Trong hành lang khu chung cư cao cấp, Triệu Điềm Điềm gõ cửa mười mấy phút cũng không nhận được câu trả lời, đây có lẽ là lần Thời Tự khác thường nhất mà trong nhiều năm qua cô ấy quen biết Thời Tự.
Hôm nay Triệu Điềm Điềm mới biết được, Thời Tự đã trở lại từ ba ngày trước, nhưng ba ngày nay ngay cả Thời Đông Đông cô cũng không thèm để ý, khóa mình ở trong căn hộ, không biết rốt cuộc gặp phải chuyện gì khiến cô tự giam mình lại.
Triệu Điềm Điềm thở dài, tự mình nhập mật mã cửa nhà Thời Tự.
Bên ngoài trời đang nắng, nhưng rèm cửa sổ chung cư bị kéo hết lên, cũng không bật đèn.
Trong phòng khách có một va li hành lý, được mang theo vào ngày Thời Tự ra ngoài, rõ ràng vẫn chưa thu dọn.
" Thời Tự? Đâu rồi, kêu một tiếng nào.
"
Hồi lâu, không ai trả lời.
Triệu Điềm Điềm day đỡ trán, có chút đau đầu, đang định tìm từng phòng một, liền trông thấy khe cửa thư phòng có ánh sáng ấm áp chiếu ra ngoài.
" Cốc cốc cốc "
Cửa gỗ bị gõ vang, lần này cuối cùng thu hút sự chú ý của Thời Tự, một lát sau, cửa thư phòng bị mở ra, Thời Tự xuất hiện gần như khiếnTriệu Điềm Điềm hét lên.
Mái tóc dài được cô tùy ý búi lên, hai bên tóc rơi xuống bù xù, kính gọng đen trên sống mũi, phía dưới là quầng thâm mắt đen xì.
Đôi mắt vốn long lanh giờ đã phủ đầy tơ máu, gương mặt vàng vọt vừa nhìn đã biết là kết quả của việc thức suốt đêm.
Nhìn xuống chút nữa, áo T - shirt rộng thùng thình che đến bắp đùi, phía trên còn có vết bút màu đen, phối với một chiếc quần cũng rộng thùng thình, Triệu Điềm Điềm nghĩ, cái gọi là style cái bang chính là kiểu này.
" Sao cậu lại tới đây? " Thời Tự vô thức hỏi.
Triệu Điềm Điềm hít sâu một hơi, nhịn không được chọc trán dạy dỗ cô, tức giận cười, hỏi cô: " Sao, cậu đang tập thích ứng với cuộc sống phá sản, định làm ăn xin à? "
Nghe cô ấy nói vậy, Thời Tự cúi đầu nhìn mình, quả thật có chút cẩu thả.
Cô cười cười: " Đang suy nghĩ một chuyện nên không quan tâm. Thời Đông Đông thế nào?"
Thật may mắn cô còn nhớ rõ mình có một người em trai, Triệu Điềm Điềm đành phải đi đến trước cửa sổ kéo rèm cửa sổ, trả lời cô: " Thằng bé khoẻ, người không ổn lắm hình như là cậu đó. Nghĩ cái gì mà mê mẩn như vậy, thức thêm mấy đêm nữa đi, để tớ đến khoa nội thần kinh đặt trước cho cậu một cái giường, còn muốn sống nữa không?"
Giọng điệu Triệu Điềm Điềm lạnh như băng, Nhưng Thời Tự nghe lại ấm lòng.
Mấy năm nay, ngoại trừ A Như ra thì người quan tâm cô nhất cũng chỉ có Triệu Điềm Điềm, trên thế giới này có lẽ chỉ có hai người này là thật lòng tốt với cô.
" Tớ sai rồi. "
Thái độ nhận lỗi của Thời Tự rất thành khẩn, ngữ khí còn có chút vô tội.
Triệu Điềm Điềm cười lạnh một tiếng, đảo mắt nhìn tấm kính trắng viết đầy chữ trước mặt cô, hỏi Thời Tự: "Thí nghiệm đời thứ hai cabin chữa bệnh thông minh không phải cậu đã lặng lẽ làm xong rồi sao? Còn có cái gì cần cậu trầm tư suy nghĩ như vậy?"
