Giang Từ lên xe ngựa , xoay người, mới nhìn thấy Vệ Chiêu bị kiếm đâm vào sườn, còn có một mũi tên lông đen dài cắm vào vai, yếu ớt dựa vào thành xe.
Nàng vội lao qua, đỡ hắn nằm xuống ghế, Vệ Chiêu nhẹ giọng nói : “ Dưới ghế có thuốc trị thương.
”
Giang Từ cúi người từ dưới gầm ghế lấy ra thuốc trị thương, thấy có đầy đủ thuốc và đồ trị thương, trong lòng an tâm một chút. Nàng theo Thôi Lượng lâu ngày, cũng học được một chút băng bó miệng vết thương , xé y phục dạ hành của Vệ Chiêu, nhìn vết thương, cũng may bị thương cũng không quá sâu, Đổ nước từ ấm đồng trên xe ngựa, làm sạch miệng vết thương, bôi thuốc trị thương, băng bó thật cẩn thận.
Nàng lại nhìn mũi tên dài trên đầu vai Vệ Chiêu, không khỏi có chút sợ hãi, dù sao từ nhỏ đến lớn, còn chưa bao giờ làm người rút tên trị thương. Vệ Chiêu mở mắt ra, thấy vẻ mặt do dự của nàng, tháo mặt nạ xuống, thở dốc cười nói : “Thế nào? Sợ à ?”
Bên trong xe, Chiếc đèn lồng nhỏ đung đưa, ánh lên khuôn mặt Vệ Chiêu lúc sáng lúc tối, lúc giống như bông tuyết liên nở rộ, lúc lại giống như tu la từ trong địa ngục đi ra.
Giang Từ cắn răng, hai tay nắm lấy mũi tên dài, nhắm mắt lại, nói : “Tam gia, ngài ấn huyệt đạo, nhịn đau, ta rút tên ra.
”
Tay phải Vệ Chiêu đột nhiên vươn ra, nắm lấy hai tay Giang Từ, dùng sức kéo lại, Giang Từ "A" một tiếng, chỉ thấy mũi tên đen dài lại đâm vào đầu vai Vệ Chiêu sâu thêm vài phần.
Nàng nhất thời có chút hoảng loạn : “Tam gia, ngài …”
Vệ Chiêu tay phải như gió , điểm phía huyệt đạo xung quanh mũi tên giọng lạnh lùng nói : “ Mau rút tên!
”
Giang Từ khống chế nhịp tim đang đập dữ dội, dùng tay nắm lấy thân mũi tên, vận khí rút ra, một cỗ máu tươi bắn ra trước ngực nàng. Nàng bỏ mũi tên xuống, lấy vải mềm dùng sức ấn vào miệng vết thương, không bao lâu máu chảy đã giảm dần, nàng cố gắng để hai tay bình tĩnh, bôi thuốc trị thương, nhưng máu tươi lại lần nữa trào ra, làm trôi thuốc đi. Giang Từ chỉ đành ấn lại miệng vết thương, lại bôi thuốc trị thương, như thế mấy lần, miệng vết thương mới hoàn toàn cầm máu. Làm nàng mồ hôi đầy đầu, đem vải mềm quấn quanh vai Vệ Chiêu, lúc này mới phát hiện hắn đã hôn mê bất tỉnh.
Nàng thấy bản thân có chút kiệt sức vô lực, cố gắng dìu thân hình Vệ Chiêu nằm xuống, lau mồ hôi trên trán, nhìn phía khuôn mặt hắn yên tĩnh đẹp đẽ, mái tóc đen rối loạn, trên trán còn có những giọt mồ hôi. Thật lâu sau,
ngồi xuống cạnh ghế, cúi đầu nói : “Ngài, thật sự tin tưởng ta như vậy sao?”
