Ngồi vào bàn ăn, Vy nhiệt tình lau bát đũa cho mọi người. Đã lâu cô mới về Việt Nam, mọi thứ nơi đây thật dễ chịu, thoải mái, cô rất là thích.
- Cô Lam, bữa cơm lần sau nhất định phải gọi cái Chi về đó - Ông Hoàng lên tiếng.
Trong khi Vy chưa hiểu "cái Chi" là ai thì ba người lớn nhìn nhau cười sảng khoái, đặc biệt là bà Lam nở nụ cười hạnh phúc nhất. Lúc bấy giờ, cô mới nhăn mũi thắc mắc:
- Chi là ai ạ?
- Trời ơi cô quên chưa nói với con, con cô tên Chi, Hoàng Trúc Chi~~ - Bà Lam tươi cười.
Ba chữ "Hoàng Trúc Chi" văng vẳng bên tai khiến Vy chấn động toàn thân, dù chưa biết đó có phải sự thật không nhưng cô vẫn thấy sợ hãi
"Không thể được, cô ta không thể là em của mình được", cô thật sự hoảng sợ với dòng suy nghĩ, gương mặt cô vẫn ôn nhu một nét cười nhưng trong lòng khắc khoải không nguôi.
Cô đã thề hai người chỉ là kẻ xa lạ, như người dưng nước lã, sẽ chẳng còn quan hệ gì nữa. Nếu nhỏ còn hãm hại cô, cô sẽ đáp trả tệ bạc hơn, thế nhưng, nếu chuyện này xảy ra, cô làm sao có thể sống yên đây.
Càng nghĩ càng rối, cô lại nhớ đến câu nói của bà Lam, rằng con của bà đang sống bên Anh cùng bạn trai.
Chẳng phải Jonathan cũng sống bên Anh sao?
Sao lại có thể trùng hợp như vậy...
.
.
~~
Bữa ăn đoàn tụ, cô luôn cười thật tươi nhưng trong lòng lại nhạt nhẽo và buồn chán.
Cô lặng lẽ xin phép mọi người rồi đi ra ngoài một lúc, tâm trạng của cô quả thật rất rối bời, cả người rơi vào trầm mặc, như một cái máy di động đang di chuyển trên vỉa hè, thỉnh thoảng lại có tiếng thở dài não nề vang lên.
Dường như, kể cả ở đâu cô cũng có nhiều mối lo lắng như thế này, vì nhiều thứ ập đến quá bất ngờ lên lòng cô sinh ra nhiều cảnh giác với mọi thứ xung quanh.
Việt Nam hôm nay đầy nắng gió, cái gió nhẹ thổi tà tà khiến mái tóc dài khẽ bay bay, cô không thể nào hiểu nổi cái tên "Hoàng Trúc Chi" đã ám ảnh cô đến hoang mang như thế nào.
Tiện chân, cô ghé vào một quán trà sữa nổi tiếng, bây giờ chỉ có trà sữa mới làm cô vui.
Rõ ràng không có thứ gì rõ ràng!
~~
Uống trà sữa được một lúc thì Tường Anh và Huy ghé qua đón Vy sang nhà Thiên. Thiên vốn không dọn ra ở riêng bởi vì anh rất yêu quý mẹ, cha anh đã mất anh không thể để bà sống một mình được.
Căn biệt thự thiết kế theo kiểu Châu Âu, màu vàng xen kẽ với màu trắng vô cùng sang trọng và ấn tượng, bên trong nội thất hoàng gia, lung linh ánh đèn, chính Vy và hai người kia cũng phải choáng ngợp với sự giàu có của gia đình Thiên.
Ở đây rất nhiều người làm, họ đều rất hiểu biết phép tắc nên thấy bạn của cậu chủ vào là đều cúi gập người chào.
Từ bên ngoài, có một tiếng nói đầy thích thú vọng vào:
- Wow, anh Huy, anh cũng về cùng anh Thiên nữa hả?
Đứng trước mặt mọi người là một cô gái xinh đẹp, kiều diễm, khoác trên mình là một bộ váy ren trắng nở nụ cười thân thiện.
Có một sự trùng hợp nhẹ đó là Vy cũng đang mặc váy ren trắng, chỉ có điều kiểu cách hơi khác so với cô gái kia.
- Ừ, lần này cả Chung về nữa, à, Yến Như chưa về sao? - Huy vui vẻ nói, tự nhiên buông tay Tường Anh ra.
Vừa rồi Tường Anh chăm chú quan sát một loạt từ đầu đến chân Yến Nhi, và khựng người lại khi Huy bất ngờ buông tay cô ra và nhắc đến ai đó tên Yến Như, bằng một giọng hết sức vui tươi, có gì đó nhung nhớ khiến cô phát ghen lên được. Nhưng chưa thấy diện mạo của người kia, cô không thể nói gì lúc này. Chỉ im lặng mà thôi.
