Nụ Hôn Nồng Cháy

Nụ Hôn Nồng Cháy

Cập nhật: 26/12/2024
Tác giả: Trì Mộ
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 3,010
Đánh giá:                        
Đô thị
Ngôn Tình
Truyện Teen
Truyện Sủng
Gia Đấu
Hài Hước
Nữ Cường
     
     

Thời Tự dừng động tác trong tay lại, mở miệng: " Nó là là một đứa trẻ mắc chứng tự kỷ. Lúc em phát hiện nó bị bệnh, nó mới hai tuổi. Kỳ thực nếu được can thiệp sớm thì có thể chữa khỏi, nhưng lúc đó em đang là sinh viên năm thứ hai đại học, xa nhà đã lâu, mới biết nhà họ Thời không chữa trị cho nó. Nhưng cho đến bây giờ em vẫn chưa thể bước vào thế giới nội tâm của nó.

“Có đôi khi nó rất ngoan, nhưng có đôi khi lại làm một số hành động mà người thường không thể nào hiểu được, nó sẽ không hề báo trước mà nổi giận hoặc la hét ư. Có thể ...

.

.

.

. Sau này cũng sẽ quấy nhiễu đến anh, nhưng nó chỉ cần có em.

.

.

.

.

. "

Thời Tự muốn nói lại thôi, Tưởng Ngụy Thừa lại khẽ gật đầu với cô, như là hứa hẹn: " Đợi anh, anh sẽ mời chuyên gia trong lĩnh vực này chẩn đoán và chữa trị cho nó, em không cần phải quá lo lắng.

"

Thời Tự không ngờ anh lại có lúc thấu hiểu như vậy, có lẽ bên ngoài đồn đại quá nhiều làm cho cô luôn cảm thấy Tưởng Ngụy Thừa là một người ngoại trừ Tưởng thị ra thì không hề quan tâm đến những chuyện khác.

Vẫn rất cảm ơn anh đã bao dung, Thời Tự cong môi cười: " Cảm ơn. "

Hôm nay Tưởng Ngụy Thừa tổng giám đốc gương mẫu của Tưởng thị không đi làm đúng giờ, không biết tại sao tâm huyết dâng trào đưa Thời Tự đi khám lại chân, thuận tiện để bác sĩ xử lý vết thương trên vai cho Thời Tự.

Chờ đến lúc anh đến cao ốc Tưởng thị thì đã gần giữa trưa.

Lâm Hợp có chút khó xử đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc, nhìn Tưởng Ngụy Thừa đang vùi đầu ký tên vào văn kiện, mở miệng: " Buổi sáng Thẩm tổng có điện thoại tới, muốn hẹn anh tối nay cùng nhau dùng cơm ạ. "

Tưởng Ngụy Thừa nhìn kỹ văn kiện trên tay anh, xem hết  toàn bộ, mới hỏi: " Có nói nguyên nhân vì sao không? "

Lâm Hợp dừng một chút, đáp: " Thật ra cũng không nói gì, nhưng mà .

.

.

.

.

. Nhắc tới cô Thẩm. "

“Thẩm Lam?”

Lâm Hợp gật gật đầu.

Trong dự liệu, Tưởng Ngụy Thừa buông bút trong tay xuống, ngược lại hỏi Lâm Hợp: " Mấy chiếc nhẫn kim cương lúc trước đặt đã đến chưa? "

Lâm Hợp khó hiểu, nhưng vẫn làm hết phận sự đáp: " Ngày hôm qua đã đưa đến, ngày mai sẽ tự mình đưa tới cho anh chọn ạ. "

Tưởng Ngụy Thừa khép lại văn kiện trước mặt, chân dài thu lại đứng lên: " Bây giờ đi qua xem một chút đi. "

Lâm Hợp vẻ mặt khó hiểu đi theo Tưởng Ngụy Thừa vào thang máy, đang định liên lạc với cửa hàng trang sức để thu xếp biện pháp bảo mật, lại bị Tưởng Ngụy Thừa cắt ngang.

Gần như trong nháy mắt Lâm Hợp đã hiểu dụng ý của Tưởng Ngụy Thừa, theo đà nói: " Tôi sẽ liên lạc với bộ phận quan hệ công chúng để công bố tin tức vào thời điểm thích hợp ạ. "

Tưởng Ngụy Thừa gật đầu, bổ sung một câu: " Đừng tiết lộ tin tức có liên quan đến Thời Tự. "

Không thể không nói, Lâm Hợp cảm thấy ông chủ nhà mình quả nhiên rất khác trước kia, thế mà sẽ nghĩ tới thay cô Thời tránh bị dư luận chĩa vào, xem ra là thật dụng tâm.

Không hiểu vì sao Lâm Hợp lại cho là Tưởng Nguỵ Thừa đang bảo vệ vợ mình.

Anh đi tới một cửa hàng trang sức nhìn không dưới mười chiếc nhẫn kim cương trong phòng VIP, ở tầng đối diện ống kính máy ảnh công suất lớn cách đó không xa, có thể nhìn thấy tất cả những chiếc nhẫn kim cương mà Tưởng tổng cầm lên xem đều có giá trị đắt đỏ.

