Tưởng Ngụy Thừa nhìn dáng vẻ luống cuống của cô cảm thấy mới mẻ, không phải là thái độ khinh thường chúng sinh trong các bữa tiệc ngày trước, cũng không phải vẻ kiêu ngạo trong bữa ăn đó, cũng không phải dáng vẻ cô độc khi cô vô tình đi bộ đường dài. Cô của hiện tại ngược lại tương đối chân thật.
" Thái độ của Thời tiểu thư đối với hôn nhân, rất không giống người thường. "
Tưởng Ngụy Thừa cười cười, lại nói với cô một câu: " Dưỡng thương cho khoẻ. "
Sau đó anh liền đi lên lầu.
Thời Tự cảm thấy hình như mình bị từ chối rồi, toàn thân như bị rút hết sức lực, không nghĩ ra tiếp theo phải làm sao.
Cô trở lại gian phòng ở tạm Tưởng gia. Thời Đông Đông đã ngủ say, yên lặng giống như một thiên sứ.
Thời Tự đi đến trên giường, xoay người ôm cậu nhóc vào lòng, ngửi ngửi mùi sữa trên người cậu bé khiến cô an tâm, ấp úng lầm bầm một câu: " Thời Đông Đông, chị không biết làm thế nào mới tốt. "
Tắm rửa xong, Tưởng Ngụy Thừa bưng nửa ly rượu đỏ đi tới ban công phòng, phóng tầm mắt nhìn bốn phía tối đen như mực.
Anh châm một điếu thuốc, đầu ngón tay thong thả di chuyển.
Thân thể anh mệt mỏi, nhưng lại có đủ tinh thần để suy nghĩ những lời Thời Tự đã nói.
Thời Tự không nói ra hết, nhưng anh cũng đoán được một chút.
Nguyên nhân mà Thời Tự đột nhiên tìm tới mình, có lẽ có liên quan đến chuyện cô điều tra ở Vấn Đảo.
So với sản phẩm chữa bệnh thông minh mà Thời Tự nói, ở trong mắt anh có một thứ khác càng hấp dẫn hơn.
Tưởng Ngụy Thừa nhấp một ngụm rượu vang đỏ, về chuyện hôn nhân, mấy năm qua anh chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này.
Ngược lại Tô Ý ở Dĩnh Xuyên xa xôi có đôi khi cũng sẽ nửa đùa nửa thật nhắc nhở anh nên kết hôn.
Cô ấy nói như này: " Ông nội hẳn là không hy vọng nhìn thấy anh luôn chỉ có một mình. "
Lúc đó câu trả lời của anh là: Chưa có thời gian suy nghĩ những chuyện đó.
Anh vẫn luôn nghĩ tới bảo vệ cơ nghiệp Tưởng gia, biến đế chế kinh doanh mà ông nội dày công xây dựng trở nên bất khả chiến bại.
Hôn nhân? Tưởng Ngụy Thừa cười trào phúng, đó là một thứ rất buồn cười. Có điều, theo đề nghị của Thời Tự, có lẽ, anh cũng không phải không thể suy nghĩ một chút.
Khi tàn thuốc sắp phỏng tay, Tưởng Ngụy Thừa chợt nhớ tới một chuyện xưa.
Sáu năm trước Tô Ý cũng là vì để quay về Dĩnh Xuyên mà đồng ý đính hôn với ông cụ, nghĩ như vậy, cuộc hôn nhân của anh thật đúng là vẫn luôn rất có giá trị.
Thời Tự cả đêm ngủ không được yên ổn, trời gần sáng mới ngủ. Vốn định sáng sớm chặn Tưởng Ngụy Thừa lại, tranh thủ một chút, không nghĩ tới ngủ quên.
Lúc cô tỉnh lại, Tưởng Ngụy Thừa đã sớm ra ngoài.
Cô giúp việc anh thuê đã đến, hình như đang nói chuyện phiếm với A Như, hỏi thăm thói quen sinh hoạt của Thời Tự.
