Triệu Điềm Điềm gọi điện tới đã là buổi tối, cô ấy vốn định lái xe đi đón Thời Tự xuống núi, thì lại nhận được tin Thời Tự đã vào ở trong nhà Tưởng Ngụy Thừa.
Ở đầu dây bên kia Triệu Điềm Điềm khoa trương văng tục, sau đó không chút keo kiệt lời khen của mình: " Giỏi, vẫn là cậu giỏi. Nửa đêm cậu không làm gì anh ta đó chứ? Vậy bây giờ hai người tính là quan hệ gì, anh ta đồng ý kết hôn với cậu? "
Nói đến chuyện này, Thời Tự không nhịn được thở dài: " Không dám giấu diếm, bây giờ tớ đang chịu đựng cơn buồn ngủ ngồi ở phòng khách chờ Tưởng Ngụy Thừa trở về thương lượng với anh ta. "
" Cho nên anh ta vẫn không tỏ thái độ rõ ràng? "
" Không, thật ra tớ cũng không biết anh ta nghĩ thế nào, hơn nữa tớ cảm thấy mình bây giờ mặt dày quá. " Thời Tự che mặt, vô tình cảm nhận được sự ngượng ngùng.
Hiển nhiên Triệu Điềm Điềm không định an ủi cô, mà thuận theo lời cô nói: " Đúng là như vậy, nếu như tớ là Tưởng Ngụy Thừa thì tớ đã xơi luôn rồi, một người phụ nữ chất lượng sau khi đại nạn không chết câu đầu tiên lại là cầu xin mình cưới cô ấy. " Nói xong, cô ấy cười.
Thời Tự cắn răng: " Đó là tớ hỏi, không phải cầu xin! "
Triệu Điềm Điềm cực kỳ qua loa: " Được được. Nhưng đây không phải trọng điểm, ngày đó bị cậu doạ khiến cho tớ không suy nghĩ cẩn thận, nhưng nghiêm túc mà nói, cậu thật sự không cảm thấy quyết định kết hôn với Tưởng Ngụy Thừa rất qua loa sao? Nếu như anh ta từ chối cậu… tớ nghĩ một chút đã cảm thấy cậu có thể trốn thoát khỏi trái đất chỉ sau một đêm. "
Thời Tự trả lời rất nghiêm túc: " Quả thật qua loa. Nhưng mà… "
Cô suy nghĩ một chút, quyết định thẳng thắn với Triệu Điềm Điềm: " Tớ đã xem qua báo cáo điều tra vụ tai nạn của ba mẹ tớ, có thể khẳng định là chiếc xe kia có vấn đề. Trước đó không lâu Thời Nguyệt tìm đến tớ, cô ta nói tớ đại nạn không chết, còn phải cảm ơn Thời Trọng Minh. "
“Cậu nghi ngờ là bác cậu làm?”
" Tớ không thể xác định, nhưng không loại trừ khả năng đó. Vào ngày xảy ra tai nạn, ban đầu gia đình tớ đang đi nghỉ mát. Mặc dù khu vực địa phương đã đưa ra thông tin an toàn về khả năng phun trào của núi lửa Tô Uy Lạp, nhưng ba tớ lại nhận được cuộc gọi vào phút cuối nên phải vội vã quay về. Tai nạn xảy ra khi ba đang chở mẹ tớ, A Như còn có Đông Đông mới sinh ra, trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu cậu còn nhớ rõ, ngày đó ở bờ biển, tớ cũng suýt chết đuối. ”
Quá nhiều sự trùng hợp, thì không thể dùng trùng hợp để giải thích nữa.
Huống hồ sau khi ba mẹ Thời Tự qua đời, Thời Trọng Minh quả thực là người được lợi lớn nhất.
Triệu Điềm Điềm vốn muốn khuyên, nhưng hiện tại không có ý định nói cái gì, bởi vì cô ấy biết rõ, đây chắc chắn là quyết định sau khi Thời Tự đã nghĩ kỹ.
" Vậy chúc cậu cầu hôn thuận lợi. Nếu cậu thành bà Tưởng, tớ và Tưởng thị hợp tác cũng không cần lo lắng sẽ bị cướp đi. Người xưa có câu, nữ theo đuổi nam chỉ cách một tầng lụa mỏng*, nếu thật sự không chịu được thì bất chấp tất cả, cậu quyến rũ anh ta! "
(* ý nói là khi con gái một khi quyết định theo đuổi con trai thì sẽ rất dễ dàng thành công )
Triệu Điềm Điềm trở mặt quá nhanh khiến Thời Tự dở khóc dở cười, nói: " Cậu trọng lợi khinh bạn, chỉ là nếu như lời cậu nói, tớ đã bất chấp tất cả như vậy, nếu Tưởng Ngụy Thừa từ chối tớ, vậy tớ thề đời này tớ cũng sẽ không xuất hiện cùng chỗ với anh ta nữa. "
Bên kia Triệu Điềm Điềm cười rất lớn tiếng, thay Thời Tự suy nghĩ một chút về kết quả sau này của cô, vội vàng cúp điện thoại trước khi Thời Tự muốn đánh người.
