Nhớ lại biểu hiện vừa rồi của mình, cô nhân cơ hội, nhẹ nhàng lắc lắc tay Tưởng Ngụy Thừa, nói: " Tôi đây coi như là chết cũng không liên lụy anh, chuyện kết hôn anh có muốn suy nghĩ thêm một chút hay không, cưới tôi không thiệt thòi đâu. "
Câu đầu tiên khi Thời Tự tỉnh lại lại nói đến chuyện này, Tưởng Ngụy Thừa tức giận nở nụ cười, hỏi: " Em muốn gả cho tôi như vậy sao? "
Thời Tự tái mặt, gật đầu. Nhân viên cứu hộ khiêng cáng cứu thương nghe xong đều rất chấn động. Đây là tình yêu đích thực phải không? Những lúc như thế này mà cô gái vẫn không quên chủ động cầu hôn, sợ rằng đã quá yêu người đàn ông này rồi.
Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu
Thời Tự lúc nằm vào xe cứu thương vẫn còn đang nhớ lại câu nói kia của Tưởng Ngụy Thừa " Em muốn gả cho tôi như vậy sao?"
Cô che mặt thở dài, tình thế cấp bách, làm người thật khó.
Cô muốn mượn danh tiếng của Tưởng Ngụy Thừa để để hành động, nói trắng ra là cô muốn anh làm chỗ dựa cho cô. Quan hệ hợp tác, được người ngoài mặc định là người nhà của anh, có cái gì quyền lực hơn so với danh tiếng của Tưởng phu nhân, tuy rằng lợi dụng anh có chút vô sỉ, nhưng cô sẽ không để cho Tưởng Ngụy Thừa chịu thiệt.
Thời Tự được xe cứu thương đưa vào bệnh viện tư nhân, ngày nghỉ của Tưởng Ngụy Thừa cũng bởi vì Thời Tự mà bị phá hỏng.
Lúc Lâm Hợp nhận được tin chạy tới, thấy ông chủ nhà mình hơi có chút chật vật chờ ở ngoài cửa phòng cấp cứu.
Biết được vị bên trong chính là Thời Tự, biểu tình của Lâm Hợp có thể nói là đặc sắc.
Mới cũng chỉ có hai ngày không ở bên cạnh ông chủ, cô Thời cũng biết lợi dụng sơ hở quá đi!
Trong lòng Lâm Hợp chịu phục, ngập ngừng hỏi Tưởng Ngụy Thừa: " Tưởng tổng, anh có muốn về nghỉ ngơi trước không ạ? Nơi này để tôi xử lý. "
Tưởng Ngụy Thừa ngồi xuống ghế bên cạnh: " Không cần. "
Kết quả kiểm tra rất nhanh đã có. Thời tự khá may mắn ngoài gãy xương cẳng chân ra thì chỉ bị xây xát nhẹ.
Sau khi bó thạch cao xong, y tá đẩy Thời Tự ngồi trên xe lăn đi ra, sắc mặt cô tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn linh động như cũ.
" Ở đâu? Tôi đưa em về. " Tưởng Ngụy Thừa mở miệng.
Vẻ mặt Thời Tự khó xử, nói : " Cãi nhau với Thời gia rồi, tôi cũng không có chỗ nào để đi ".
Lâm Hợp đã sớm nghe ngóng được địa chỉ cá nhân của Thời Tự, thầm nghĩ: Cô Thời, cô giỏi nói dối quá!
Chút thủ đoạn vụng về này của cô không thể gạt được Tưởng Ngụy Thừa.
Lúc này Tưởng Ngụy Thừa thật sự tin, cô nói muốn kết hôn với mình không phải chuyện đùa.
Tưởng Ngụy Thừa muốn xem cô làm như vậy rốt cuộc có mục đích gì, nói với Lâm Hợp: " Đưa cô ấy đến trang viên. "
Lần đầu tiên Lâm Hợp thất thố ở trước mặt Tưởng Ngụy Thừa, vẻ mặt anh ta không thể tin nhìn Tưởng Ngụy Thừa hỏi một câu: " Hả? "
Nhưng đây vẫn chưa phải là cú sốc cuối, sau khi ông chủ nhà mình chậm rãi dặn dò xong, lại sắp xếp cho anh ta một công việc khác.
" Tìm một người thích hợp chăm sóc cô ấy. " Nói xong, Tưởng Ngụy Thừa gọi điện thoại rời đi trước.
