Lúc sắp không chịu nổi nữa, anh cầm lấy ly nước trong tay cô uống cạn.
Nước đường ngọt ngọt chảy vào trong bụng, lúc đặt ly xuống, thần sắc anh đã như thường ngày.
" Xin lỗi, mới vừa rồi có chút choáng đầu. "
Đây là đang giải thích sự thất thố vừa rồi của anh.
Thời Tự còn chưa đến mức so đo với một người uống rượu say như vậy, thuận tay rửa sạch ly thủy tinh Tưởng Ngụy Thừa đặt trên bàn bếp, nói: " Anh Tưởng nghỉ ngơi sớm đi. "
Vẫn tại quán bar ồn ào náo nhiệt của Đỗ Thầm, trước mặt Thẩm Lam đã có rất nhiều ly trống, Đỗ Thầm hiểu ý, sau khi dặn dò nhân viên trong quán để ý một chút, liền để lại không gian ghế dài cho một mình Thẩm Lam phát tiết.
Thẩm Lam biết mình đã uống rất nhiều, nhưng lại càng tỉnh táo hơn. Tuy nhiên, chất cồn trong não khuếch đại các giác quan giữa tiếng ồn ào của loa, cô ta vẫn có thể nghe rõ ràng có người đi giày cao gót.
Người tới đã ngồi ở đối diện, Trần Lam nheo mắt thấy rõ ai, ngữ điệu không cao không thấp " Là cô à. "
Thời Nguyệt ngồi xuống liền nói: " Buổi tối cô Thẩm gửi tin nhắn cho bạn trai của người khác, là có ý gì? "
Trần Lam bưng ly rượu, thờ ơ lắc lắc rượu bên trong, nghe vậy nhếch khóe môi, giọng điệu giễu cợt: "Quý Hứa biết chuyện cô nhìn lén điện thoại của anh ấy không?"
Bị vạch trần, Thời Nguyệt không được tự nhiên siết chặt túi xách, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên khí thế: " Tôi là bạn gái của anh ấy. "
" A " Lời châm chọc bên miệng Thẩm Lam càng sâu,
" Là bạn gái cũ của Quý Hứa, tôi có lòng nói cho cô biết, anh ấy vô cùng chán ghét bạn gái tự tiện đọc tin nhắn của anh ấy. "
Thời Nguyệt vẫn rất để ý đến sự tồn tại của Thẩm Lam, sau khi cô ta nói xong câu đó, cả khuôn mặt của Thời Nguyệt đều đen lại.
Thẩm Lam có chút hứng thú nhìn mặt Thời Nguyệt biến sắc, rất nhanh lại liên tưởng đến một người khác.
" So với chị cô, cô quả thật không quá thông minh. " Thẩm Lam nói.
Nếu như muốn hỏi chuyện không vừa ý nhất của cô hai Thời gia tốt số này là gì, thì đó chính là sự tồn tại của Thời Tự.
Cho dù Thời Tự không có địa vị gì trong nhà, nhưng điều cô ta không thể phủ nhận là cô ta vẫn luôn sống dưới ánh hào quang của Thời Tự.
Người người đều thích đem họ ra so sánh tướng mạo, cách ăn nói, học thức. Hết lần này tới lần khác câu trả lời đều chính là Thời Tự tốt hơn cô ta.
Rõ ràng chưa bao giờ nhìn thấy Thời Tự bỏ ra chút công sức gì, phần lớn Thời Tự chỉ dựa vào quần áo trang điểm, chỉ cần kiêu ngạo ngồi xuống một chỗ nào đó, sẽ có người liên tiếp chú ý tới tán thưởng.
Hôm nay, Thẩm Lam lại còn nói những lời này.
" Cô ta đã không còn là chị của tôi nữa rồi, cô không xem tin tức sao? Cô ta đã đoạn tuyệt quan hệ với Thời gia. "
Trong giọng nói của Thời Nguyệt ngầm mang theo tức giận.
Thẩm Lam ngoảnh mặt làm ngơ đối với thái độ của cô ta, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, lại cười lạnh một tiếng: " Ba cô hiện tại hẳn là rất sốt ruột nhỉ, Tưởng Ngụy Thừa sắp kết hôn, tính toán của ông ta thất bại rồi. Vẫn là chị cô tỉnh táo, sớm thoát thân. "
Thẩm Lam nói xong, không e dè lấy điện thoại ra, gọi cho Quý Hứa.
