Thời tiết dần ấm lên, gió xuân dịu dần, vó ngựa rơi xuống, bánh xe lăn đều.
Giang Từ buông rèm xe xuống, quay người: "Tam gia, chúng ta đi hướng đông nam là đi đến nơi nào ?”
Vệ Chiêu ánh mắt lạnh như băng sương, nhìn nàng một cái, lại dừng trên quyển sách trong tay. Giang Từ trong lòng thầm thở dài, lại không nói chuyện, tay phải của nàng vô thức chạm vào tay trái, cúi đầu.
Bên trong xe ngựa có chút ngột ngạt, Giang Từ nhìn xung quanh, cầm lấy quyển 《 hoài cổ tập 》 bên cạnh người Vệ Chiêu, Vệ Chiêu lại ngẩng đầu nhìn nàng, nàng vội buông xuống. Vệ Chiêu hừ nhẹ một tiếng, dựa vào chiếc đệm êm ái và giấu mặt sau cuốn sách.
Giang Từ mỉm cười, vẫn cầm lấy quyển 《 hoài cổ tập 》, đọc kỹ, chợt thấy trong đó có dòng chữ《 dương châu hoài cổ 》,
cảnh sư phụ từng tự tay dạy mình viết qua câu "Tiêu thủy sắt sắt chuyển nhãn qua, ngũ huyền nan tận mặc cổ sầu" hiện lên trước mắt, hốc mắt nóng lên,
vội vàng quay người kéo rèm xe ra, cảnh bên ngoài xe tuy là mùa xuân tươi mát đẹp đẽ, lại ngăn được nước mắt nàng tuôn rơi.
Vệ Chiêu chậm rãi đặt cuốn sách trong tay xuống, nhìn một bên mặt Giang Từ, lắc lắc đầu, lại dùng cuốn sách che khuất mặt.
Giang Từ buồn bực một lát, lại nén nỗi buồn vào tận đáy lòng. Sau khi màn đêm buông xuống, nàng liền bừng tỉnh như không có chuyện gì, ăn cơm rửa mặt, còn khẽ ngâm một bài hát.
Vệ Chiêu vẫn im lặng không nói, khi nghe được tiếng hát của Giang Từ mới ngước mắt nhìn nàng.
Giang Từ rửa mặt xong, cuốn lấy chiếc chăn bông trên giường, đến trước bệ chân giường nằm xuống, cười nói : “Tam gia quá keo kiệt, cũng không chịu bỏ ra tiền thuê thêm phòng, có phải sợ ta ban đêm bỏ trốn hay không ?”
Vệ Chiêu lấy xuống mặt nạ, mặc y phục nằm ở trên giường, thản nhiên nói : “Ngươi chạy trốn tới nơi nào, ta đều có thể bắt ngươi trở về.
”
Giang Từ có chút hiếu kỳ : “Vì sao?”
Vệ Chiêu nâng lòng bàn tay phải lên, ngọn nến theo gió mà tắt, hắn nhìn trên sạp có hoa văn ruộng đồng xanh tươi, nhịn không được mỉm cười, ngữ khí lại vẫn lạnh băng : “Ngươi cho rằng, ta sẽ nói cho ngươi sao?”
Giang Từ khẽ hừ một tiếng, quấn chăn, nhắm mắt ngủ...
Đêm đầu xuân vẫn có chút se lạnh , Giang Từ ngủ ở dưới bệ để chân giường vừa lạnh vừa cứng, trên người chỉ có một mảnh chăn mỏng, liền thấy có chút lạnh. Đến nửa đêm ho nhẹ vài tiếng, hơi thở dần nặng nề, sáng sớm đứng lên thấy đầu choáng váng, liên tục hắt hơi, rửa mặt xong, ho khan liên tục.
Vệ Chiêu ngồi thẳng trên giường vận khí, nghe được tiếng Giang Từ ho khan, mở mắt ra nhìn, lại nhắm mắt lại.
Tiểu nhị gõ cửa, Giang Từ bưng bữa sáng vào, bày biện ở trên bàn, thấy cổ họng khó chịu, không thấy thèm ăn, quay đầu nói :”Tam gia, ăn cơm thôi” Nói xong như trước đến chỗ để chân giường ngồi xuống.