Xe ngựa nhanh chóng đi về phía trước, Giang Từ phong hàn chưa khỏi hẳn, vốn là có chút yếu ớt, lúc trước vì Vệ Chiêu rút tên bôi thuốc, cực độ căng thẳng làm hao phí không ít thể lực, thấy hơi thở Vệ Chiêu dần dần bình ổn, cảm thấy nhẹ nhõm, ngủ thiếp bên cạnh ghế.
Xe ngựa lắc lư, va phải một viên đá trên đường ,
khiến Giang Từ giật mình tỉnh lại. Thấy Vệ Chiêu vẫn hôn mê chưa tỉnh, nàng cố gắng đứng dậy, đem các đồ vật bị dính máu trong xe, gói vào một chiếc túi vải và đặt nó sang một bên, lại đến dưới ghế từ hộp gỗ lấy quần áo ra.
Vệ Chiêu thân hình cao lớn, Giang Từ tốn sức lắm mới nâng được người hắn dậy. Nàng để hắn tựa vào vai nàng, chậm rãi cởi bỏ y phục dạ hành của hắn,
giúp hắn mặc áo bào vào, tầm mắt dừng lại ở cổ hắn. Nơi đó, có một vài vết giống như vết cắn cũ, nàng không khỏi vươn tay xoa dấu răng đó, là người nào, dám cắn Vệ Tam Lang quyền thế huân thiên?
Vệ Chiêu hơi hơi động đậy, Giang Từ vội gọi: “Tam gia”
Vệ Chiêu lại không nhúc nhích, Giang Từ thấy xe ngựa quá xóc, dứt khoát ôm hắn vào trong lòng, dựa vào thành xe ngựa, trong lòng đầy tâm sự, cho đến khi mí mắt díp vào, thật sự không chịu được nữa, mới chìm vào giấc ngủ.
Dọc đường đi, lão Lâm cho xe chạy rất nhanh, dường như Vệ Chiêu trước đó từng có dặn dò, hắn cả đêm không hề dừng lại, cho đến khi trời sáng hẳn, xe mới dần dần chậm lại hơn chút.
Giang Từ bừng tỉnh, vừa lúc thấy hai mắt Vệ Chiêu hơi động, vội đỡ hắn nằm xuống, nói : “Ngài tỉnh rồi?”
Nàng cúi người nhìn miệng vết thương, thấy không còn chảy máu, mới thở phào, cười nói : “ Vẫn may, ta so với Thôi Đại Ca còn kém xa, Tam gia đừng chê ta hậu đậu.
”
Vệ Chiêu nhìn nhìn miệng vết thương, khóe miệng hơi nhếch lên : “Ngươi học qua y thuật sao?”
“Không chính thức học!
” Giang Từ mỉm cười nói : “Khi ở Tây Viên, nhàn rỗi nhàm chán, theo Thôi Đại Ca học qua một ít, hôm nay có dịp dùng tới.
”
“Thôi - Tử - Minh?” Vệ Chiêu chậm rãi nói.
Giang Từ gật gật đầu, lại nói : “Tam gia, ta có thể hỏi một vấn đề không?”
“Nói đi !
” Vệ Chiêu ngồi trên ghế, hai mắt nhắm lại.
“ Ngài bị thương nặng như vậy, vì sao không để tiểu Thánh cô đi theo, lại để ta một phạm nhân đi theo, vạn nhất …”
Vệ Chiêu hừ lạnh một tiếng, không trả lời, chậm rãi thở ra một hơi dài. Giang Từ biết hắn bắt đầu vận khí trị thương, không dám quấy nhiễu hắn, từ từ ngồi xa ra.
Từ Ngọc Gian Phủ theo hướng đông mà đi, cùng lắm hai ngày đường sẽ đến Hương Châu.
