Nụ Hôn Nồng Cháy

Nụ Hôn Nồng Cháy

Cập nhật: 26/12/2024
Tác giả: Trì Mộ
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 3,032
Đánh giá:                        
Đô thị
Ngôn Tình
Truyện Teen
Truyện Sủng
Gia Đấu
Hài Hước
Nữ Cường
     
     

Một giọng nữ dễ nghe truyền đến, nói tiếng địa phương, Lâm Hợp nghe không hiểu, nhưng mấy người ồn ào yên tĩnh lại.

Lâm Hợp nhìn về nơi phát ra âm thanh, trong mắt sáng ngời, vội kêu lên: " Cô Thời"

Thời Tự vốn không phải người thích xen vào việc của người khác, nhưng để Tưởng Ngụy Thừa nợ mình một ân tình hình như cũng không tệ.

Thời Tự gật đầu, đi tới trước mặt Lâm Hợp. " Anh nói đi, tôi giúp anh phiên dịch. "

Thương lượng vài câu và dùng luật pháp địa phương để uy hiếp người dân gây rối, họ liền biết người trong xe không dễ chọc, nên mặt mày xám xịt rời đi.

Lúc này Lâm Hợp nhìn Thời Tự, trong lòng rất cảm kích cô, đúng lúc cửa kính xe hạ xuống một nửa, lộ ra sườn mặt góc cạnh rõ ràng của Tưởng Ngụy Thừa. " Lên xe. " Lời ít ý nhiều.

Câu này rõ ràng là nói với Thời Tự.

Thời Tự cảm thấy cả người đã mệt mỏi đến cực điểm nên cũng không khách khí nữa, mở cửa xe bên kia ra rồi ngồi lên.

Vẻ mặt của Tưởng Ngụy Thừa rất bình tĩnh, giống như người vừa bị bao vây căn bản không phải là anh, quả nhiên là doanh nhân từng trải qua sóng gió, tâm lý mạnh mẽ hơn người thường.

Lúc bên trong xe quá mức yên tĩnh thì Thời Tự mở miệng: " Thật trùng hợp, anh Tưởng cũng tới đây ạ? "

" Xử lý công việc. " đúng là kiệm lời.

Thời Tự gật gật đầu, tiếp tục nói: " Bởi vì những người vừa rồi? Các anh vậy mà không mang theo phiên dịch, tranh chấp vừa rồi là do bất đồng ngôn ngữ".

Thời Tự có ý đồ riêng, cố ý chuyển đề tài sang chuyện Tưởng Ngụy Thừa vừa mới nợ mình một ân tình.

Nhưng cô thật không ngờ, phản ứng của Tưởng Ngụy Thừa lại chậm chạp như vậy, cô còn kém chưa nói một câu: " Vừa rồi nếu không phải có tôi, anh chắc đã bị đánh rồi. "

Nhưng Tưởng Ngụy Thừa lại nói một câu: " Cũng may. "

…… Thời Tự hít sâu một hơi.

Vài lần hai người tiếp xúc, bầu không khí phần lớn có thể dùng hai chữ để hình dung "bất hoà".

Cứ như vậy, muốn Thời Tự chủ động mở miệng nhờ Tưởng Ngụy Thừa giúp đỡ là rất khó, chủ yếu là người đàn ông này làm cho người ta có cảm giác quá mức xa cách, không giống như là sẽ vui vẻ sẵn lòng giúp đỡ người khác.

" Ở đâu? " Tưởng Ngụy Thừa chủ động hỏi một câu.

Được anh nhắc nhở, Thời Tự mới nhớ ra mình cả đêm không ngủ, cũng chưa tìm khách sạn để nghỉ lại.

" Tùy tiện đi ngang qua một khách sạn cho tôi xuống là được. "

Tưởng Ngụy Thừa lướt mắt nhìn cô một cái, bảo tài xế: " Đi Thôn Đảo. "

Sau khi xe dừng hẳn, Thời Tự mới biết Tưởng Ngụy Thừa đưa mình tới khách sạn của Tưởng thị.

Nơi này rất nổi tiếng, đặc biệt nhất của là tất cả các loại phòng đều là biệt thự được xây dựng trên biển. Các biệt thự được nối với nhau bằng những giàn gỗ, mỗi biệt thự đều có hồ bơi riêng ngang mực nước biển.

Thời Tự vừa xuống xe, Lâm Hợp liền đưa cho Thời Tự một tấm thẻ ID màu vàng, nói: " Cô Thời, cảm ơn cô đã giúp đỡ, hy vọng cô có thể trải qua kỳ nghỉ vui vẻ ở đây. "

Đây đại khái chính là  quà cảm ơn của Tưởng Ngụy Thừa.

“Anh Tưởng...

.

.

.

.

Thời Tự nhìn Tưởng Ngụy Thừa đang định cất bước đi vào biệt thự, vội lên tiếng gọi anh lại.

Tưởng Ngụy Thừa không quay đầu lại, nhưng đã dừng bước, dường như đang đợi câu tiếp theo.

Không biết như thế nào, rõ ràng đã chuẩn bị tinh thần, nhưng hiện tại lại nói không nên lời. Thời Tự suy nghĩ một chút, kệ đi, vẫn là đến lúc đó đi làm phiền Triệu Điềm Điềm thôi.

