Đỗ Thầm đi không bao lâu, bên ngoài liền có tranh chấp truyền đến, nghe giọng là Triệu Điềm Điềm ngăn cản Thời Nguyệt không cho cô ta tiến vào.
Giọng của Thời Nguyệt rất khinh thường, nói với Triệu Điềm Điềm: " Triệu tổng đây là thấy Thời Tự được gả vào gia đình giàu có, không thể chờ đợi được muốn ôm đùi, nhưng tôi cùng chị ta dù gì cũng là chị em họ, cô ngăn cản tôi như vậy, có vẻ không rõ vị trí của mình nhỉ. "
Triệu gia ở trước mặt Thời gia, quả thật rất không đáng nhắc tới. Triệu Điềm Điềm có thể có địa vị xã hội hôm nay, phần lớn cũng là dựa vào bản lĩnh của chính cô ấy, trong mắt Thời Nguyệt, người như cô ấy chỉ có thể xem như nhà giàu mới nổi mà thôi, từ trước đều không để vào mắt.
Triệu Điềm Điềm đương nhiên là đứng về phía Thời Tự, đối mặt với sự khiêu khích của Thời Nguyệt, nể tình hôm nay là hôn lễ Thời Tự nên cũng nhịn.
Nhưng Thời Tự không tốt tính như vậy, cô đi ra ngoài nhìn Thời Nguyệt một cái, trào phúng ngược lại: " Cô Thời Nguyệt đã quên cách đây không lâu Thời gia đã tuyên bố chính thức với bên ngoài rồi sao? Tôi và cô, bây giờ đâu còn là chị em họ gì nữa chứ.
"
Thời Nguyệt bị châm chọc, ngoài miệng vẫn cậy mạnh: " Chị thật là, khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa. "
Viên kim cương lấp lánh trên đỉnh đầu Thời Tự, khiến cả người cô toát lên vẻ cao ngạo. Cô chỉ khẽ chớp mắt: " Quá khen. "
Thời Nguyệt ghét nhất dáng vẻ kiêu ngạo này của cô, nắm chặt váy ép hỏi: " Chị rõ ràng là không thích Tưởng Ngụy Thừa, tại sao lại kết hôn với anh ta? "
Thời Tự nở nụ cười, ẩn ý hỏi ngược lại: " Tôi không thích anh ấy, vậy ai thích, cô sao? bớt nhọc lòng đi em gái, khó khăn lắm mới có thể làm hòa với Quý Hứa, sao còn có tâm tư đi lo chuyện của người khác vậy. Cô nên giữ chặt anh ta là tốt nhất, nếu không cô đoán xem ba cô có thể quay lại cầu xin tôi hay không? "
Thời Nguyệt bị nói tức đến phát run, khuôn mặt tức giận nói: " Tôi biết ngay đây là chị cố ý mà, chị muốn dùng cách này trở về Thời gia, trong lòng chị cho tới bây giờ cũng không bỏ được thân phận Đại tiểu thư Thời gia. "
Bị sự ngây thơ của cô ta đánh bại, Thời Tự bật cười thành tiếng, tiếp tục chọc tức cô ta: " Ôi, bị cô phát hiện rồi, dù sao có tôi ở đây, người khác giới thiệu cô cũng chỉ nói đó là em gái của cô cả Thời Tự Thời gia thôi. "
Nói xong, cô cũng không muốn dây dưa với cô ta nữa, Thời Tự tiếp tục nói: " Hôm nay là hôn lễ của tôi, cô sẵn lòng đến, tôi không có ý kiến gì, nhưng nếu như cô muốn gây sự, tôi chưa chắc sẽ nể mặt Quý Hứa đâu. "
Nghĩ đến Quý Hứa, Thời Nguyệt mang theo một bụng tức giận rời đi, lúc trước ở trước mặt Thời Tự ra vẻ uy phong một lần để cho cô ta có chút vênh váo, lại không nhớ rõ lúc chống lại Thời Tự cô ta cũng không có mấy lần chiếm thắng nổi.
Triệu Điềm Điềm đứng xem toàn bộ hành trình giơ ngón tay cái với cô bày tỏ khen ngợi, rồi sau đó cười ra tiếng: " Vẫn là nhắc tới Quý Hứa hữu dụng, anh ta thật đúng là có bản lĩnh, bắt chẹt cô công chúa không ai bì nổi này của Thời gia. "
" Một người đánh một người chịu, tình yêu của họ há chẳng phải là một cuộc giao dịch trá hình. " Thời Tự lắc đầu cười.
Vừa dứt lời, hôm nay Tưởng Ngụy Thừa đặc biệt vui vẻ đang không nhanh không chậm đi tới. Rõ ràng vừa rồi anh đã nghe thấy, nhìn Thời Tự một cái, anh nhận xét: " Khả năng chọc tức người khác không tồi ".
Thời Tự không khách khí với anh, đáp: " Cũng tạm thôi".