- Hôm sinh nhật của em nó mới về. Tiện có các anh ở đây, em trân trọng mời các anh đến dự tiệc sinh nhật của em vào cuối tuần nha. Địa điểm và thời gian em sẽ cho người gửi thiệp đến các anh!
- Vậy sao? Thế có được mang theo bạn gái không? - Hy Chung chen vào nói.
- Tất nhiên được ạ? Bạn gái của anh là cô ấy sao? Rất xinh nha - Yến Nhi chỉ tay vào Vy
- Ôi không, đây cơ - Anh kéo Linh Đan đang loay hoay bật tivi nhà Thiên ra.
- Ơi, chào bạn - Linh Đan bị kéo ra bất ngờ thì luống cuống chào, chưa hiểu cái mô-tê gì vì suốt từ nãy không có mặt ở đây.
- Chào, mình là Yến Nhi, sắp tới có tiệc sinh nhật của mình bạn nhớ đến cùng anh Chung nhé! Bạn tên gì? - Yến Nhi cười híp mắt
- À, để mình xem, mình là Hồ Linh Đan - Linh Đan cũng cười.
- Còn bạn, bạn gái anh Huy đúng không? Mình nhớ lần anh ấy say rượu có gọi tên Tường Anh, là bạn hả? - Yến Nhi cười.
Huy giận tái mặt, đúng là lần chia tay Tường Anh, anh có về Việt Nam với Thiên một chuyến, anh có say một hôm nhưng mà anh gọi tên cô lúc nào nhỉ?
Nghe vậy, Tường Anh như bị thuyết phục mà gật đầu, người say thường nói thật, vậy cô đã ở trong tim anh rất lâu rồi.
- Bạn đến cùng anh Huy nhé, kẻo anh ấy đẹp trai quá bạn của mình lại tán tỉnh mất - Yến Nhi hào hứng nói. Sau đó, định quay sang chào Vy thì Thiên đi xuống. Chắc anh vừa mới gội đầu nhưng không sấy, thế nên mới ướt như thế kia.
Khuôn mặt ấy điểm vài giọt nước lung linh tạo nên một vẻ đẹp chết người~~a
- A, anh Thiên, cuối cùng anh cũng về, em có một tin vui dành cho anh đây - Yến Nhi vội chạy đến cạnh Thiên.
Anh hơi bất ngờ vì bị Yến Nhi kéo tay sau rồi đó chính anh là người kéo tay cô đi ra ngoài, dù tin vui hay tin gì anh cũng không muốn Yến Nhi nói trước mặt Vy, anh đoán chắc hai cô gái này sẽ có lúc làm tổn thương nhau.
- Ra ngoài rồi nói.
Vy nghiêng người khi nhìn Thiên kéo cổ tay của Yến Nhi, cô cứ im lặng suốt giờ không nói gì, còn Huy thì cứ nhìn và Vy chằm chằm, anh lo cho Vy, bởi vì Yến Nhi cũng yêu Thiên, thậm chí là rất nhiều.
Ra đến bên ngoài, Thiên vô tình hất tay Yến Nhi ra, giọng anh cất lên nhàn nhạt, không một vị cảm xúc:
- Nói đi!
- Bác gái nói lần này anh sẽ về nước lâu, nên chúng ta có nhiều thời gian tìm hiểu và kết hôn, vừa rồi em có đi khám lại. em đã sinh con được bình thường rồi, anh yên tâm được chưa ạ?
- Điên à? Gì chứ không bao giờ tôi kết hôn với ai hết.
- Nhưng.
.
.
chính mẹ anh tạo cơ hội cho em theo đuổi anh mà, bác rất thích chúng ta thành đôi, dù sao anh cũng chia tay chị Chi rồi. Chúng ta có thể mà. - Yến Nhi nói như khóc.
- Em có nhìn thấy người con gái mặc váy trắng trong kia không? Cô ấy chính là người yêu của tôi.
- Anh, anh nói dối đúng không?
- Yến Nhi, tôi cảnh cáo em đừng cư xử như vậy nữa. Vào trong đi.
Nói xong, Thiên đi vào trước, Yến Nhi với vẻ mặt thất thần đi theo sau. Nhưng rồi khi chạm mặt Vy, cô nàng lại cười thật tươi và cả hai làm quen nhau.
Qua vài câu chuyện phiếm và cái bắt tay, Yến Nhi có vẻ rất thích Vy, sau đó hai người cứ dính chặt nhau như thể bạn thân vậy.
- Đúng là đồ dễ dãi, lúc nào cũng như vậy! - Thiên lẩm bẩm nhìn Vy đang cười tươi với Yến Nhi.
- Cậu để hai người họ thân nhau như vậy, có sợ không? - Huy huých tay Thiên.
- Tôi đang nghĩ - Thiên trầm ngâm.
Dứt lời, Thiên đi đến bên cạnh Vy và Yến Nhi, ánh mắt lạnh lùng khẽ quét qua Yến Nhi và bất ngờ kéo Vy ngồi dậy
- Lên sấy tóc cho anh!