Thời Tự không quen lăn bánh xe lăn, lăn tới trước mặt Lâm Hợp, nói : " Trợ lý Lâm, làm phiền anh. Là như này, em trai tôi và A Như - người chăm sóc nó vẫn còn ở chỗ Triệu Điềm Điềm, lúc rảnh rỗi anh có thể giúp tôi đón họ qua không. "
Giọng điệu như lẽ đương nhiên này là thế nào? Cô Thời muốn ở lại Tưởng gia không đi luôn sao?
Lâm Hợp cảm thấy hơi thái quá nên hỏi ý của Tưởng Ngụy Thừa, kết quả làm cho anh ta cảm thấy càng thêm thái quá, ông chủ lại không hề phản đối!
Lâm Hợp tâm tình phức tạp thông qua kính chiếu hậu nhìn Thời Tự ngồi ở hàng ghế sau, cảm thấy mình vẫn là đánh giá cao ông chủ, cô Thời thật có bản lĩnh, bội phục!
Hiệu suất làm việc của Lâm Hợp rất nhanh, lúc Thời Tự tới trang viên của Tưởng thị, tài xế cũng đã sắp xếp đưa Thời Đông Đông và A Như tới.
A Như hiển nhiên không hiểu tình huống này là sao, nhưng mà lực chú ý cũng rất nhanh đặt ở cái chân ngồi xe lăn còn bó thạch cao của Thời Tự.
Thời Tự ngồi trên xe lăn nhìn xung quanh, trang viên của Tưởng thị đúng là xa hoa như lời đồn, hoa viên lớn như vậy trồng đủ loại hoa hồng, chủ thể kiến trúc màu trắng có viền màu vàng, bốn phía được bao quanh bởi cây xanh, tăng thêm vài phần sang trọng.
Tiến vào phòng khách, trang trí bên trong càng thêm lịch sự tao nhã, cửa sổ thủy tinh sát đất bảo đảm ánh sáng và thu được khung cảnh sân vườn tuyệt đẹp, đèn chùm pha lê không bám bụi và phản chiếu một chút rực rỡ dưới sự phản chiếu của ánh sáng mặt trời.
Cầu thang màu trắng ở bên cạnh uốn lượn hướng lên trên, Tưởng Ngụy Thừa vừa thay quần áo xong liền từ trên cầu thang đi xuống.
" Tưởng tổng! Ngày mai cô giúp việc chăm sóc cô Thời sẽ tới. "
Tưởng Ngụy Thừa gật đầu, liếc mắt nhìn Thời Tự, nói : " Ngoại trừ căn phòng đã khóa, những chỗ khác em cứ tự nhiên, có vấn đề liên hệ Lâm Hợp. "
Nói xong, anh tiêu sái đi ra cửa.
Như vậy thôi sao? Vậy anh rốt cuộc là đồng ý hay là không đồng ý?
Thời Tự nhìn theo bóng lưng anh cắn đầu ngón tay, quay đầu thoáng nhìn thấy Lâm Hợp đang dùng vẻ mặt phức tạp nhìn mình.
Cô hỏi: " Tưởng tổng của các anh có ý gì? "
Lâm Hợp lắc đầu một cái, cẩn thận nói chuyện: " Cô Thời không ngại thì tự mình đi hỏi xem. "
Tóm lại, cũng không quan trọng như vậy. Thời Tự suy nghĩ, dù sao gần quan được ban lộc, đã vào nhà ở rồi, còn sợ không nắm được cơ hội kết hôn với Tưởng Ngụy Thừa sao?
Đã rất lâu rồi Thời Đông Đông không gặp Thời Tự. Mặc dù nó không chủ động nói ra những lời nhớ chị, nhưng từ biểu hiện nó luôn yên lặng ở bên cạnh mình, Thời Tự liền biết nó nhớ mình.
Cô đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt của cậu nhóc, mập hơn chút rồi, xem ra Triệu Điềm Điềm cho cậu nhóc ăn không ít.
" Đông Đông, bây giờ chúng ta đang ở nhà người khác, cho nên em phải ngoan, buổi tối không thể kêu to, được không? "
Thời Đông Đông dường như không nghe thấy lời cô nói, mà hết sức tò mò đi tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống lấy tay nhẹ nhàng sờ thạch cao trên chân cô.
Nhìn Lâm Hợp rời đi, lúc này A Như mới hỏi: " Cô chủ, tại sao không trở về nhà chúng ta? "
A Như gần bằng tuổi mẹ cô, mặc dù là người giúp việc, nhưng trong lòng Thời Tự luôn coi bà là người lớn trong nhà. Đối mặt với A Như, cô có chút xấu hổ mở miệng, đành phải nói: " Ở đây, Thời gia không thể quấy rầy chúng ta. "