Vệ Chiêu dọc đường đi lúc hôn mê lúc tỉnh, nhưng sau đó, thời gian tỉnh táo ngày càng nhiều. Khi hắn hôn mê, Giang Từ liền ôm hắn vào trong lòng, để tránh miệng vết thương rách ra, khi hắn tỉnh táo lại, liền vận khí trị thương, còn lại thời gian hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, rất ít khi cùng Giang Từ nói chuyện.
Xe ngựa đã đến thành Hương Châu, Lão Lâm thuê sân sau của một khách trạm, đưa xe ngựa trực tiếp chạy vào. bước vào trong viện, Vệ Chiêu liền lệnh lão Lâm lui đi ra ngoài, cũng dặn dò tiểu nhị không được vào. Giang Từ thấy Vệ Chiêu nằm xuống giường, chỉ phải múc nước giếng, đi vào bếp dùng ấm đồng đun sôi nước, đưa ra phòng chính.
Nàng bước tới bên giường, nhẹ giọng nói : “Tam gia, nên thay thuốc rồi.
”
Vệ Chiêu để cho đôi tay mềm nhẹ của nàng giúp mình thay thuốc rồi băng bó, nghe được tiếng ca của nàng từ trong phòng tới bên ngoài, nghe được mùi hương cháo gà, lại để nàng đỡ mình dậy, chậm rãi nuốt xuống cháo gà được đưa tới bên môi.
Sau khi Vệ Chiêu ăn cháo gà sắc mặt tốt hơn, Giang Từ trong lòng vui mừng, sau khi ăn no bụng, quay lại ngồi xuống trước giường. Thấy mắt phượng Vệ Chiêu hơi nheo lại nhìn mình, Giang Từ giọng dịu dàng nói : “Mau ngủ đi, nghỉ ngơi tốt, ngài mới khôi phục nhanh được.
”
Vệ Chiêu hừ nhẹ một tiếng : “ Ta không cần nhanh khỏi, chỉ cần không chết, là được.
”
Giang Từ không hiểu ý của hắn, lại vẫn cười nói : “Thì vẫn phải ngủ à, hay là , Tam gia, ta xướng một bài hát cho ngài nghe, trước kia sư tỷ chỉ cần nghe được ta xướng một bài, liền rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
”
Vệ Chiêu nhịn không được mỉm cười : “ Sư tỷ ngươi lớn hơn ngươi nhiều như vậy, lại để ngươi dỗ như dỗ trẻ con ngủ.
”
Giang Từ nhẹ giọng nói : “ Sư tỷ mặc dù so với ta lớn hơn mấy tuổi, tính tình lại lãnh đạm, nhưng trong lòng ta tỷ ấy rất yếu đuối, ta thường xuyên dỗ dành tỷ ấy thôi.
”
“Vậy ngươi xướng đi nghe xem”...
Trong Trường Phong Sơn Trang có một lầu các, được xây dựng trên vùng đất cao hơn gọi là "Mai viên", là một nơi tốt để leo lên cao nhìn ra ngoài, ngày này cảnh xuân tươi đẹp Bùi Diễm ngồi trong các tựa vào lan can, gió nhẹ từ từ thổi qua, hắn nhìn mật báo trong tay, hơi mỉm cười.
Thị nữ Anh Đào quỳ một bên, đem bộ trà tráng qua nước, và pha một tách trà thơm, đưa tới trước mặt Bùi Diễm.
Bùi Diễm đưa tay nhận lấy, hương trà thơm thấm vào tận trong phổi, thản nhiên nói : “ Đều lui xuống đi.
”
Tiếng bước chân vang lên, An Trừng leo lên các, để các thị nữ lui xuống, mới đến gần bẩm báo: “Tướng gia, bọn họ qua Giang Châu, đang tiến tới Nam An Phủ.
”
Tay đang nắm tách trà của Bùi Diễm dừng lại ở không trung, ánh mắt lộ ra ý cười : “Ồ? Đi cũng nhanh đấy”.
An Trừng cũng cười nói : “Vệ Tam Lang cũng thật là không cần mạng nữa.
