Sau khi Tưởng Ngụy Thừa lui về phía sau, Thời Tự chậm rãi thở ra một hơi, trong lúc thay quần áo, cô sờ sờ lỗ tai nóng lên của mình, không dám nhìn mình trong gương.
Lúc cảm ơn khách khứa, Quý Hứa mang theo Thời Nguyệt đi lên phía trước.
Thời Nguyệt trước mặt mọi người rất tự nhiên thoải mái, hoàn toàn khác với lúc ở trong phòng nghỉ của cô dâu, ngoan ngoãn làm bình hoa bên cạnh Quý Hứa.
Quý Hứa hướng Thời Tự nâng ly, khẩu khí có chút tiếc nuối: " Lúc trước còn muốn mời cô Thời tới Quý Thị, không ngờ Tưởng tổng nhanh chân đến trước, trực tiếp cưới người về nhà. "
Quý Hứa quả nhiên vẫn là Quý Hứa, câu nói không chê vào được, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy hắn đang muốn gây chuyện.
Có lẽ là bởi vì hôm nay là hôn lễ, nên toàn bộ quá trình Tưởng Ngụy Thừa đều mang theo nụ cười thản nhiên, anh nói: " May mắn Quý tổng đã có người đẹp ở bên, nếu không hình như tôi cũng sẽ có chút cảm giác nguy cơ. "
Thời Tự còn chưa biết cuộc đối thoại đơn giản giữa hai người đàn ông thật ra ẩn chứa sự sắc bén, cô khách sáo hàn huyên một câu: " Mong chờ tin tốt của Quý tổng. "
Nghe vậy, Quý Hứa thân mật kéo tay Thời Nguyệt, mỉm cười đáp: " Đương nhiên, còn đang tính xin hoa cưới bà Tưởng lấy vía đây. "
Nếu không phải hôm nay mình là nhân vật chính còn cần chú ý hình tượng một chút, thì Thời Tự rất muốn nhíu mày, cô nhanh chóng phân tích ý trong lời nói của Quý Hứa, đây có nghĩa là, quan hệ giữa Quý Hứa và Thời Nguyệt đã có tiến triển đột phá?
Nhìn Quý Hứa, Thời Tự nhếch môi cười cười: " Xin lỗi, hoa cưới đã tặng cho phù dâu rồi. "
Mặt Quý Hứa lộ ra vẻ đáng tiếc, nhìn về phía Thời Nguyệt: " Nếu vậy, anh chỉ có thể tự mình cho em một bó thôi. "
Thời Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu lên, cuối cùng Thời Tự không nhịn được nhướng mày, Quý Hứa quả nhiên là người đàn ông không làm theo lẽ thường.
Sau khi hôn lễ kết thúc, Lâm Hợp gửi mấy tấm hình trong hôn lễ cho Tưởng Ngụy Thừa và Thời Tự chọn, để công bố ra bên ngoài.
Một ngày làm diễn viên, Thời Tự vừa mới thoải mái tắm xong, lúc đi ra khỏi phòng tắm, Tưởng Ngụy Thừa đã đứng ở cửa trước cách đó không xa chờ cô.
" Em chọn đi. " Anh đưa di động cho Thời Tự.
Tấm đầu tiên đập vào mắt chính là ảnh chụp Tưởng Ngụy Thừa hôn mặt cô, cô nhanh chóng lướt qua, chọn ra vài tấm ok, đưa trả lại cho Tưởng Ngụy Thừa.
Cho là không còn chuyện gì nữa, Thời Tự theo thói quen trở về phòng thường ở, nhìn thấy A Như đã ngủ say cùng Thời Đông Đông, mới nhớ tới cô còn có phòng tân hôn phải đi.
Thời Tự chần chừ bước vào lãnh địa riêng của Tưởng Ngụy Thừa, không phải đen trắng xám như trong tưởng tượng, đồ dùng trên giường màu đỏ vô cùng quen mắt, vừa nhìn đã biết là kiệt tác của thím Đường.
