũng không quá nhàn rỗi, phỏng chừng Liễu Phong giờ phút này chính vội vàng phát lệnh minh chủ, mời dự họp võ lâm đại hội đến thương thảo như thế nào giải quyết hận thù của các môn phái rồi.
”
Bùi Diễm trầm ngâm nói : “Nghị sự đường tất có người của Tinh Nguyệt Giáo Chủ, Ngọc Đức ngươi cẩn thận quan sát một chút, tìm ra người của hắn, đã muốn cùng hắn chơi ván cờ này, ta cuối cùng biết được hắn có quân cờ nào.
”
“Được? Thiếu Quân yên tâm.
”
Bùi Diễm lại cân nhắc, nói : “ Ngọc Đức, ngươi còn phải giúp ta làm một chuyện.
”
Nam Cung giác thấy sắc mặt Bùi Diễm nghiêm túc, khác lúc bình thường, vội hỏi : “ Thiếu Quân có gì dặn dò, Nam Cung giác tất làm hết sức.
”
Bùi Diễm khôi phục lại bình tĩnh, hắn chắp tay đi ra khỏi nhà tranh, Nam Cung giác cùng ra, hai người ngồi xuống bên cạnh bàn cờ trên đồi.
Trong rừng, hoa dại nở rộ, gió xuân thổi qua mặt, sương mù của suối nước nóng giống như cành dương liễu mềm mại, nhảy múa, lan tỏa khắp núi non, đồng ruộng.
.
Âm thanh rơi xuống, Như hoa rơi, như hạt tùng rơi xuống đất, sắc mặt Nam Cung Giác dần dần ngưng trọng, ngẩng đầu nhìn đôi môi hơi mấp máy của Bùi Diễm. Thật lâu sau, nhẹ nhàng gật gật đầu.