”
“Hắn nào có dễ dàng chết như vậy?” Bùi Diễm nhàn nhã nói : “Nhiều năm như vậy, hắn có thể nhịn thứ mà người thường không thể nhịn, còn bé đã vào Khánh Đức Vương Phủ, ở chỗ thủ hạ hỗn thế ma vương đó vẫn giữ được tính mạng, lại có thể như ý muốn bị đưa vào trong cung, leo lên tới vị trí ngày hôm nay, ngươi nghĩ hắn dễ dàng chết như vậy sao ? Chỉ sợ, bị thương đến mấy phân mấy tấc, đều được hắn tính toán cả rồi.
”
“Xem ra, Trình thị tỷ muội đều là người của hắn, không nghi ngờ gì.
”
Bùi Diễm gật đầu : “Ừ, Diễn một vở kịch ở Ngọc Gian Phủ, Tam Lang một mũi tên trúng ba con chim à”.
An Trừng suy nghĩ : “Thuộc hạ chỉ nghĩ được hai điều.
”
“Nói ta nghe xem”.
“Thứ nhất, đương nhiên là đâm bị thương Tiểu Khánh Đức Vương, giá họa cho hoàng thượng, Tiểu Khánh Đức Vương tuy là không phản, cũng chắc chắn cùng Nhạc phiên bí mật liên lạc, để Nhạc phiên yên tâm tác loạn. Thứ hai, Vệ Tam Lang muốn giả dạng là vì quyết chiến ở sông Tiểu Kính bị thương, tránh được hoàng thượng hoài nghi, nhưng hoàng thượng khôn ngoan, nhìn miệng vết thương nhìn ra được đại khái là cái gì gây ra thương tích, bị thương đến mức độ nào, Vệ Tam Lang ở Ngọc Gian Phủ “Ám sát bị thương”, đúng là mùng năm tháng hai, thời gian cũng tương đương.
Bùi Diễm nói : “Ngươi nghĩ xem, trong vở kịch này, Trình Doanh Doanh giả bộ “Cứu” Tiểu Khánh Đức Vương, hơn nữa Tiểu Khánh Đức Vương bản tính phong lưu, Trình thị tỷ muội muốn âm thầm ảnh hưởng mấy vạn nhân mã của Ngọc Gian Phủ, ở đó gây sóng gió, sợ không phải là chuyện gì khó?”
An Trừng lắc đầu thở dài : “ Vệ Tam Lang vì muốn thiên hạ đại loạn, thật là hao tổn tâm cơ, thậm chí không tiếc mạo hiểm mạng sống, làm người ta sợ hãi.
”
“Đúng. Hắn trăm phương ngàn kế, lợi dụng chuyện Diêu Định Bang, bức Bạc Công làm phản. Ba tháng nay lại luôn luôn làm bộ là ở thành Lũng Châu điều tra Bạc Công, khi Bạc Công phản, hắn tự nhiên liền giả bộ là quyết chiến ở sông Tiểu Kính bị thương rơi xuống sông, mới có thể không làm hoàng thượng nghi ngờ.
”
An Trừng đã có chút không hiểu: “Hắn vì để người làm vỡ đê sông Tiểu Kính, làm Bạc Công không thể xuống phía nam, đánh tới kinh thành, chẳng phải càng tốt sao?”
Bùi Diễm mỉm cười : “Ta sớm đoán được hắn muốn phái người phá vỡ đê sông Tiểu Kính, còn nói Kiếm Du giúp hắn một chút”.
An Trừng đợi lúc lâu, không thấy Bùi Diễm tiếp tục nói, biết tính vị chủ tử này, không dám hỏi lại.
Bùi Diễm lại nghĩ một lúc, nói : “Bọn họ lúc nào cũng có ba người sao?”
