Nụ Hôn Nồng Cháy

Nụ Hôn Nồng Cháy

Cập nhật: 26/12/2024
Tác giả: Trì Mộ
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 3,025
Đánh giá:                        
Đô thị
Ngôn Tình
Truyện Teen
Truyện Sủng
Gia Đấu
Hài Hước
Nữ Cường
     
     

Người đàn ông hiếm khi ngẩn người, trong giọng nói của anh lập tức mang theo ý cười, nói với Thời Tự: " Nếu như tôi nhớ không lầm, trước đây không lâu cô Thời còn dõng dạc nói, cô nhất định là người phụ nữ mà đời này tôi không có được. "

Trí nhớ của tên đàn ông này thật tốt!

Dù sao cũng đã nói đến nước này rồi, mất mặt hay không Thời Tự cũng không quan tâm nữa. Thời Tự cắn răng, nói: " Bây giờ không giống trước kia, tôi cũng không ngờ bị vả mặt lại tới nhanh như vậy. "

Tưởng Ngụy Thừa hơi cong khóe miệng, từ chối cho ý kiến đối với cách nói của cô.

Anh không lên tiếng, Thời Tự cũng không tiện hỏi lại. Cố nén xấu hổ trong lòng tiếp tục đi bộ cùng Tưởng Ngụy Thừa, như thể muốn có được một câu trả lời thuyết phục.

Trong lòng Tưởng Ngụy Thừa nhớ lại những lời Thời Tự đã nói. Thành thật mà nói, anh đã sớm biết ý định của Thời gia, anh ít nhiều có chút bài xích Thời Tự. Cái này cũng không có liên quan gì đến việc tán thưởng hay không tán thưởng cô, chủ yếu là bất mãn khi bị người khác tính kế.

Chẳng qua phản ứng của cô lúc trước ngược lại rất được yêu thích, thậm chí còn vì chuyện này mà đoạn tuyệt với Thời gia, có thể thấy được cô là một người không muốn bị định đoạt và có suy nghĩ riêng của mình.

Nhưng hôm nay, cô lại chạy tới nói muốn kết hôn với anh, Tưởng Ngụy Thừa cảm thấy cũng rất thú vị.

Bầu trời chẳng biết từ lúc nào đã bị mây đen bao phủ hoàn toàn, lúc này hai người họ đã lên tới đỉnh núi và sắp vượt qua tảng đá nối hai đỉnh núi.

Hòn đá đã được hình thành từ nhiều năm nay, dài khoảng 15 mét, nhìn từ xa trông giống như một con đập đá tự nhiên phía trước hai ngọn núi, chỉ có chưa đầy 50 cm mặt phẳng trên đỉnh đá để đi lại. Vì lượng mưa dồi dào ở nơi này nên đá đã mọc lên rất nhiều rêu trơn trượt.

Đoạn đường này được gọi là nơi " tim đập " nhất trong hành trình đi bộ, ý là nhìn thì đáng sợ, nhưng thực ra phía dưới tảng đá không phải vách núi, không quá dốc, đi không có gì nguy hiểm. Ít nhất không cẩn thận ngã xuống, không đến mức nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng Thời Tự sợ hãi, mỗi bước đi đều cẩn thận, sợ một cơn gió thổi tới sẽ làm cơ thể mất thăng bằng.

Tưởng Ngụy Thừa đi đằng trước quay đầu lại nhìn, người phía sau đâu được coi là đi bộ, chỉ là đang di chuyển mà thôi.

Đủ loại biểu hiện của cô đều nói cho Tưởng Ngụy Thừa biết cô không hề có kinh nghiệm đi bộ, cô cứ đi một mình như vậy quả thực cũng nguy hiểm.

Tưởng Ngụy Thừa quay đầu trở về, đưa cây gậy leo núi trong tay cho Thời Tự. " Cầm lấy. "

Thời Tự bắt lấy không chút do dự, còn không quên nói cảm ơn.

Một tiếng sấm sét vang lên trên đỉnh đầu, Thời Tự luống cuống, một chân giẫm lên rêu xanh bên cạnh, trong nháy mắt trượt tới bờ vực.

Từ lúc cô giẫm lên rêu xanh, Tưởng Ngụy Thừa đã nhìn thấy, mưa to kéo đến anh không kịp lên tiếng nhắc nhở, nhanh tay lẹ mắt bắt được cánh tay Thời Tự.