Vệ Chiêu lẳng lặng ăn, thấy Giang Từ vẫn chưa qua, ngẩng đầu nói : “ Ngươi sao lại không ăn?”
Giang Từ hai má đỏ bừng, dựa vào bên cạnh giường, yếu ớt nói : “Ta không đói bụng, không muốn ăn.
”
Vệ Chiêu đi tới sờ trán của nàng, cau mày, đeo mặt nạ và đội mũ gạc màu xanh lá, xoay người ra khỏi cửa phòng. Giang Từ cũng không biết hắn đi đâu, không dám ra khỏi phòng, mơ mơ màng màng nằm yên ở bên giường, tưởng ngủ mà lại không ngủ.
Không biết qua bao lâu, trong miệng đắng ngắt, Giang Từ bừng tỉnh, thấy Vệ Chiêu bóp chặt hai má mình, đổ thuốc vào trong miệng, nàng bị bắt uống xong chén thuốc lớn, bị sặc nước mắt nước mũi tràn ra.
Vệ Chiêu đặt bát thuốc xuống, lạnh lùng nói : “Đứng lên, đừng làm chậm trễ hành trình!
”
Giang Từ yếu ớt bò dậy, đi theo phía sau hắn lên xe ngựa , qua nửa canh giờ, trên người dần dần đổ mồ hôi, nghẹt mũi cũng giảm bớt, biết là thuốc đã phát huy hiệu quả, không khỏi nhìn phía Vệ Chiêu, nhẹ giọng nói : “Cám ơn Tam gia!
”
Ánh mắt Vệ Chiêu vẫn dừng ở trang sách, cũng không ngẩng đầu, trong mũi hừ lạnh một tiếng : “Không cần cảm tạ ta, ta chỉ là sợ ngươi ngã bệnh, làm chậm trễ chuyến đi!
” Nói xong hắn lấy từ phía sau ra một túi vải, ném cho Giang Từ.
Giang Từ mở túi vải ra, bên trong đúng là có vài cái màn thầu, nàng lúc này không thấy lạnh nữa, đúng lúc có chút đói bụng, ngẩng đầu nhìn Vệ Chiêu nở nụ cười : “Tam gia mặc dù không thích nghe, nhưng ta vẫn muốn nói tiếng đa tạ !
” Nói xong há to mồm cắn màn thầu.
Vệ Chiêu chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào Giang Từ, thấy nàng ăn có chút gấp, nhịn không được nói : “Ngươi ăn chậm một chút.
”
Giang Từ có chút thẹn đỏ mặt, xoay người sang chỗ khác. Vệ Chiêu nhìn bóng lưng nàng một lúc lâu, bỗng nhiên phát hiện ra, thân hình của nàng, lại so với lần đầu gặp vào năm trước, gầy đi rất nhiều.
”
Những ngày này xe ngựa đi rất nhanh, cuối cùng trước khi trời tối, đã vào Ngọc Gian Phủ. Giang Từ qua khe hở màn xe, nhìn thấy cửa thành cao kia có ba chữ to "Ngọc Gian Phủ", không khỏi có chút hưng phấn, vỗ vỗ tay Vệ Chiêu : “Tam gia, đến Ngọc Gian Phủ rồi.
”
Vệ Chiêu lạnh lùng nói : “Phí lời.
”
Giang Từ cũng thấy buồn cười, nói : “Ta nghe người ta nói, Núi Tiểu Tây của Ngọc Gian Phủ có câu “Suối Ngọc Long”, nếu người nào ở đó lúc nửa đêm, có thể nghe được tiếng nước suối ca hát, từ đây sẽ được cả đời an yên, không còn cực khổ.
Vệ Chiêu cười một tiếng : “ Lời nói vô căn cứ, ngươi cũng tin.
”
Giang Từ mặt ửng đỏ lên, Vệ Chiêu nhìn được rõ ràng, ngữ khí có chút khinh thường : “Thói xấu hiếu kì của ngươi, sớm hay muộn cũng hại ngươi.
”
Giang Từ lẩm bẩm nói : “Bây giờ không phải đã bị hại sao ?”
Xe ngựa chậm rãi đi vào thành, rẽ qua rẽ lại, sắc trời đã tối, mới ở trước ngõ nhỏ sâu dừng lại.
