Nụ Hôn Nồng Cháy

Nụ Hôn Nồng Cháy

Cập nhật: 26/12/2024
Tác giả: Trì Mộ
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 2,858
Đánh giá:                        
Đô thị
Ngôn Tình
Truyện Teen
Truyện Sủng
Gia Đấu
Hài Hước
Nữ Cường
     
     

Nếu đối tác đã ra sức như vậy, Thời Tự cũng không muốn cản trở: " Anh có thể bảo Lâm Hợp sắp xếp, em có thể đến tổ nghiên cứu phát triển nhậm chức bất cứ lúc nào. Mấy ngày trước em đã hỏi thăm tiến độ, cabin thông minh đời thứ hai đang ở giai đoạn thử nghiệm trên cơ thể người, có vẻ xảy ra một chút vấn đề nhỏ. "

Lúc cô đề cập đến công việc, thần thái nghiêm túc, khí thế chiến đấu sục sôi này làm cho Tưởng Ngụy Thừa cảm thấy có chút quen thuộc.

" Không vội. " Anh nói.

" Ơ? " Thời Tự khó hiểu.

Anh vô cùng thuận tay múc một bát canh đưa tới trước mặt Thời Tự, chậm rãi mở miệng: " Hôm nay là ngày đầu tiên của tân hôn. "

Thời Tự bất ngờ không kịp đề phòng, cảm nhận được sự thân thiết của Tưởng Ngụy Thừa, cả người đều ngẩn ra.

Nhìn cô đang ngẩn người, Tưởng Ngụy Thừa cong ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn: " Ăn xong đi dọn đồ, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật. "

Còn muốn hưởng tuần trăng mật?

Thời Tự vội vàng đứng lên, khéo léo từ chối: " Không cần đâu, lúc như này, anh đi nổi sao? "

Tưởng Ngụy Thừa người tiên tục tăng ca một khoảng thời gian rất dài, chỉ vì nghỉ tuần trăng mật, liếc mắt nhìn Thời Tự một cái, hỏi ngược lại: " Vậy nếu không tại sao lúc trước anh lại phải bận rộn như thế? "

Thời Tự không phản bác được, lại nghe anh bổ sung thêm một câu: " Coi như cho mình nghỉ phép trước đi, sau này, có việc của em. "

Lúc thu dọn hành lý, A Như cầm một túi văn kiện đi vào đưa cho Thời Tự, nói là có người đưa tới bảo đưa cho cô.

Trên bao bì không viết gì cả, khi mở ra mới phát hiện bên trong là mấy tờ giấy. Tỉ mỉ xem hết tất cả nội dung bên trên, cả người Thời Tự đều hết sức yên tĩnh. A Như lo lắng cho cô, hỏi một câu: " Cái gì vậy? "

Thời Tự cười yếu ớt một tiếng, thoạt nhìn không biết có tính là vui vẻ hay không: " Là của hồi môn rất nhiều năm trước ông nội chuẩn bị cho cháu, chuyện này… Chúng ta biết là được rồi, không cần nói cho Tưởng Ngụy Thừa. "

Thời Tự nhét tài liệu vào trong túi, khóa lại ở ngăn kéo trong cùng. Rồi sau đó cô vừa thu dọn đồ đạc, vừa hồi tưởng lại rất nhiều chuyện cũ.

Từ “ông nội” này, thật sự là ký ức rất lâu rồi. Từ khi cô bắt đầu hiểu chuyện, sức khoẻ ông nội luôn rất yếu, sớm đã nhường vị trí cho Thời Trọng Minh, về sau mấy năm, đều ở lại phòng bệnh hoặc là cánh cửa gỗ nặng nề của Thời gia.

Lúc ông mất, Thời Tự chưa tới sáu tuổi.

Hiện giờ trên mạng vẫn còn rất nhiều ảnh chụp ông nội, nhưng nếu không cố ý tìm, cô đã rất khó nhớ tới dáng vẻ của ông. Trong trí nhớ, cô vẫn chưa quên hình ảnh ông nằm trên giường bệnh, còn có cảm giác được mỗi lần cô tủi thân trốn vào phòng ông, bàn tay khô héo kia sờ lên đỉnh đầu mình.

Ít nhất là ông nội thật tâm yêu thương cả nhà bọn họ, chỉ tiếc thời gian yêu thương của ông quá ngắn. Cũng có lẽ ông đã sớm biết tất cả, cho nên trộm chuẩn bị thứ này, để bù đắp lại món nợ trong lòng ông.

Cùng lúc với ở khoang hạng nhất, Quý Hứa đi vào phòng thí nghiệm của Quý Niên.

Trong phòng thí nghiệm đặt một cabin thông minh đời thứ nhất, lúc đến Quý Niên đang yên lặng nằm bên trong. Quý Hứa gõ gõ cánh cửa, người đàn ông đang trầm tư mở mắt.

Từ nhỏ đến lớn hai anh em đều dựa theo quỹ đạo cuộc sống khác nhau mà trưởng thành, không thân mật khăng khít như người ngoài nói, nhưng Quý Niên không thể phủ nhận, trên thế giới này người hiểu anh ta nhất chính là Quý Hứa.

Quý Hứa biết tâm tư của anh ta đối với Thời Tự, càng biết trong lòng anh ta không thoải mái, nếu không cũng không đến nỗi lúc rảnh rỗi lại ngâm mình trong phòng thí nghiệm.