“Vâng. Một phu xe, thân thủ cũng dạng cao thủ. Vệ Tam Lang cùng Giang cô nương suốt chặng đường ở trong xe, bọn họ buổi tối có khi ghé quán trọ, có khi vẫn trên đường.
”
Bùi Diễm hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện nữa.
An Trừng theo hắn nhiều năm, nghe hắn hừ lạnh, trong lòng run rẩy, chần chờ một lát, dè dặt cẩn trọng nói : “Tướng gia, tính toán hành trình, ngày mai bọn họ sẽ tới Nam An Phủ, phỏng chừng là muốn đến Trường Phong Sơn Trang chúng ta, ngài xem…”
Bùi Diễm chậm rãi nhấp trà, xem cảnh xuân phía dưới dãy núi, Nhìn hoa đỗ quyên nở rộ khắp núi non đồng bằng, chậm rãi nói : “Lệnh cho người tới “Tĩnh tư đình” dọn dẹp một chút, ngày mai, ta muốn ở nơi đó, gặp gỡ vui vẻ với Vệ - Tam - Lang!
”
Bây giờ vẫn là tháng hai, Nắng xuân khiến lòng người có chút ấm áp, xao xuyến.
Hoa đỗ quyên và hoa đào nở rộ trên núi và đồng ruộng, sáng như mây, đẹp như gấm. Gió xuân thổi qua, cánh hoa rơi đầy đất , phi hồng lệ bạch, hương tuyết tựa hải.
Từ Giang Châu qua Tứ Thủy, một đường theo hướng đông mà đi, ngày này, liền tiến vào bên trong Nam An Phủ.
Xe ngựa chậm rãi mà đi, gió xuân bất chợt thổi màn xe lên, lộ ra cảnh xuân nồng đậm, Giang Từ lại không có tâm thưởng thức, đứng ngồi không yên.
Vết thương của Vệ Chiêu đã tốt hơn, đã không còn hôn mê, hắn ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm Giang Từ hồi lâu, đột nhiên nói : “Ngươi sợ cái gì?”
Giang Từ cả kinh, cúi đầu xuống.
Vệ Chiêu thấy hai má nàng ửng đỏ, ngón tay nắm chặt vạt váy, hừ lạnh một tiếng : “Hay là không muốn trở về chỗ Thiếu Quân?”
Nỗi đau mà Giang Từ đè nén trong lòng bấy lâu qua câu nói của hắn lại gợi lên, hốc mắt liền có chút ẩm ướt. Vệ Chiêu nhìn được rõ ràng, mỉm cười, ngồi bên cạnh nàng, cúi đầu nhìn chằm chằm nàng : “Thiếu Quân đã sớm chờ ta đưa ngươi trở về. Hắn còn không biết ta đang muốn đem ngươi về Trường Phong Sơn Trang, ta phải cho hắn một chuyện vui bất ngờ.
”
Giang Từ ngẩng đầu lên, van xin nói : “Tam gia, ngài có thể …”
Vệ Chiêu nhắm mắt lại, dựa vào thành xe ngựa, Tia hy vọng cuối cùng trong lòng Giang Từ tan vỡ, nước mắt liền lã chã rơi xuống.
Vệ Chiêu có chút không kiên nhẫn : “Thiếu Quân có cái gì không tốt? Nữ tử khác nằm mơ cũng ước được vào tướng phủ của hắn, ngươi làm ra vẻ cái gì!
”
Giang Từ hung hăng lau đi nước mắt, tức giận nói : “Ta không phải cố làm ra vẻ, tướng phủ của hắn tốt thế nào đi nữa, với ta có liên quan gì!
”
“Hắn không phải vì ngươi động tâm sao? Còn vì cứu ngươi mà bị thương, với người như hắn, xem như cực kì hiếm có !
” Vệ Chiêu ghé sát bên tai Giang Từ, nhàn nhã nói.