Cô cắn cắn môi, sau đó lại nhẹ nhàng phun ra mấy chữ: " À.

.

.

.

. Không có gì. "

Lâm Hợp ở bên cạnh nhanh chóng liếc nhìn Thời Tự, trong lòng thầm hô " Giỏi lắm ".

Quả nhiên cô Thời và Tưởng tổng không hợp nhau, lúc này mà cô ấy vẫn không nhịn được trêu chọc ông chủ của mình.

Đương nhiên Thời Tự không ý thức được mình gọi người lại, sau đó lại nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu " Không có gì ", ít nhiều sẽ khiến người khác nghĩ cô cố ý đùa giỡn, nhưng Tưởng Ngụy Thừa cũng không so đo với cô, cất bước đi.

Trở lại biệt thự của mình, Tưởng Ngụy Thừa nhìn thoáng qua Lâm Hợp, nói: " Điều  tra nguyên nhân cô ấy tới nơi này. "

Có thể Thời Tự không biết, Tưởng Ngụy Thừa nhiều năm chìm đắm trong giới kinh doanh đã sớm luyện được bản lĩnh quan sát sắc mặt, rốt cuộc Thời Tự cố ý làm vậy, hay là thật sự muốn nói lại thôi, anh liếc mắt một cái là có thể đoán được.

Hơn nữa ở trên xe cô vẫn có ý nhắc nhở mình nợ cô một ân tình.

Nghĩ tới đây, khóe miệng Tưởng Ngụy Thừa cong lên. Ít nhất so với lúc cô công bố thông tin có liên quan đến Thời gia thì bây giờ cô ngoan ngoãn hơn nhiều, sẽ không cố ý khiêu khích mọi câu mọi chữ.

Quyết định tìm Triệu Điềm Điềm giúp đỡ, Thời Tự cũng không rối rắm nhiều nữa.

Cô thoải mái tắm nước nóng trong biệt thự Tưởng Ngụy Thừa sắp xếp, ăn xong thức ăn ngon quản gia khách sạn đẩy tới, sau đó vùi mình vào trong chăn mềm mại thoải mái.

Nhà hàng tốt nhất gần tôi

Điểm hay của các khách sạn cao cấp là rèm cửa không bao giờ để ánh sáng lọt qua.

Mệt mỏi chồng chất ở trên người cuồn cuộn mà đến trong hoàn cảnh tối tăm, một lát liền khiến Thời Tự chìm vào trong giấc ngủ.

Giấc ngủ này kéo dài từ giữa trưa đến tám giờ tối. Trong lúc đó Lâm Hợp đã tới hai lần theo phân phó của Tưởng Ngụy Thừa. Nhưng mà cô ngủ quá say, hoàn toàn không nghe thấy tiếng chuông cửa.

Lúc Lâm Hợp trở về báo cáo với Tưởng Ngụy Thừa, Tưởng Ngụy Thừa nhíu mày, nói một câu: " Ngủ giỏi nhỉ. "

Lịch trình của Tưởng Ngụy Thừa là đêm đó phải trở về Tây Thành, không có nhiều thời gian chờ đến khi Thời Tự tỉnh lại, anh liền giao việc cho quản gia khách sạn.

Khi Thời Tự gọi bữa tối, quản gia khách sạn cũng mang theo túi tài liệu tổng giám đốc dặn dò tới.

Nhìn biểu cảm có chút nghi hoặc của Thời Tự, quản gia giải thích: " Đây là những gì tổng giám đốc Tưởng dặn dò cô ạ".

Tưởng Ngụy Thừa? Thời Tự nhận lấy, mở ra phát hiện bên trong là một bản báo cáo giám định xe gặp tai nạn, sau đọc kỹ từng chữ trên đó, Thời Tự đột nhiên đứng dậy khỏi sofa.

Cô hỏi quản gia: " Bây giờ Tưởng Ngụy Thừa đang ở đâu? "

" Máy bay của tổng giám đốc Tưởng có lẽ vừa cất cánh ạ. "

Giờ phút này Thời Tự có chút hối hận, tại sao trước đó không tìm Tưởng Ngụy Thừa xin phương thức liên lạc riêng.

Ít nhất, cô nên nói với anh một tiếng cảm ơn.

Đồ Tưởng Ngụy Thừa đưa cho cô không phải thứ gì khác, chính là báo cáo giám định tai nạn chiếc xe của ba mẹ mà Thời Tự muốn.

Bản báo cáo đã ố vàng, chắc hẳn đã nằm trong kho lưu trữ nào đó từ lâu.

Năm đó mọi người đều nhận định vụ tai nạn đó là vì dung nham núi lửa phun trào ra và tắc đường. Việc giám định xe sau đó cũng chỉ tiến hành theo quy trình để làm tài liệu tai nạn, Thời Tự cũng chưa từng nghĩ tới việc tới xem bản giám định này.

Hiện giờ bản giám định này đã trong tay mình, mấy tờ giấy mỏng manh tựa như đặt cô ở một lối vào vực sâu, cô không biết trong vực sâu, thứ chờ đợi cô sẽ là cái gì, nhưng cô phải đi vào.