Thời Tự đang ngắm anh rất chăm chú, Lâm Hợp vội vàng đi vào.
Anh ta cầm máy tính bảng đi ngang qua, Thời Tự cũng tiện liếc nhìn nội dung trên đó, lại là drama trên mạng.
Tưởng Ngụy Thừa nhận lấy máy tính bảng, chân mày nhíu lại, tò mò nên Thời Tự lặng lẽ lấy điện thoại ra xem một chút. Vật mà lại là ảnh chụp Tưởng Ngụy Thừa và Thẩm Lam ngồi cùng nhau ở quán bar.
Ảnh chụp tuy mơ hồ, nhưng lờ mờ nhìn ra được tư thế thả lỏng của Tưởng Ngụy Thừa, Thẩm Lam và Đỗ Thầm trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Từ vị trí của ba người cùng với quan hệ của Đỗ Thầm và Tưởng Ngụy Thừa, một số truyền thông lớn mật suy đoán Thẩm Lam chính là đối tượng kết hôn thần bí của Tưởng Ngụy Thừa.
Cất điện thoại, Thời Tự giả vờ như không có chuyện gì, tiếp tục gặm bắp ngô trên tay, Tưởng Ngụy Thừa nhướng mày nhìn cô một cái, nói với Lâm Hợp: " Tối hôm qua uống rượu với Đỗ Thầm, trùng hợp gặp được Thẩm Lam, cậu bảo bộ phận quan hệ công chúng làm rõ đi. "
Dựa theo phong cách trước đây của Tưởng Ngụy Thừa, bình thường anh sẽ chỉ nói một câu cùng với Lâm Hợp. Lời giải thích ban nãy hiển nhiên là nói cho người khác nghe, Lâm Hợp im lặng quan sát biểu tình của Thời Tự, vậy mà cô một chút phản ứng cũng không có.
Lâm Hơp lập tức đưa ra phán đoán lớn mật, giữa ông chủ và bà chủ ai mới là nóc nhà, trong đầu rối bời nhưng anh ta vẫn không quên giải vây cho Tưởng Ngụy Thừa, nói với Thời Tự: " Bà chủ, váy cưới đặt may đã xong, cần cô đến cửa hàng thử ạ. "
Thời Tự đang uống sữa bị một tiếng " bà chủ " này của Lâm Hợp làm sặc, ho đến đỏ bừng cả mặt, rất lâu mới bình thường trở lại.
Tâm tình Tưởng Ngụy Thừa bỗng nhiên vui vẻ, thong dong lau tay, đi ra cửa.
Triệu Điềm Điềm nghe nói Thời Tự muốn đi thử váy cưới, gạt công việc sang một bạn rồi đến trang viên Tưởng thị đón Thời Tự.
Suốt dọc đường, cô ấy đều rất vui, lao xe tới cửa hàng áo cưới.
Cửa hàng này rất nổi tiếng, từ trước đến nay đều là lựa chọn hàng đầu để đặt may váy cưới hoặc là lễ phục của tầng lớp thượng lưu, các nhà thiết kế ở đây đều được tuyển chọn khắt khe.
Thời Tự tới cũng mới biết, nhà thiết kế mà Tưởng Ngụy Thừa chọn là chủ của cửa hàng này. Mặc dù chỉ là một cuộc giao dịch, nhưng anh có vẻ cũng không qua loa lấy lệ.
Triệu Điềm Điềm cảm thấy Tưởng tổng không hổ là Tưởng tổng, quả nhiên rất hoành tráng.
Thời Tự không quan tâm những thứ này, thậm chí sau khi nhà thiết kế giới thiệu đầy đủ chất liệu áo cưới, cô còn có chút tiếc tiền thay Tưởng Ngụy Thừa.
Lúc cô đi thử áo cưới, Triệu Điềm Điềm ngồi trên sofa chờ cô, tạp chí trong tay còn chưa sang trang, đã nghe thấy có người gọi cô: " Triệu Điềm Điềm? Không nghĩ tới lại gặp cô ở chỗ này. "
Người tới vẻ mặt tràn đầy thắc mắc cùng tò mò, Triệu Điềm Điềm nhìn cô ta cười một tiếng, cũng không có ý định nói chuyện quá nhiều.
Nhưng mà cô gái đó tựa hồ cũng không thèm để ý cô ấy xa cách, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Triệu Điềm Điềm.
Ở nơi không ai thấy được, Triệu Điềm Điềm bĩu môi. Gặp ai không gặp, lại gặp phải Lý tiểu thư, người được mệnh danh là " kẻ chuyên hóng hớt ".
Triệu Điềm Điềm trước kia cùng từng bị cái miệng của cô ta nói quá trời, trong một buổi tụ hội cùng cô ta nói vài câu, ngay sau đó, nhiều tin đồn đã được lan truyền. Hầu hết đều bởi trí tưởng tượng phong phú của cô ta, hình ảnh rất sống động.
Có bài học trước đây, sau này gặp lại, Triệu Điềm Điềm một chữ cũng không muốn nói với cô ta. cô Lý tự thấy mất mặt, vốn không muốn ở lâu.
Đúng lúc cô ta mới vừa đứng dậy, thì có nhân viên cửa hàng lại nói: " Cô Triệu, cô Thời mặc áo cưới xong rồi, mời cô đi qua xem một chút. "
" Cô Thời nào vậy, không phải là Thời Tự đấy chứ? " Lần này cô Lý rất hưng phấn, đi theo nhân viên cửa hàng đi vào trong.
Triệu Điềm Điềm muốn ngăn lại nhưng không ngăn được, đen mặt đi theo phía sau.