Nghe được tiếng bước chân của phu xe đi xa, Vệ Chiêu như bóng ma xuống xe ngựa , Giang Từ nhảy xuống theo, Vệ Chiêu thuận tay giữ lấy nàng, nhảy qua bức tường và đáp xuống sân.
Sân không lớn, phòng xá cũng không nhiều cùng lắm chỉ năm sáu gian, hành lang treo đèn lồng đỏ. Trong viện cây tử đằng nhẹ rủ, phía dưới có vài chiếc ghế đá xanh,
Trước băng ghế có những bông hoa mùa xuân. Ánh trăng sớm và ánh sáng nhẹ nhàng chiếu lên những bông hoa nhài vàng rực rỡ, Một chút tươi mát chảy trong sương mù.
.
Giang Từ cực yêu thích chỗ hoa xuân, nàng thoát khỏi tay Vệ Chiêu, đi đến nhìn kỹ, quay đầu cười nói : “Tam gia, đây là nơi nào?”
Vệ Chiêu nhìn nàng tươi cười, ánh mắt hơi lóe lên, nghe được ngoài viện truyền đến tiếng gõ cửa rất nhỏ, đột nhiên xoay người, lạnh giọng nói : “Vào đi.
”
Một nữ tử thướt tha đội mũ lụa xanh tiến vào, Giang Từ cười nói : “Người là đại Thánh cô hay là tiểu Thánh cô?”
Trình Tiêu Tiêu đối với Giang Từ rất có hảo cảm, Lặng lẽ đưa hai ngón tay về phía nàng, Giang Từ hiểu ý mỉm cười. Trình Tiêu Tiêu ở phía trước Vệ Chiêu quỳ xuống : “Tham kiến giáo chủ.
”
“Nói đi.
”
“Vâng, tỷ tỷ cùng Tiểu Khánh Đức Vương đang ở “Thừa Phong các” uống rượu, xong rồi sau đó, tỷ tỷ sẽ dẫn hắn đi “Suối Ngọc Long”,
đoán chừng cuối giờ Tuất có thể tới.
”
Vệ Chiêu khẽ gật đầu, vươn tay phải ra, Trình Tiêu Tiêu vội từ túi đồ lấy ra y phục dạ hành màu đen đưa cho hắn.
Vệ Chiêu thuận tay cởi áo bào cùng áo bên trong xuống, Trình Tiêu Tiêu vừa vặn nhìn lên thấy ngực trần của hắn, hai má nhất thời đỏ ửng, ánh mắt lại không dời đi.
Vệ Chiêu mặc vào y phục dạ hành, Trình Tiêu Tiêu thấy vạt áo trước của hắn chưa cài vào, kìm lòng không được vươn hai tay ra. Ánh mắt Vệ Chiêu lóe lên, tay phải đột nhiên đẩy ra, Trình Tiêu Tiêu bị đẩy ngã xuống đất, khi tỉnh táo lại, vội quỳ trên đất, toàn thân hơi run rẩy.
Giang Từ đi qua đỡ Trình Tiêu Tiêu dậy, Trình Tiêu Tiêu cũng không dám đứng dậy.
Vệ Chiêu thấy Giang Từ giữ vẻ mặt nghiêm túc đối với hắn, hừ lạnh một tiếng : “Đứng lên đi.
”
Trình Tiêu Tiêu đứng lên, Vệ Chiêu nói : “Qua một canh giờ, ngươi cùng lão Lâm đem nàng đưa ra ngoài thành mười dặm chờ ta. Sau khi chúng ta đi, ngươi cùng Doanh Doanh lưu ý đến những người đã bị giết và bị thương trong võ lâm thời gian gần đây, xem xem có phải do Nam Cung Giác đã hạ thủ. Nghị sự đường khẳng định không lâu nữa muốn mời dự họp hội ý để sớm phối hợp giải quyết tranh chấp.
, nhiệm vụ của các ngươi chính làm cho nước càng đục càng tốt.
”
Giang Từ "A" một tiếng, trong đầu như có tia sét xẹt qua, chỉ vào Trình Tiêu Tiêu nói : “Thì ra là các người!