Cuối cùng Tưởng Ngụy Thừa chọn một chiếc nhẫn kim cương kiểu dáng đơn giản, cũng rất cẩn thận bỏ chiếc hộp nhung nhỏ đựng nhẫn kim cương vào trong túi áo vest.

Chiều hôm đó, bộ phận quan hệ của Tưởng thị lâm vào cảnh hỗn loạn.

May mắn trong bất hạnh là ông chủ có lòng, tin tức bị tiết lộ trong giờ hành chính, không đến mức khiến cả bộ phận phải tăng ca.

Sau nhiều năm, một lần nữa Tưởng Nguỵ Thừa xuất hiện trên bản tin giải trí vì vấn đề cá nhân. Tuy nhiên, lần này khác với lần trước, khi giới truyền thông gọi điện đến hỏi tin tức, bộ phận PR của Tưởng thị không những không bác bỏ tin đồn mà còn trả lời chuẩn xác: Tưởng Ngụy Thừa  sắp kết hôn.

Nhất thời, cuộc thảo luận về việc ai sẽ trở thành bà Tưởng đã diễn ra sôi nổi, nhiều phương tiện truyền thông đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể tìm ra được rốt cuộc bà Tưởng là ai.

Thấy được thái độ khác thường của Tưởng Ngụy Thừa lại làm chuyện phách lối như vậy, Đỗ Thầm cho rằng anh yêu đương não tàn lập tức gọi điện chúc mừng: “Để ăn mừng vì cậu không còn là chàng trai vàng độc thân trong mắt mọi người nữa, buổi tối hãy đến quán bar mới của tôi uống một ly nhé?”Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu

Gần đây cường độ làm việc của Tưởng Ngụy Thừa quả thật rất căng, anh cũng có suy nghĩ muốn thả lỏng một chút, theo ý của Đỗ Thầm, đi tới quán bar của anh ta.

Tính cách của Đỗ Thầm và Tưởng Ngụy Thừa hoàn  toàn trái ngược nhau. So với Tưởng Ngụy Thừa làm việc theo trình tự, từ đầu đến cuối, Đỗ Thầm chỉ thích phá vỡ quy tắc cũ, cái gì cũng thích lướt qua, nhưng hứng thú lại không lâu dài.

Đỗ Thầm gần đây mê rượu nên cố ý khoe với Tưởng Ngụy Thừa kỹ năng pha chế rượu mà mình rất ít khi phát huy được.

Anh ta đi tới quầy bar chơi một hồi, không bao lâu đã bưng hai ly rượu đi tới.

" Nếm thử đi, cách điều chế mới. Chỉ là hơi mạnh một chút, nếu cậu say rồi về, vợ cậu không đến mức tức giận đâu nhỉ? "

" Tức giận? Cô ấy sẽ không. " Tưởng Ngụy Thừa híp mắt châm điếu thuốc.

Nhận thức của Thời Tự đối với cuộc hôn nhân này vẫn luôn vô cùng rõ ràng, chưa bao giờ can thiệp vào bất cứ chuyện riêng nào của anh.

Cho tới bây giờ, những gì vợ của anh làm cho anh, chỉ có mỗi buổi tối vì anh trở về nhà mà thắp một ngọn đèn.

Nghe thấy Tưởng Ngụy Thừa trả lời như vậy, Đỗ Thầm cũng không khách khí, búng tay một cái kêu phục vụ mang một chai rượu lên, rất có ý muốn say khướt.

Hôm nay trong đầu anh ta có ý chuốc say Tưởng Ngụy Thừa, trước đây ít có cơ hội như vậy.

Là một trong số ít bạn thân của Tưởng Ngụy Thừa, ngoại trừ Lâm Hợp ra, cũng chỉ có anh ta và Tưởng Ngụy Thừa là thân cận nhất.

Anh ta biết rõ Tưởng Ngụy Thừa là một người tỉnh táo kiềm chế, hút thuốc nhưng không nghiện, uống rượu nhưng không say, chủ động uống rượu giống như hôm nay lại càng hiếm thấy, cho nên người khác ít nhiều cũng lấy làm ngạc nhiên.

Ít có, nhưng cũng không phải là không có.

Nghĩ đến đây, Đỗ Thầm còn nhớ rõ sáu năm trước, sau khi ông Tưởng ốm mất không lâu. Đỗ Thầm tới cửa đưa đồ cho Tưởng Ngụy Thừa, liền nhìn thấy anh ngồi một mình trước đàn dương cầm trong phòng khách, trên đàn dưới đàn rải rác mấy chai rượu rỗng đã uống hết.

Ngày đó ánh mắt anh đỏ bừng, giống như mãnh thú sau khi bị thương một mình liếm láp vết thương, trầm mặc lại yếu ớt.

Chẳng qua sau ngày đó, Tưởng Ngụy Thừa dùng thủ đoạn lôi đình làm cho những người muốn xơi tái Tưởng thị đều ngậm miệng lại, giống như bắt gặp anh say rượu chẳng qua chỉ là một giấc mơ của Đỗ Thầm.

Sau đó thì không còn nữa, Tưởng Ngụy Thừa biến thành một người đàn ông thoạt nhìn bất khả xâm phạm, cùng với khí chất bẩm sinh của anh, làm cho người ta tự nhiên cảm thấy, trên đời này sẽ không có bất cứ chuyện gì có thể làm tổn thương anh được.