Thời Tự đã sớm thét chói tai xong, căn bản không dám nhìn xuống, hạt mưa to như hạt đậu lộp bộp đánh vào mặt cô, mà cô một tay nắm lấy nhánh cây nhỏ bên phải, tay kia bị Tưởng Ngụy Thừa kéo, lơ lửng ở giữa không trung không lập tức ngã xuống.

Nhìn từ góc độ của cô, cánh tay Tưởng Ngụy Thừa nổi gân xanh, trên khuôn mặt cao quý của anh cũng lộ ra biểu cảm cố hết sức, cành cây nhỏ bị cô nắm bất cứ lúc nào cũng có thể bị bật gốc vì trọng lực của bản thân. Mưa to đánh vào đá, nước làm độ ma sát kém đi, khiến cho đá càng thêm trơn trượt.

Để giữ chặt Thời Tự, cả người Tưởng Ngụy Thừa đều dựa vào mép tảng đá, từ bụng trở lên đều thò ra ngoài.

Có lẽ là sợ hãi đã khống chế cảm xúc, Thời Tự có chút bi quan, cảm thấy tính mạng của mình đang gặp nguy hiểm, theo bản năng không muốn làm hại anh.

Cô nức nở nói: " Tưởng Ngụy Thừa anh buông tay đi, nếu không anh cũng sẽ bị tôi kéo xuống mất. Anh giúp tôi nói với Triệu Điềm Điềm, Tôi giao Thời Đông Đông cho cô ấy, cô ấy ngàn vạn lần không thể giao Thời Đông Đông cho Thời gia, nếu như có thể chữa khỏi cho nó là tốt nhất, chữa không hết cũng không sao, nó bình an là tốt rồi. "

Nghĩ đến Thời Đông Đông, cảm xúc của Thời Tự hoàn toàn sụp đổ, khóc rất lớn tiếng, vừa khóc vừa nghĩ đến điều gì đó, tiếp tục nói với anh: " Tưởng Ngụy Thừa, xem như chúng ta cùng chung hoạn nạn đi, nể tình tôi sắp chết cũng không liên lụy anh, anh có thể giúp tôi bảo vệ Thời Đông Đông bình an lớn lên hay không? "

Tưởng Ngụy Thừa nhìn người trước mắt khóc thảm thương, rất muốn khiến cô im miệng, anh sẽ nghĩ cách kéo cô lên.

Nhưng Thời Tự lại chìm đắm trong cảm xúc ' Tôi sắp chết ', không còn quan tâm tới mọi thứ xung quanh nữa.

Cảm giác đã dặn dò xong, Thời Tự chủ động buông tay Tưởng Ngụy Thừa ra, Tưởng Ngụy Thừa cảm giác lòng bàn tay mình trống rỗng, bóng dáng Thời Tự biến mất ở trước mắt mình.

Không hiểu sao, tim anh nhảy dựng lên, hét lớn vào tảng đá: " Thời Tự! "

Vừa định hét lên sau khi tiếp đất tự do, cô cảm thấy bắp chân mình đập mạnh xuống đất. Cô không muốn quan tâm mình đã lăn lộn trên mặt đất bao nhiêu vòng, sau khi nằm xuống liền lịm đi.

Bóng dáng hôn mê trên dốc thoải bị Tưởng Ngụy Thừa nhìn thấy, anh vội vàng bấm điện thoại cứu trợ trên núi, trong lúc chờ đợi cứu viện, Tưởng Ngụy Thừa dùng dây thừng leo núi cố định trên cây đại thụ, chậm rãi đi xuống men theo tảng đá lớn, đến bên cạnh Thời Tự.

Khi Thời Tự tỉnh lại thì đã nằm trên cáng cứu thương. Bên cạnh có rất nhiều nhân viên cứu hộ, nhưng bắt mắt nhất vẫn là Tưởng Ngụy Thừa trong bộ trang phục leo núi màu đen.

Bắp chân liên tục truyền đến cảm giác đau đớn, Thời Tự hừ hừ mấy tiếng, đưa tay kéo tay áo Tưởng Ngụy Thừa.

Tưởng Ngụy Thừa liếc nhìn cô một cái, nghe không hiểu rốt cuộc là khen hay chê: "Quá nghĩa khí.

"

Sống sót sau tai nạn, tâm trạng của Thời Tự rất tốt, cảm thấy tuy mình nằm bất động, nhưng cũng may đã giữ được cái mạng nhỏ.