”
Ngày đó võ lâm đại hội, Trình Doanh Doanh cùng Trình Tiêu Tiêu lấy thân phận đệ tử "Song sinh môn" tham gia tỷ thí, cuối cùng tiến vào nghị sự đường, nhưng hai ngườí nói chuyện rất ít, Giang Từ đối với tỷ muội sinh đôi này ấn tượng không sâu lắm. Sau này ở Nguyệt Lạc nhìn thấy hai người, đều luôn luôn che mặt, Lại mặc trang phục của Nguyệt Lạc Tộc, trong tộc luôn luôn lấy danh xưng "Đại Thánh cô", "Tiểu Thánh cô", nàng cũng không nhận ra. Đến lúc này, Trình Tiêu Tiêu mặc trang phục Hoa Triều, lại nghe lời nói của Vệ Chiêu, mới nghĩ ra " Đại Tiểu Thánh Cô" chính là Trình thị tỷ muội đường chủ nghị sự đường.
Vệ Chiêu nhìn Giang Từ, đột nhiên che mặt, trùm đầu, thân hình chợt lóe, biến mất sau bức tường.
Giang Từ nhìn theo hướng hắn biến mất, lại quay đầu nhìn về phía Trình Tiêu Tiêu vẫn có chút run rẩy, không khỏi thở dài một tiếng.
Thành tây Ngọc Gian Phủ, có núi Tiểu Tây, cảnh sắc đẹp đẽ, nhưng nổi danh nhất vẫn là đỉnh núi có một dòng suối, tên là “ suối Ngọc Long", nước suối mát lạnh, đông ấm hạ mát, ngọt ngào , một năm bốn mùa, nước phun trào như bánh xe. Ngọc Gian Phủ nổi tiếng nhất là rượu cống "Ngọc Tuyền Nhưỡng" từ nước suối này nấu thành.
Đúng Giờ Tuất, một đoàn xe ngựa dừng lại ở phía núi Tiểu Tây, Tiểu Khánh Đức Vương mũ ngọc cẩm bào, lão Khánh Đức Vương qua đời chưa đầy một năm, bên hông hắn vẫn đeo đai lưng hiếu bằng lụa trắng. Trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười, nhìn Trình Doanh Doanh ở bên cạnh người : “Trình Đường Chủ, nơi này chính là núi Tiểu Tây”.
Trình Doanh Doanh cười xinh đẹp, lúm đồng tiền trên môi khiến người ta say đắm : “Từ lâu đã nghe mỹ danh “ suối Ngọc Long”, nay đã tới Ngọc Gian Phủ, liền muốn đến xem xem, nhưng là phiền đến vương gia rồi.
”
Tiểu Khánh Đức Vương vội nói; “ Trình Đường Chủ quá khách khí, hai vị Đường Chủ đã đến Ngọc Gian Phủ rồi, bổn vương liền làm tròn bổn phận của chủ nhà, đáng tiếc Tiêu Tiêu muội muội thân thể không khỏe, bằng không…”
Trình Doanh Doanh thở dài : “Đúng vậy, muội muội còn nghĩ là đến xem “ suối Ngọc Long”, hi vọng có thể nghe được nước suối ca hát, nhưng thật là đáng tiếc.
”
Tiểu Khánh Đức Vương thấy Trình Doanh Doanh dung nhan như hoa, ngay cả tiếng thở dài cũng giống như dương liễu nhẹ lung lay trong gió, trong lòng rung động.
Hắn vốn là người phong lưu, lại sớm nghe nói Trình thị tỷ muội mỹ danh như hoa. Hôm nay ở ngoài thành đi săn, nghe được thuộc hạ báo lại, Trình thị tỷ muội đến Ngọc Gian Phủ, liền vội vã tới, lấy thân phận chủ nhà tận tình đối đãi mời tỷ muội đi dạo. Tuy chỉ mời được tỷ tỷ, nhưng nghĩ đến chỉ cần bản thân hạ chút tiểu xảo, muội muội kia hẳn là cũng dễ như trở bàn tay.
Hắn nhẹ nhàng xuống ngựa, dáng vẻ nhanh nhẹn, giữ chặt ngựa của Trình Doanh Doanh. Trình Doanh Doanh thân hình nhẹ nhàng, đáp xuống đất, các tùy tùng của Tiểu Khánh Đức Vương vô cùng thích thú, đều lên tiếng hoan hô khen ngợi.
Trình Doanh Doanh mỉm cười rạng rỡ, Tiểu Khánh Đức Vương càng vui mừng, dẫn nàng đi lên núi.
