Tưởng Ngụy Thừa lắc ly rượu, thỉnh thoảng nhấp một ngụm, sau đó tùy ý nhìn về phía đám người.
Hai người ngồi yên trong quầy bar không khí đang tăng vọt, người tới người đi rất nhiều người chú ý tới Tưởng Ngụy Thừa, cũng có không ít cô gái nóng lòng muốn đến gần, nhưng đều bị vẻ mặt lạnh lùng của anh cự tuyệt không thể tới gần.
Nhưng có một người ngoại lệ.
Thẩm Lam không mời mà tới, vô cùng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Tưởng Ngụy Thừa. Cô ta cười đến không chê vào đâu được, nói với Đỗ Thầm: " Đã sớm nghe nói anh Đỗ mới mở bar này, hôm nay định tới uống một ly, không ngờ lại gặp được ông chủ, không ngại tôi uống cùng các anh chứ? "
Đỗ Thầm nhíu mày, nhìn thoáng qua Tưởng Ngụy Thừa, thấy anh không tỏ thái độ gì, liền nói: " Uống ly rượu mà thôi, có gì phải để ý. Nghe nói em Thẩm Lam ở nước ngoài đang rất phát triển, sao đột nhiên lại trở về? "
Thẩm Lam cười cười, sau đó nói: " Học xong đương nhiên là phải trở về, ông cụ nhà em sợ em lấy chồng xa xứ, nếu không trở về ông ấy sẽ phái người đi bắt em. Hôm nay nghe nói, Tưởng tổng sắp kết hôn? "
Ánh mắt của cô ta như có như không đảo qua người Tưởng Ngụy Thừa, tựa hồ muốn từ trên mặt anh nhìn ra nhiều hơn.
Thẩm Lam đương nhiên không phải ngẫu nhiên gặp bọn họ, trên thực tế cô ta mất rất nhiều công sức mới biết được Tưởng Ngụy Thừa tối nay ở chỗ này.
Nguyên nhân cô ta xuất hiện như vậy cũng rất đơn giản, cho dù bộ phận PR của Tưởng thị đưa ra câu trả lời khẳng định, nhưng cô ta vẫn không tin Tưởng Ngụy Thừa nói kết hôn liền kết hôn, cô ta muốn gặp mặt chứng thực.
Thẩm Lam có ý với Tưởng Ngụy Thừa nhiều năm như vậy cũng không coi là bí mật gì, chỉ là cho tới nay cô ta đều kiềm chế, không chịu hạ mình chủ động.
Nếu không phải lúc trước Thời gia tính liên hôn cùng với Tưởng Ngụy Thừa thì Thẩm Lam cũng không sốt ruột.
Nhưng không nghĩ tới Tưởng Ngụy Thừa không thèm để ý, cô ta đã bất chấp tất cả nhờ vả ba mình mời anh, nào biết chờ được tin tức Tưởng Ngụy Thừa sắp kết hôn.
Đỗ Thầm nhìn vẻ mặt của Tưởng Ngụy Thừa, kết quả đối phương làm như không nghe thấy, tự mình thưởng thức rượu trong ly.
Nếu là lúc trước, Đỗ Thầm có lẽ sẽ vui vẻ nói giúp cho Thẩm Lam. Cái khác không đề cập tới, với tài hoa cùng gia thế của Thẩm Lam, cùng Tưởng Ngụy Thừa cũng coi như xứng đôi. Tiếp xúc lâu cũng sẽ có tình, còn tốt hơn anh vẫn luôn lẻ bóng một mình.
Nhưng bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, Đỗ Thầm cứ coi như nhìn không ra tâm tư của Thẩm Lam, nói: " Thẩm gia chỉ có một thiên kim là em, nên phải sớm gọi em trở về kế thừa gia sản. "
Có người không liên quan quấy rầy, rượu này uống không vào nữa.
Tưởng Ngụy Thừa không đếm xỉa đến câu hỏi của Thẩm Lam, uống xong ly rượu cuối cùng đứng lên, nói: " Tôi đi trước. "
" Thật vất vả mới gặp được, Tưởng tổng không cùng uống một ly sao? "
Ngữ khí Thẩm Lam tự nhiên, vẫn chưa vì đối phương là người mình thích mà hạ thấp bản thân.
Tưởng Ngụy Thừa quay đầu lại nhìn cô ta một cái, khéo léo từ chối : " Xin lỗi, vợ tôi không thích tôi về muộn. "
Chỉ một câu đơn giản, đã dập tắt tia lửa cuối cùng trong lòng Thẩm Lam.