Tưởng Ngụy Thừa dường như rất mệt mỏi, không hề có cảm giác với màu sắc chói mắt trước mắt, vén một góc chăn lên nằm xuống, đưa lưng về phía Thời Tự, hô hấp nhanh chóng ổn định lại.
Thời Tự giơ tay gõ gõ đầu mình, thầm mắng mình nghĩ quá nhiều. Dù sao cũng không thể đứng như này chờ trời sáng, Thời Tự khẽ cắn môi, rón rén chui vào chăn, rúc vào bên giường.
Hai người nằm trên giường lớn xa hoa đưa lưng về nhau mà ngủ, khoảng cách giữa hai người đủ lớn để nhét 3 Thời Đông Đông nằm vào.
Bởi vì hôm trước không nghỉ ngơi đủ, đêm nay Thời Tự ngủ rất say.
Buổi sáng lúc mơ mơ màng màng cô còn đang suy nghĩ, cuộc hôn nhân hợp đồng này hình như còn thoải mái hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.
Thẳng đến khi người phía sau ngồi dậy, cảm nhận được giường khẽ rung thì cô mới ngừng thở không dám động.
Điện thoại tự động tắt chế độ không làm phiền reo lên mấy lần vào thời điểm không thích hợp, Thời Tự không thể giả vờ ngủ được nữa, cô sờ sờ điện thoại ngồi dậy, giả vờ tự nhiên nói với người bên cạnh " Chào buổi sáng ".
Tưởng Ngụy Thừa đeo kính gọng vàng đang đọc một quyển sách, anh phân tâm nhìn thoáng qua Thời Tự, trả lời một câu: " Chào buổi sáng . "
Thời Tự nghĩ đây có lẽ là một thói quen bình thường sau hôn nhân.
Cô chợt thoải mái, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, lại không biết người đàn ông chung chăn gối với cô suốt mười phút vẫn chưa lật trang sách trong tay.
Không giống với trước đây, nhịp sống của Tưởng Ngụy Thừa giống như đột nhiên chậm lại.
Lúc Thời Tự chậm rãi đi vào phòng ăn, Tưởng Ngụy Thừa đang thưởng thức món canh thím Đường hầm.
" Hôm nay anh không đến công ty à? " Thời Tự nhìn đồng hồ đã hơn tám giờ, kinh ngạc hỏi.
" Nghỉ phép cưới. " Anh hời hợt.
Thời Tự cảm thấy mình vừa hỏi một vấn đề ngu ngốc, vội vàng cứu quê: " Em còn tưởng anh không thường xuyên nghỉ phép. "
Tưởng Ngụy Thừa nhìn cô một cái, khóe miệng thoáng cười: " Quả thật không thường xuyên, đây là lần đầu tiên nghỉ phép cưới. "
Câu này của anh bảo người ta làm sao tiếp lời đây?
Thời Tự nghẹn lời, vội vàng mở tivi lên để giảm bớt xấu hổ, vừa vặn dừng ở kênh tài chính kinh tế.
Giờ này cơ bản đều là tin tức buổi sáng, lúc này đang là tin tức của ngày hôm qua.
Cô tùy ý quét mắt, tivi đang đưa tin Tưởng thị tuyên bố xây dựng bản thiết kế mới trong lĩnh vực chữa bệnh trí tuệ nhân tạo.
Thời Tự " ồ " một tiếng, hỏi Tưởng Ngụy Thừa: " Không phải anh định mấy ngày nữa mới công bố sao? "
Tưởng Ngụy Thừa lau khóe miệng, nói với cô: " Quý gia đã có hành động, nên sớm không nên muộn, vả lại hôm qua sự chú ý của mọi người đều đặt trên người chúng ta.
"
Ánh mắt Thời Tự nhìn Tưởng Ngụy Thừa trong nháy mắt có chút khâm phục, quả nhiên anh là doanh nhân trời sinh, dựa vào nhiệt độ hôn lễ đi tuyên bố tin tức như vậy, cũng tiết kiệm không ít công sức cho bộ phận tuyên truyền của Tưởng thị.