" Em gái này của em hình như ghen tị với em? " Anh lại bồi thêm một câu.
" Rất buồn cười, đúng không? "
Thời Tự nói xong liền nở nụ cười, có đôi khi cô thật không hiểu Thời Nguyệt ghen tị cô cái gì. Thời gia đối xử với cô không ra gì, nhưng lại cưng chiều Thời Nguyệt và Thời Yến vô cùng. Tất cả những việc cô làm trước kia, mỗi lần đi dự tiệc, không phải đều dựa theo yêu cầu của Thời gia, lấy chính mình đi trải đường cho Thời Nguyệt và Thời Yến sao. Nhưng Thời Nguyệt dường như không nhìn thấy những thứ này, cô ta chỉ thấy được cái gọi là hào quang của Thời Tự.
Tưởng Ngụy Thừa không nói tiếp, ẩn ý nhìn Thời Tự, sau đó chống khuỷu tay về phía cô.
Thì ra đã đến lúc cô dâu chú rể xuất hiện, Thời Tự không có nam trưởng bối nào đưa lên sân khấu, cho nên Tưởng Ngụy Thừa mới cùng cô xuất hiện.
Cô không có cảm giác gì với hôn lễ này, dù sao cũng chỉ là một màn biểu diễn, chẳng qua toàn bộ hiện trường hôn lễ bố trí không tìm ra tỳ vết, đồ trang trí có đôi có cặp còn có thể tùy ý thấy được tên viết tắt của hai người, làm cho Thời Tự hoảng hốt cảm thấy đây đúng là thời khắc đặc biệt thuộc về hai người yêu nhau.
Cho đến khi cô vấp chân một cái, không khí trong lễ đường vì cô dâu mà náo nhiệt hẳn lên.
Tưởng Ngụy Thừa nghiêng đầu nhìn cô, thấp giọng nói: " Tập trung vào. "
Nhưng Thời Tự vẫn không thể tập trung được, sau khi nói xong chữ " tôi đồng ý " lại tiếp tục ngẩn người, cho đến khi ngón áp út bị chiếc nhẫn lạnh lẽo khóa chặt, lúc này Thời Tự mới ý thức được mình đang kết hôn.
Tưởng Ngụy Thừa đứng ở trước mặt cô mặc một bộ vest đen có hoa văn sẫm màu, mái tóc dường như đã được tạo kiểu, không còn vẻ nghiêm túc và đứng đắn như thường ngày, trông trẻ hơn rất nhiều.
Vẻ mặt anh chuyên chú, ánh mắt thâm thúy.
Thời Tự vô thức né tránh ánh mắt anh, nhìn chằm chằm vào cà vạt trên cổ áo sơ mi anh, cố gắng giảm bớt xấu hổ.
Cho dù tới bây giờ, thật ra cô và Tưởng Ngụy Thừa cũng không tính là quen thuộc. Khi tiếp xúc gần gũi, luôn khiến cô cảm thấy không được tự nhiên.
Người ngoài nhìn vào chỉ cho là cô dâu khẩn trương, lúc mục sư tỏ vẻ Tưởng Ngụy Thừa có thể hôn cô dâu, tiếng hò reo rất lớn.
Quý Niên ngồi ở hàng trước, trên mặt tuy rằng mỉm cười, nhưng ý cười không đạt tới đáy mắt. Mà khi anh ta thấy Tưởng Ngụy Thừa tiến đến trước mặt Thời Tự, Thời Tự theo bản năng lùi về phía sau né tránh, bàn tay siết chặt của Quý Niên buông lỏng, ánh mắt nhìn về phía hai người liền mang theo tìm tòi nghiên cứu.
Thời Tự cảm nhận được một hơi thở ấm áp phả tới, không hiểu sao lại nghĩ tới buổi tối hôm Tưởng Ngụy Thừa say rượu, hai người cũng dựa sát vào nhau như vậy.
Chú ý tới sự né tránh của cô, Tưởng Ngụy Thừa khẽ cười một tiếng, một bàn tay nâng gáy cô, ngăn cản tư thế ngửa ra sau của cô, sau đó nhanh chóng kề sát, in một nụ hôn chuồn chuồn lên gò má cô.
Nhiếp ảnh gia có độ chuyên nghiệp cực cao chụp được một cảnh này, nhìn qua ống kính, bức ảnh trở nên đặc biệt đẹp mắt.
Phù rể Đỗ Thầm chỉ hận rèn sắt không thành thép thở dài, nhỏ giọng than thở: " Lúc này còn hôn mặt làm gì! Người như vậy, rốt cuộc sao lại lấy được vợ vậy? "
Triệu Điềm Điềm không nhịn được cười thành tiếng, nếu không hôn mặt mà hôn chỗ khác, sợ là Thời Tự sẽ bị dọa đến mức xách váy đào hôn luôn ấy chứ, nhìn mặt của Thời Tự đã đỏ au lên rồi kìa.