Quý Hứa ngắm nghía cây bút trên mặt bàn, mở miệng: " Ngày hôm qua Tưởng thị tuyên bố chính thức phát triển trí tuệ nhân tạo, em đã cho người điều tra công ty nghiên cứu và phát triển mà bọn họ đầu tư, phát hiện ra một số chuyện thú vị. "

Quý Niên tâm tình không vui, đối với những thứ này càng không có hứng thú, thản nhiên nói: " Những thứ này em nên nói cho ba biết. "

Quý Hứa mặt lộ vẻ nghiền ngẫm, tiếp tục nói: " Công ty này từ một năm trước đã bỏ vốn thành lập, ba tháng trước có một đội nghiên cứu thành thục mang theo một sản phẩm không xa lạ gì của anh gia nhập, đúng, chính là cái tháng Thời Tự và Thời gia đoạn tuyệt. Hơn nữa, cũng rất trùng hợp, ngày đó Thời Tự và Thời gia đoạn tuyệt quan hệ em cũng ở đó, nhớ mang máng là bởi vì cô ấy bất mãn Thời gia ép cô ấy kết hôn với Tưởng Ngụy Thừa. "

Quý Niên thông suốt một chút, lấy lại chút tinh thần: " Ý em là, Thời Tự và Tưởng Ngụy Thừa kết hôn, có lẽ có ẩn tình? "

Quý Hứa cười cười: " Cũng chỉ là suy đoán thôi, có điều dự định của Thời Gia, chúng ta đều rõ ràng. Thời gian này, tất cả mọi chuyện xảy ra, đều quá trùng hợp, không phải sao? "

Quý Niên nghe xong, cười khổ một tiếng: " Nếu cô ấy muốn đối kháng với Thời gia, tự mình làm như vậy có chút ngốc nghếch. "

Quý Hứa đột nhiên lại tung ra một tin tức: " Em và ba đã thương lượng qua, dự định đính hôn với Thời Nguyệt. "

Quý Niên bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Quý Hứa, vô cùng kinh ngạc trước quyết định của hắn.

Những năm này người ở bên cạnh Quý Hứa quá nhiều, ưu tú hơn so với Thời Nguyệt cũng không hiếm thấy, nhưng Quý Hứa vẫn luôn gặp dịp thì chơi, nguyên nhân mãi vẫn chưa chịu ổn định Quý Niên vô cùng rõ ràng.

" Em… Bây giờ trong nhà tất cả đều ổn định, thật ra không cần em hy sinh gì cả. " Quý Niên khéo léo nói.

Quý Hứa lại nở nụ cười, hắn vỗ vỗ vai Quý Niên, nói: " Rất nhiều lúc, ở trong hoàn cảnh buộc người ta phải lựa chọn, em là như vậy, có lẽ Thời Tự cũng vậy. "

Thì ra hắn vòng vo như vậy là vì an ủi anh ta, Quý Niên rốt cục nhếch khóe miệng, nói: " Thật ra thì Thời Nguyệt rất không hợp với em, em phải suy nghĩ thật kỹ. "

Điểm này Quý Hứa đã sớm nhìn thấu, ngược lại thuyết phục Quý Niên: " Nhưng không thể phủ nhận, trước mắt cô ấy là thích hợp nhất. "

Ngoại trừ Thời Nguyệt thì không ai trong Thời gia đi dự đám cưới của Thời Tự, người sáng suốt đều nhìn ra được, bọn họ là không muốn cho Thời Tự mặt mũi, nhưng cũng có người cảm thấy trước đó Thời gia làm ra chuyện như vậy, hiện tại xuất hiện cũng rất xấu hổ.

Đồn thế nào cũng có. Trọng Minh ở nhà tức giận chửi bới cả ngày. Cách làm của Thời Tự giống như vả một cái thật mạnh vào mặt ông ta, làm mất hết thể diện của ông ta, nhưng ông ta vẫn phải giả vờ tử tế.

Nhìn con trai tức giận, Đỗ Vân Anh thở dài: " Sớm nên nghĩ đến, con của em trai con sao có thể yên phận, nó có thể làm như này khiến người khác không dám xem thường. Việc đã đến nước này, con vẫn nên theo dõi Thời Nguyệt và Quý Hứa đi. "

Đây cũng là mối quan tâm khác của Thời Trọng Minh, đang bực tức, lại không nghĩ rằng Quý gia gọi điện thoại tới.

Sau khi nói chuyện với nhau vài câu, lúc đặt điện thoại xuống Trọng Minh cảm thấy tâm tình của mình thoải mái rất nhiều, ông ta cười tủm tỉm nhìn Thời Nguyệt vừa từ cửa nhà đi vào, nói: " Ba của Quý Hứa gọi điện thoại tới, muốn hai nhà hẹn ăn một bữa cơm, nhất định là nói chuyện của con và Quý Hứa. "

Thời Nguyệt sững sờ tại chỗ, hồi lâu mới kịp phản ứng khẳng định là chuyện gì, cô ta vô cùng mừng rỡ, nhưng mừng rỡ qua đi rồi lại có chút mất mát, nghĩ thầm Quý Hứa nửa đùa nửa thật, trong hôn lễ của Thời Tự quả thật có ám chỉ, nhưng đính hôn dù sao cũng là chuyện của hai người, tại sao không phải là người trong cuộc là cô ta biết trước.