Nhìn thấy Thời Tự đi ra, cô giúp việc bước lên chào hỏi trước: " Chào cô Thời, ông chủ đã dặn dò rồi, trong thời gian cô dưỡng thương tôi sẽ chăm sóc, có nhu cầu gì cô có thể nói với tôi. "
Thời Tự mỉm cười với bà ấy, hỏi: " Phải xưng hô thế nào? "
" Cô gọi tôi là thím Đường là được, ông chủ đã dùng xong bữa sáng ra ngoài rồi, buổi sáng cô muốn ăn gì? "
Thời Tự không biết đây có phải ảo giác của mình hay không, cảm giác hiện giờ rất giống nữ chủ nhân mới rời giường, sau đó cô giúp việc trong nhà nói với mình: Chồng cô ăn sáng xong đã đi làm rồi, cô có gì cần cứ nói.
Cô có chút buồn cười với cảm giác hoang đường này của mình, chậm rãi nói: " Cho tôi một ly sữa là được rồi, cảm ơn. "
Thời Đông Đông ngồi ở trên sàn phòng khách chơi trò xếp hình mình mang đến, Thời Tự xem qua chút.
Không biết có phải lời dặn dò ngày hôm qua của mình có tác dụng hay không, từ ngày hôm qua đến bây giờ, Thời Đông Đông đều hết sức im lặng nghe lời.
Thời Tự vốn đã bắt đầu sinh ý rút lui, nhìn Thời Đông Đông nhỏ bé, Thời Tự cuối cùng vẫn quyết định thử một lần nữa, dù sao tình hình cũng không thể tốt hơn.
Cô có ý định dốc toàn lực, nào ngờ Tưởng Ngụy Thừa trực tiếp mất hút, anh có vẻ rất bận rộn, sống cùng một mái nhà, cô thế nhưng lại không đụng mặt anh.
Có một ngày thím Đường trong lúc vô tình lỡ miệng nói, Thời Tự mới biết được bà ấy ở Tưởng gia một tuần rồi, Tưởng Ngụy Thừa hoàn toàn không trở về.
Tóm lại, tín hiệu mà Thời Tự nhận được là: Anh đang trốn tránh mình.
Nếu đã vậy, cô cũng không tự làm mình mất mặt nữa, sáng sớm bảo A Như bắt đầu thu dọn đồ đạc, định rời đi.
Nghe nói Thời Tự phải đi, Tưởng Ngụy Thừa lại trở về rất nhanh.
A Như nhìn Thời Tự trên xe lăn bị Tưởng Ngụy Thừa chặn ở cửa phòng, không biết có nên tiến lên hay không.
Thím Đường không quen thuộc nhà họ Tưởng, tận tâm tận lực chăm sóc Thời Tự rất nhiều ngày, thật ra cũng không biết rốt cuộc Thời Tự và Tưởng Ngụy Thừa có quan hệ gì.
Nhưng dưới cái nhìn của bà ấy, việc một cô gái không phải họ hàng cũng không phải người quen dẫn về nhà ở, ý tứ không cần nói cũng biết, chỉ cho là Thời Tự đang giận dỗi.
Dù sao tuy rằng cậu Tưởng công việc bận rộn, nhưng trợ lý Lâm đi theo anh lại thường xuyên hỏi thăm trạng thái của cô Thời, trong chuyện này khẳng định cũng có ý của cậu Tưởng.
Tưởng Ngụy Thừa khoanh tay nhìn, khó hiểu nói: " Tại sao dọn đi? "
Cái này biết rõ còn cố hỏi.
Dù sao cũng không còn mặt mũi nào đối mặt với Tưởng Ngụy Thừa, Thời Tự dứt khoát nói thẳng: " Tôi bị thương thật ra không phải lỗi của anh Tưởng, vào ở đây cũng có mục đích không trong sáng. Hôm nay nếu anh Tưởng không có ý đó, tôi tiếp tục ở đây cũng không hay… Ở bệnh viện tôi đã nói dối, tôi có nhà ở… "
Tưởng Ngụy Thừa gật đầu, khẳng định với hành vi co được thì duỗi được của cô, sau đó nói: " Tôi có ý đó. "
" Hả? "
Thời Tự tưởng mình nghe nhầm.
" Tôi nói, tôi có ý kết hôn với em. "
Đến lượt Thời Tự hỏi: " Tại sao? "
Tưởng Ngụy Thừa không trực tiếp trả lời cô, mà hỏi ngược lại: " Đây không phải là điều em muốn sao? "
Cô muốn anh liền cho? Tưởng Ngụy Thừa khi nào lại dễ nói chuyện như vậy?