Thời Tự khẽ cắn ngón trỏ, nói: " Quả thật là một chuyện rất đau đầu. "
Triệu Điềm Điềm nhìn kỹ những chữ cô viết trên bảng trắng thủy tinh, hình như là một sơ đồ quan hệ, nhưng tên người ở giữa sơ đồ khiến Triệu Điềm Điềm thích thú, quên đi mình còn đang tức giận cô không biết quý trọng thân thể, hỏi: " Tưởng Ngụy Thừa? Cậu đây là nhàn rỗi không có việc gì làm nên tra gia phả của người ta à?"
Còn không phải sao, trên tấm kính trắng, lấy Tưởng Ngụy Thừa làm trung tâm, chia ra vài nhánh, theo thứ tự là vị hôn thê trước của anh, trợ lý, trưởng bối, còn có người yêu mến cùng với một số đối tác.
“ Kiệm lời, nhàm chán, không có tình nguời?” Triệu Điềm Điềm càng nhìn càng buồn cười, ghé mắt nhìn về phía Thời Tự: " Cậu đây là có ý gì? "
Dường như Thời Tự đã đưa ra quyết định rất quan trọng, hỏi Triệu Điềm Điềm: " Cậu cảm thấy, tới đi quyến rũ Tưởng Ngụy Thừa, có mấy phần nắm chắc thành công? "
Triệu Điềm Điềm há hốc mồm ngây ngẩn cả người, thật lâu sau cô ấy mới kịp phản ứng lại, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thời Tự, giọng điệu cực kỳ khoa trương: " Không phải đó chứ? Lần trước người thề nói tuyệt đối không thể với Tưởng Ngụy Thừa là ai! Cậu bị thứ gì đả thích à? "
" Tớ nghiêm túc đấy. "
" Ừm… " Triệu Điềm Điềm ngẫm nghĩ một chút, vẫn là ăn ngay nói thật: " Đánh giá từ mấy lần trước, trừ khi Tưởng tổng trúng bùa yêu gì đó, nếu không với biểu hiện của cậu, hình như không có khả năng. "
Bả vai Thời Tự rũ xuống giường, giọng điệu cũng có chút sa sút: " Đúng thôi, trực tiếp lên hẳn là không có hiệu quả gì. "
Dứt lời, cô vẽ một dấu gạch chéo lên hai chữ " quyến rũ " trên bảng trắng, thuận tay khoanh tròn chữ " hợp tác đôi bên cùng có lợi " ở bên cạnh.
Làm xong những thứ này, Thời Tự giống như vực lại tinh thần, vẻ mặt cô nghiêm túc vỗ vỗ Triệu Điềm Điềm, rất khí thế " Toàn bộ dựa vào cậu ", nói: " Nguời chị em, tớ cần cậu trợ giúp. "
Triệu Điềm Điềm đang suy nghĩ có nên giúp Thời Tự hẹn trước bác sĩ khoa tâm thần hay không, nhân tiện trả lời cô một câu: " Giúp cậu làm gì? "
" Tớ phải kết hôn với Tưởng Ngụy Thừa. "
Sấm sét ngang tai, Thời Tự nhẹ nhàng nói một câu, khiến cho Triệu Điềm Điềm đụng ngã chồng sách bên cạnh: " Kết ...
.
.
.
. Kết hôn? "
Ngồi ở trong xe, Triệu Điềm Điềm còn đang tiêu hóa thì kinh hãi lên tiếng.
Người cầm vô lăng ngược lại vẻ mặt bình tĩnh, giống như cô nói một quyết định hết sức tự nhiên bình thường.
Trên thực tế, mặc dù Triệu Điềm Điềm nghe thấy hoang đường, nhưng đây xác thực là giải pháp tối ưu nhất mà Thời Tự nghiêm túc suy tư hồi lâu.
Hôm đó khi nhận được mấy tờ báo cáo giám định tai nạn gần như sắp hết hiệu lực, Thời Tự thậm chí còn nghĩ, hay là trực tiếp đi tìm tới cửa nhà người ta. Nhưng cô không thể làm như vậy, hành động theo cảm tính đối với cô không hề có lợi.
Có một số việc thật ra trong lòng cô đã có đáp án, mặc dù không có đủ chứng cứ, nhưng cô không muốn từ bỏ như vậy, cô phải tính toán món nợ này thật kỹ. Nhưng thực tế là một mình cô thì không thể làm được.
Cô nhất định phải có một trợ thủ đắc lực, tốt nhất là không có khả năng cùng Thời Trọng Minh có bất kỳ quan hệ hợp tác nào, lại có vốn liếng tuyệt đối chống lại Thời gia.
Người này quá rõ ràng, chỉ có Tưởng Ngụy Thừa.