" Woa, váy cưới này cũng quá đẹp đi. "
Nghe được giọng nói xa lạ, Thời Tự vô ý thức nhíu mày, lại nhìn Triệu Điềm Điềm đang đen mặt, vội hướng cô quăng một ánh mắt " Không sao".
Cô Lý dường như không cảm giác được không khí xung quanh không chào đón cô ta, rất tự nhiên đi tới trước mặt Thời Tự, miệng không ngừng nói: " Váy cưới này trước kia chưa từng thấy qua, là kiểu mới sao? Nhìn viên kim cương phía trên này xem, thật đẹp. Sao Thời Tự lại tới thử váy cưới, không nghe nói cô sắp kết hôn mà? "
Thời Tự vẫn duy trì lễ phép cơ bản, nghĩ thầm thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, liền nói dối: " Đến đặt lễ phục, thấy áo cưới này không tệ, tùy tiện thử một chút".
Cô Lý không thôi thói hóng hớt, trí tưởng tượng có thể nói là phong phú, cô ta cười cực kỳ mờ ám với Thời Tự: " Không phải là bởi vì Tưởng Ngụy Thừa sắp kết hôn nên bị đả kích đấy chứ? Trước đây hai người còn sắp thành, kết quả người ta nói kết hôn liền kết hôn, cô đừng quá buồn, đàn ông trong thiên hạ còn nhiều mà. "
Thời Tự mỉm cười mà không đáp lại, không hề cho cô Lý cơ hội hóng hớt.
Triệu Điềm Điềm nghe được thì lông mày nhảy dựng, rất muốn xông lên nói cho cô Lý, khỏi cần phải an ủi như thế.
Một chuyện nhỏ không ai để ở trong lòng, không ngờ hai ba ngày sau đột nhiên có tin đồn về Thời Tự, còn nhiều lời đồn thái quá, ngay cả Quý Niên, người thường ngày chỉ ở trong phòng thí nghiệm cũng đến tai anh ta.
Lúc nhận được điện thoại của Quý Niên, Thời Tự đang chơi ghép hình với Thời Đông Đông. Hai tay cô bận, bèn bật loa ngoài lên.
Lúc này, Tưởng Ngụy Thừa đang định xuống lầu lấy ly nước, vừa đi xuống cầu thang, chợt nghe thấy trong điện thoại truyền đến câu nói kia của Quý Niên: " Bởi vì Tưởng Ngụy Thừa sắp kết hôn nên trong lòng em không thoải mái, tự mình chạy đi thử váy cưới ? Em ...
.
.
.
. Thích Tưởng Ngụy Thừa? "
Quý Niên có vẻ không quá vui vẻ nói ra những lời này, còn cố ý dừng lại một chút.
Thời Tự và Tưởng Ngụy Thừa ở đầu cầu thang liếc mắt nhìn nhau, cô vội vàng tắt loa ngoài điện thoại, để tránh Quý Niên lại nói ra lời dọa người gì đó.
" Thời Tự, em có đang nghe không? "
Thời Tự gần như là chạy trốn, cầm điện thoại trốn vào phòng ngủ, Quý Niên bên kia vẫn còn gọi cô, cô vội đáp: " Đàn anh, em đang nghe. Những tin đồn gần đây đều là hiểu lầm, anh không cần quá để ý, em cũng không cảm thấy không thoải mái. "
Quý Niên nghe Thời Tự nói xong thở phào nhẹ nhõm, vừa buồn cười vì mình phản ứng thái quá, tán gẫu vài câu với Thời Tự rồi cúp máy.
Cúp điện thoại, Thời Tự lặng lẽ mở cửa phòng khách nhìn thoáng qua, Tưởng Ngụy Thừa ngồi bên cạnh Thời Đông Đông đang nhìn về phía cô, gần như ngay lập tức bắt được ánh mắt rình coi của cô.
Nhìn điệu bộ kia, hình như anh là cố ý đợi cô.
Thời Tự cười gượng gạo, nói: " Lúc thử váy cưới gặp phải người quen, không ngờ lại thành ra thế này".
Tưởng Ngụy Thừa vuốt cằm, sau đó nói: " Thiệp cưới sẽ được gửi đi trước hôn lễ một ngày, gần đây nếu em có thời gian có thể bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ, ngày đó có thể em sẽ rất vất vả. "
Thời Tự mím môi cười, vẻ mặt chờ mong: " Em lại rất tò mò phản ứng của mọi người vào ngày hôm đó ".
Một ngày trước khi kết hôn mới công bố thân phận cô dâu là chủ ý của Thời Tự, cô không muốn có người biết trước sẽ quấy rối, cũng cảm thấy lặng lẽ gây bất ngờ cho tất cả mọi người sẽ thú vị hơn.
Tưởng Ngụy Thừa thấy cô lại lộ ra vẻ mặt ranh mãnh, nhếch môi.
Nói chuyện với Thời Tự xong, anh không vội lên lầu, mà tìm kiếm mảnh ghép trong đống ghép hình của Thời Đông Đông, đặt trong lòng bàn tay.
Thời Đông Đông không nói một lời, bàn tay nhỏ bé mập mạp thò vào lòng bàn tay Tưởng Ngụy Thừa, tự nhiên lấy mảnh ghép kia ghép vào trong hình ghép.
Thời Tự đứng hình, ngoại trừ mình và A Như, cô chưa từng thấy Thời Đông Đông giao lưu với người khác.
Trong chốc lát, cô cảm thấy khung cảnh này hài hòa đến lạ thường.