Thẳng đến khi Tưởng Ngụy Thừa tiêu sái đi xa, Thẩm Lam vẫn còn đứng tại chỗ không thể bình tĩnh lại.
Đỗ Thầm không ngờ lúc này Tưởng Ngụy Thừa cũng sẽ nói chuyện này ra, không khỏi bật cười, thầm than người đàn ông đã có gia đình quả nhiên thay đổi.
" Tưởng tổng, anh ấy… "
Là bạn thân của Tưởng Ngụy Thừa, anh ta đương nhiên hiểu ý của anh, Đỗ Thầm tiếp lời Thẩm Lam: " Em cũng không ngờ đúng không, thật ra cậu ấy đã đăng ký kết hôn rồi. "
Dũng khí thật vất vả mới có được trong khoảnh khắc liền tiêu tán, Thẩm Lam sắc mặt trắng bệch hỏi: " Không biết là con gái nhà ai? "
Đỗ Thầm cũng không quên lời dặn của Tưởng Ngụy Thừa, vui vẻ nói: " Tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ, đến lúc đó sẽ biết. "
Sau đó Đỗ Thầm nói gì đó, Thẩm Lam đã không còn nghe được nữa, lúc lâng lâng, Thẩm Lam gửi cho Quý Hứa một tin nhắn: Ra ngoài uống một ly không?
Ngồi trong xe, rượu bắt đầu ngấm, Tưởng Ngụy Thừa xoa xoa thái dương, đầu óc choáng váng.
Hôm nay anh uống rượu hơi quá chén, xuất hiện cảm giác say rượu đã lâu không thấy. Sau khi xe vững vàng dừng lại, ước chừng năm phút đồng hồ anh mới xuống xe.
Đêm khuya đầu thu mát mẻ, gió thổi qua khiến người ta nhịn không được co rúm lại.
Đèn trước cửa nhà vẫn sáng, thu hút mấy con côn trùng nhỏ bay múa quanh ngọn đèn, giống như đang sưởi ấm.
Tưởng Ngụy Thừa nhìn một lát, mở cửa nhà.
Khoảnh khắc cửa mở ra, ánh đèn và hơi ấm tràn vào nhà. Thời Tự còn chưa ngủ, ngồi bệt trên sàn phòng khách, nhanh tay gõ bàn phím laptop trước mặt.
Gần như là lúc Tưởng Ngụy Thừa vừa vào cửa Thời Tự đã ngửi thấy mùi rượu trên người anh, cô cau mày nhìn sang, anh đang híp mắt dựa vào tường, hình như có chút khó chịu.
Quan sát giây lát, Thời Tự lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng.
“Anh có cần uống một ly nước đường để giải rượu không?”
Tưởng Ngụy Thừa không mở mắt, đôi môi khẽ động, nói: " Cám ơn. "
Ý chính là ý muốn.
Thời Tự tiện tay cầm lấy chiếc trâm cài tóc bằng gỗ bên cạnh máy tính, búi mái tóc dài xõa trên vai lên, đi vào bếp đun nước sôi.
Trong lúc chờ nước sôi thì Thời Tự sờ bụng mình, tính tiện nấu cho mình một bát mì.
Cô vào bếp vì tránh gây ồn, chỉ bật một bóng đèn trước bếp. Bếp gas sáng lên ngọn lửa màu lam nhạt, dưới ánh đèn, hơi nước bốc từ nồi nước bay lên đỉnh đầu cô. Thời Tự rửa sạch một nắm rau để sang một bên, rồi rót lấy nước, tranh thủ lấy hộp đường ra pha một ly nước đường.
Chiếc thìa màu bạc va chạm vào ly thủy tinh phát ra âm thanh trong trẻo, Thời Tự bưng ly nước đường xoay người, nhưng không biết người say rượu vốn đang dựa vào tường phòng khách đã đứng sau lưng cô từ lúc nào.
Thật ra thì Tưởng Ngụy Thừa đã lén lút quan sát cô rất lâu, rõ ràng cô làm vài chuyện trong bếp, nhưng đêm khuya, phòng bếp và cô không hiểu sao làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
Trong phòng bếp mờ tối, đôi mắt Thời Tự sáng lạ thường, ngược lại đôi mắt của Tưởng Ngụy Thừa thì có vẻ sâu thẳm hơn rất nhiều.
Mãi đến khi hơi thở mang theo men rượu phả lên mặt, Thời Tự mới phản ứng được lúc này hai người đang ở rất gần nhau.
Một cảm giác không được tự nhiên bỗng nhiên từ đáy lòng xông đến, nhưng Tưởng Ngụy Thừa cũng chỉ nhìn cô chằm chằm như vậy, không nói lời nào cũng không có hành động gì khác.