Đêm đầu mùa xuân, trong sương mù, sự chú ý của Tiểu Khánh Đức Vương đều trên người Trình Doanh Doanh, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên,
một lưỡi kiếm lạnh lẽo đâm thẳng vào mặt hắn, hắn mới đột nhiên bừng tỉnh lui về phía sau, nhưng kiếm đã đâm vào sườn hắn.
Trình Doanh Doanh tức giận hét lên một tiếng, sợi dây mềm trong tay nàng quấn quanh cánh tay phải của sát thủ mặc áo đen, mới chặn được chiêu kiếm chết chóc.
Tiểu Khánh Đức Vương cũng là người thân thủ bất phàm, tuy bên sườn đau đớn, vẫn vận toàn bộ chân khí, hai tay đánh về phía thích khách áo đen. Tay phải của thích khách bị sợi dây mềm của Trình Doanh Doan cuốn lấy, chỉ đành buông kiếm, thân hình lùi về phía sau, hai tay phát ra hơn mười tia sáng, Trình Doanh Doanh chặn từng phi tiêu rơi xuống đất.
Thích khách áo đen từ trên lưng lại rút ra một thanh trường kiếm, chiêu thức ra tay đều là chiêu không cần mạng, tấn công hướng Tiểu Khánh Đức Vương. Tùy tùng của Tiểu Khánh Đức Vương đã phản ứng lại, cao thủ hàng đầu của hắn Đoạn Nhân đưa thanh kiếm lên với ánh sáng lạnh lẽo, nhanh như chớp làm thích khách áo đen từng bước lui về phía sau. Tùy tùng còn lại hoặc cầm kiếm, hoặc giương đao, còn có mấy người giương cung tên lên.
Trình Doanh Doanh đỡ lấy Tiểu Khánh Đức Vương, hét lên : “Vương gia, ngài thế nào rồi?”
Tiểu Khánh Đức Vương lắc đầu : “Không sao, vết thương nhỏ, đa tạ Trình Đường Chủ.
”
Thấy Đoạn Nhân cùng thích khách áo đen càng đấu càng khó phân thắng bại, Tiểu Khánh Đức Vương vung tay lên : “Lên, chú ý giữ người sống!
”
Hắn ra lệnh một tiếng, các tùy tùng xông lên, chỉ để lại vài người cầm cung tên vây xung quanh, phòng thích khách chạy trốn.
Thích khách áo đen ra hơn mười chiêu kiếm, muốn từ rừng cây ven đường chạy trốn, Đoạn Nhân tức giận hét lên một tiếng, người kiếm hợp nhất, uốn người lao lên, thích khách áo đen đau đớn hét lên một tiếng, trường kiếm của Đoạn Nhân đã xẹt qua sườn phải hắn.
Thích khách áo đen trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, Rít ra một tiếng dài, vung kiếm làm cho Đoạn Nhân phải lùi về phía sau, trong tay hắn ném ra một nắm châm bạc, mọi người vội vàng né tránh, hắn đã phóng người lên, trốn trong bóng tối.
Mắt thấy thích khách áo đen sắp chạy trốn, Trình Doanh Doanh đột nhiên đoạt lấy cung tiễn trong tay tùy tùng, tên như sao băng, trong bóng đêm, truyền đến một tiếng kêu đau đớn, nhưng đã không thấy bóng dáng tên thích khách kia.
Trình Doanh Doanh dùng lực ném cung tiễn xuống, giọng có vài phần đau xót: “Đáng tiếc để hắn chạy mất!
”. Thấy mọi người còn muốn truy đuổi theo, nàng thở dài : “Quên đi, đuổi không kịp đâu.
”
Đám người Đoạn Nhân vội tới dìu Tiểu Khánh Đức Vương đến bên một tảng đá lớn ngồi xuống, nhìn kỹ miệng vết thương, biết là không có gì đáng ngại, mới cảm thấy nhẹ nhõm. Có tùy tùng tới giúp hắn băng bó, khuôn mặt tuấn tú của Tiểu Khánh Đức Vương lạnh lẽo u tối, nhìn chằm chằm hơn mười phi tiêu trên đất, Đoạn Nhân vội cúi người nhặt lên, Tiểu Khánh Đức Vương nhận lấy nhìn kỹ, lạnh lùng cười, đưa cho Đoạn Nhân: “Ngươi xem xem.