Điện thoại được kết nối khi nhạc trong quán bar tạm dừng, Thời Nguyệt rõ ràng nghe được giọng nói của Quý Hứa từ đối diện truyền đến.
Thẩm Lam mang theo ý cười, có thể coi là nũng nịu lẳng lơ, ngữ điệu hờn dỗi lại giống như mang theo vài phần oán giận: " Anh thật không có nghĩa khí, rõ ràng là gửi tin nhắn cho anh, thế mà lại để bạn gái tới tìm em. "
Dứt lời, Thẩm Lam tựa vào ghế sofa, tựa hồ đang đợi Quý Hứa đến.
Sắc mặt Thời Nguyệt bỗng nhiên trắng bệch, cứ như vậy kéo dài đến khi Quý Hứa xuất hiện.
Cô ta do dự muốn giải thích, nhưng sắc mặt Quý Hứa vẫn như thường, cũng không để ý đến cô ta, đầu tiên là bế Thẩm Lam đã uống rượu say không biết ngủ hay chưa lên xe.
" Quý Hứa ...
.
.
.
. " Thời Nguyệt gọi hắn lại, nhìn hắn thuần thục làm xong tất cả, trong lòng cô ta rất tức giận.
Quý Hứa ngừng lại, bàn tay mang theo mùi thuốc lá vuốt ve tóc Thời Nguyệt, rõ ràng động tác vô cùng thân thiết, nhưng giọng điệu của hắn lại lạnh nhạt: " Anh đưa Thẩm Lam về, em về nhà trước đi. Lần sau, đừng làm chuyện như vậy nữa. "
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Lúc Thời Tự thức dậy cả tòa biệt thự đều yên lặng, hỏi thím Đường mới biết, Tưởng Ngụy Thừa vẫn ở trong nhà, hình như còn chưa dậy.
Nhớ tới bộ dáng say đến đỏ mắt tối hôm qua của anh, Thời Tự cười thầm, hoá ra cũng có lúc anh không dậy nổi.
Sau mười phút cân nhắc xem có nên đợi anh ăn sáng cùng hay không thì Thời Tự liền bắt đầu ăn một mình.
Thời Đông Đông mắt ngái ngủ bị A Như ôm tới, nhìn thấy Thời Tự đang ăn sáng, mắt Thời Đông Đông sáng rực lên, vội giãy khỏi ngực A Như, tự mình đi đến ghế bên cạnh Thời Tự ngồi xuống.
Thời Đông Đông không biết tự mình kiểm soát chế độ ăn uống, Thời Tự gắp cho cậu bao nhiêu, cậu đều nhét hết vào miệng, hai quai hàm phồng lên, giống như chú chuột hamster mà cô từng nuôi khi còn bé.
Thời Tự nghịch ngợm giơ tay véo má cậu bé.
Thời Đông Đông ghét nhất là bị người khác quấy rầy lúc cậu đang tập trung làm việc gì đó.
Thời Tự véo cậu một cái, cậu lại lườm cô một cái, sau đó lại véo tiếp, thích thú lặp đi lặp lại trò ấu trĩ này với cậu bé.
Lúc Tưởng Ngụy Thừa đang đeo cà vạt chậm rãi đi xuống lầu, liền nhìn thấy Thời Tự trong phòng ăn cách đó không xa cười cong mắt.
Thấy Thời Đông Đông sắp nổi giận, cô mới vội vàng dừng tay dỗ dành: " Được rồi được rồi, chị không bắt nạt em nữa, em ngoan ngoãn ăn đi. "
Chưa từng nghĩ tới có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy ở trong căn nhà này, Tưởng Ngụy Thừa đang định đi thẳng ra cửa thì đột nhiên rẽ một góc, bước vào nhà ăn.
Nói mới để ý, Thời Tự ở Tưởng gia gần hai tháng, đây là lần đầu tiên cùng Tưởng Ngụy Thừa ngồi cùng một bàn ăn cơm.
Không giả vờ giả vịt như Thời Trọng Minh, ăn sáng còn phải cầm máy tính bảng xem tin tức tài chính kinh tế một chút, sợ người khác không biết ông ta là tổng giám đốc không bằng. Tưởng Ngụy Thừa ăn cơm hết sức chuyên tâm, nhìn từ góc độ Thời Tự, chính là cảnh đẹp ý vui.