Giang Từ chậm rãi lắc đầu, trong giọng nói có một loại đau thương mà Vệ Chiêu chưa từng thấy qua : “Không, ta xưa nay không biết, câu nào hắn nói thật, câu nào là giả, lại càng không biết, hắn …” nhớ tới chuyện cũ khó có thể nói ra bên trong nhà tranh đêm đó, đêm đó giống như một cơn ác mộng, nhớ tới xe ngựa đang chạy tới Trường Phong Sơn Trang, Giang Từ siết chặt hai tay, nói không ra lời.
Vệ Chiêu nhìn chằm chằm nàng nhìn hồi lâu, chậm rãi mở miệng : “Ngươi thực không muốn quay về?”
Giang Từ nghe ngữ khí của hắn hình như có chút buông lỏng, vội ngẩng đầu : “Tam gia.
”
Vệ Chiêu vén màn xe lên, nhìn thấy núi Bảo Lâm phía trước, lại chậm rãi buông màn xe xuống, bình tĩnh nói : “Nhưng ta phải đem ngươi trở về , mới có thể thể hiện thành ý của ta, mới có thể cùng hắn nói chuyện hợp tác sau này, vậy phải làm sao?”
Chân núi phía nam núi Bảo Lâm, Đi xuyên qua Mai Lâm phía đông Trường Phong Sơn Trang, có một con đường với những bậc đá, hai bên là những cây cổ thụ cao chọc trời, tạo bóng mát, men theo đường nhỏ mà lên, Có một bức tường đá phủ đầy cây thường xuân trên sườn núi, trước phía vách tường là một khoảng đất trống có một gian nhà bằng gỗ hình bát giác được xây dựng , gọi là "Tĩnh tư đình”.
Đứng trong Tĩnh Tư Đình, Phong cảnh cánh đồng Thiên Mặc ở phía nam núi Bảo Lâm không bị cản trở, sơn nam diện thiên mạch phong cảnh nhìn một cái thoải mái màu xanh mướt bạt ngàn, là thời điểm tốt nhất của mùa xuân, Bùi Diễm mặc trường bào lụa màu xanh đậm, chắp tay đứng thẳng, nhìn con đường dưới chân núi , chỉ cảm thấy sảng khoái, cảnh xuân tươi đẹp.
An Trừng tới bẩm báo: “Tướng gia, bọn họ đã đến cách đây ba dặm.
”
Bùi Diễm quay đầu nhìn bàn cờ trên bàn đá, mỉm cười nói : “Đáng tiếc bộ “Băng ngọc kỳ vây” của tướng phủ không có mang đến, bộ cờ này so với Tam Lang, vẫn là kém chút.
Gió xuân thổi qua sườn núi, hoa rơi rực rỡ, tiếng cây thông và ngọn sóng lớn ngâm nga. Ánh mặt trời chiếu lên người Bùi Diễm, làm hai mắt hắn nheo lại. Hắn nhìn con đường phía chân núi, thấy một xe ngựa từ xa đến gần, chầm chậm dừng ở chân núi, không khỏi mỉm cười.
Dưới chân núi Bảo Lâm, xe ngựa chậm rãi dừng lại.
Tiếng của lão Lâm bên ngoài xe ngựa vang lên :” Chủ tử, đã đến núi Bảo Lâm rồi!
”
Vệ Chiêu đeo mặt nạ lên, quay đầu nhìn phía Giang Từ. Giang Từ chân tay luống cuống, chỉ cảm thấy tim đập vô cùng dữ dội, đột nhiên lấy mũ lụa xanh bên người Vệ Chiêu đội lên đầu, che khuất khuôn mặt.
Vệ Chiêu phủi phủi áo bào trên người, đứng dậy, tay phải vươn ra cửa xe ngựa, lại chậm rãi dừng lại, từ từ ngồi xuống.
Mây trôi thong thả từ Nam ra Bắc.
Bùi Diễm khoanh tay đứng trong đình, hơi hơi mỉm cười.