”
Đoạn Nhân nhận lấy nhìn kỹ, hắn kinh hãi : “Này độc, cùng với độc của lão vương gia trúng rất giống nhau!
”
Tên còn lại nhận lấy nhìn, gật đầu nói : “Là độc Nam Cương, chẳng lẽ thật sự là Nhạc…”
Tiểu Khánh Đức Vương chậm rãi lắc đầu : “Phụ vương chết vì độc này, ta còn nghi ngờ là phía nam hạ thủ, nhưng lần này lại đối với ta cũng vậy, rõ ràng là vu oan giá họa.
”
Đoạn Nhân nhẹ giọng nói : “Vương gia là hoài nghi …”
Tiểu Khánh Đức Vương đứng lên, chậm rãi đi tới, quay lưng về phía mọi người, đứng trước Trình Doanh Doanh đứng bên rừng cây, thi lễ : “Lần này Trình Đường Chủ cứu giúp, đại ân thực khó báo đáp.
”
Trình Doanh Doanh trong mắt giống như ngấn lệ, đỡ lấy Tiểu Khánh Đức Vương : “ Là ta không tốt, muốn đến núi Tiểu Tây, làm luyên lụy đến vương gia bị thương, trong lòng ta quả thực khó chịu.
”
Đôi bàn tay mềm mại ôn hương đỡ lấy hai tay mình, đôi mắt sáng ngời trước mắt, Tiểu Khánh Đức Vương trong lòng rung động, lại vẫn giữ vài phần thanh tỉnh, nói : “Không biết Trình Đường Chủ có thể cho mượn sợi dây mềm của người được không.
”
Trình Doanh Doanh vội vàng đưa sợi dây qua, Tiểu Khánh Đức Vương nhận lấy nhìn kỹ, sợi dây mềm có vài chiếc móc, móc vào tay áo của thích khách áo đen.
Tiểu Khánh Đức Vương lấy xuống một mảnh vải trên móc ra, đi hơn mười bước, Đoạn Nhân cũng đi theo. Tiểu Khánh Đức Vương đem mảnh vải đưa cho Đoạn Nhân, Đoạn Nhân cẩn thận xem kĩ vài lần, đột nhiên ngẩng đầu : “Là trong cung…”
Tiểu Khánh Đức Vương dùng sức đập vào tảng đá lớn bên cạnh, giọng căm hận nói : “ lão tặc này!
” Hắn đột nhiên xoay người : “Truyền lệnh, triệu tập mọi người đến vương phủ!
”
Giang Từ cùng Trình Tiêu Tiêu đứng cách con dốc mười dặm chờ, thấy trăng đã lên cao, vẫn không thấy Vệ Chiêu đến, Trình Tiêu Tiêu không khỏi sốt ruột dậm chân.
Giang Từ tiến lên giữ lấy nàng, mỉm cười nói : “Người không cần lo lắng như vậy.
”
“Ngươi lại không biết, giáo chủ ngài ấy …” Trình Tiêu Tiêu nói được một nửa lại dừng lại.
“Ta biết, ngài ấy khẳng định là đi làm chuyện rất nguy hiểm, nhưng ngài ấy bản lĩnh lớn như vậy, khẳng định có thể yên ổn thoát thân!
: Giang Từ bình tĩnh nói : “ Ngài ấy nếu dễ dàng chết như vậy thì làm sao có thể là thánh giáo chủ của các người, thế nào mang theo các người lập quốc.
”
Trình Tiêu Tiêu gật đầu : “Cũng đúng, ta lo lắng vô ích. Nhưng trong lòng …”
Bóng đen chạy vội đến, Trình Tiêu Tiêu nhanh đỡ lấy Vệ Chiêu, Vệ Chiêu lại một tay đẩy nàng ra, nhảy lên xe ngựa , Giang Từ trèo lên theo, Vệ Chiêu giọng lạnh lùng nói: “Đi mau!
”
Lão Lâm giơ roi ngựa lên, Xe ngựa đi vào trong bóng tối, Trình Tiêu Tiêu nhìn xe ngựa đi xa, ngọn đèn tức giận lắc lư càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất, những giọt nước mắt lấp lánh phủ đầy má.