Trước khi cúp điện thoại, cô nhìn đồng hồ, sắp mười hai giờ rồi. Trang viên Tưởng thị lớn như vậy, hiện chỉ có cô, A Như và Đông Đông.
Nhìn con đường nhỏ tối đen như mực bên ngoài cửa sổ, Thời Tự ngẫm nghĩ, rồi đẩy xe lăn tới bên cửa trước, bật đèn ngoài cửa.
Lúc Tưởng Ngụy Thừa lái xe vào cổng lớn trang viên, nhìn thấy ngọn đèn trong nhà sáng lên, theo bản năng đạp phanh lại.
Có lẽ là tăng ca quá muộn hao phí rất nhiều tinh lực, anh thậm chí có một loại ảo giác trở lại sáu năm trước. Nhưng cùng sáu năm trước vẫn là không giống nhau, khi đó vừa đến ban đêm, chú Sở sẽ bật tất cả đèn trong nhà lên, toàn bộ trang viên một mảnh sáng rực.
Sáu năm nay, mỗi lần anh một nắng hai sương trở về, thứ chào đón anh chỉ có một tòa nhà tối đen như mực.
Tưởng Ngụy Thừa nhớ ra, hôm nay trong nhà có Thời Tự.
Dừng xe xong, anh đi tới cửa nhà, nhìn ngọn đèn trước cửa, châm một điếu thuốc dưới ánh đèn.
Vừa hút được hai hơi, cửa chính liền bị người từ bên trong mở ra.
Thời Tự di chuyển khó khăn, cửa mở cũng có chút chật vật.
Cô thò đầu ra từ khe cửa, nhìn thấy Tưởng Ngụy Thừa đang hút thuốc, lập tức hiểu ra, nói: " Tôi nghe thấy tiếng xe của anh lâu rồi mà không thấy anh vào. "
Tưởng Ngụy Thừa dập thuốc, nhìn cô, hỏi: " Đang đợi tôi? "
Thời Tự gật đầu, nói: " Có chuyện muốn nói với anh. "
" Kết hôn? "
Anh hỏi rất thẳng thắn, Thời Tự dừng một chút, nở nụ cười: " Đúng. "
" Tại sao? "
Thời Tự nhận được ý tứ muốn nghiêm túc nói chuyện của anh, thẳng thắn thành khẩn nói ra mục đích của mình.
“Nếu có thể, hi vọng anh Tưởng có thể cùng tôi làm hợp đồng hôn nhân, thời gian hẳn là không cần quá dài, hai ba năm là đủ.
”
Nhìn cô rối rắm nắm chặt ngón tay, Tưởng Ngụy Thừa tiếp tục truy hỏi: " Hợp đồng hôn nhân? "
" Là… hợp tác đôi bên cùng có lợi, tôi sẽ cho anh tất cả sáng chế quan trọng về y học thông minh trên tay tôi. Mà tôi, cần một số lợi ích của danh xưng bà Tưởng này.
"
Anh vào cửa, nói: " Thời tiểu thư hẳn là biết, tôi hiện tại không thiếu thứ gì. "
Thời Tự nghĩ: Đúng, ngoại trừ vợ ra thì bây giờ anh không thiếu thứ gì.
" Tôi biết. " Thời Tự nói.
" Vậy em sao lại cảm thấy, tôi sẽ vì một lợi ích mà hy sinh hôn nhân của mình? "
Thời Tự bị hỏi khó, cười gượng gạo, quả nhiên khả năng bị từ chối là rất lớn.
Cô kiên trì mở miệng: " Cũng ...
.
.
.
. Cũng không tính là hy sinh, dù sao cũng chỉ là hợp đồng hôn nhân thôi. Tưởng tổng không cần trả giá bất cứ tình cảm cá nhân nào, hơn nữa dẫn tôi ra ngoài cũng không làm anh mất mặt, tôi còn có thể giúp anh tạo ra chút giá trị kinh tế. Dù sao, hiện tại anh Tưởng cũng là người cô đơn.
.
.
.
.
. Không phải, dù sao cũng không có đối tượng. "
Càng nói càng không biết mình đang nói cái gì, Thời Tự có chút giận mình ăn nói vụng về.