Nụ Hôn Nồng Cháy

Nụ Hôn Nồng Cháy

Cập nhật: 26/12/2024
Tác giả: Trì Mộ
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 3,039
Đánh giá:                        
Đô thị
Ngôn Tình
Truyện Teen
Truyện Sủng
Gia Đấu
Hài Hước
Nữ Cường
     
     

Máy bay hạ cánh, Thời Tự mới biết thì ra Tưởng Ngụy Thừa cũng rảnh rỗi đi lừa người. Nhìn nhân viên công tác của Tưởng thị đi theo phía sau bọn họ, có lẽ không đến mức thực sự có người đi hưởng tuần trăng mật còn mang theo cả đoàn người chứ.

Nhưng điều khiến Thời Tự bất ngờ hơn chính là, Lâm Hợp đi cuối cùng còn dẫn theo hai người là A Như và Thời Đông Đông.

Thời Tự nghi hoặc nhìn Tưởng Ngụy Thừa, anh cũng không giải thích, chỉ bỏ lại một câu: " Lâm Hợp sẽ sắp xếp hành trình cho hai người họ. "

Nói xong, anh đi theo đoàn đội của mình lên xe thương vụ trước.

Thời Tự bị bỏ lại tại chỗ nhìn chiếc xe rời đi, chớp chớp mắt, không biết nên giận hay nên cười.

Lâm Hợp ở phía sau lắc đầu, bước lên phía trước giải thích: " Tưởng tổng đã hẹn trước với giáo sư Michelle, vốn định đi cùng cô, nhưng vừa vặn hôm nay có một đối tác khá quan trọng ở đây, thế nên tôi sẽ đưa cô và cậu chủ nhỏ qua đó. "

Nghe được tên giáo sư Michelle, Thời Tự lập tức không cảm thấy Tưởng Ngụy Thừa vô tình nữa.

Từ lần trước dẫn theo Thời Đông Đông vội vàng gặp được giáo sư Michelle, Thời Tự đã rất muốn hẹn gặp ông ấy một lần nữa, chỉ có điều ông ấy thật sự rất khó hẹn.

Thời Tự vô cùng hài lòng với tuần trăng mật mà Tưởng Ngụy Thừa sắp xếp, lúc này ôm Thời Đông Đông ngồi lên xe.

Đứng trước cửa phòng làm việc của giáo sư Michelle, Thời Tự hít sâu một hơi. Vừa chờ mong lại có chút lo lắng, cô sờ sờ đầu Thời Đông Đông, nhìn trợ lý của giáo sư Michelle gõ cửa.

Điều khiến Thời Tự bất ngờ là giáo sư Michelle vẫn còn nhớ Thời Tự, nói chính xác là còn nhớ một bệnh nhân nhỏ như Thời Đông Đông.

Trong hoàn cảnh xa lạ, Thời Đông Đông dính chặt Thời Tự không buông, một bước cũng không muốn rời xa cô.

Hỏi qua trạng thái mấy tháng nay của Thời Đông Đông, giáo sư Michelle cho người mang Thời Đông Đông đi làm kiểm tra thêm, chủ yếu là để kiểm tra sự phát triển các khả năng khác nhau của Thời Đông Đông. Loại kiểm tra này mỗi năm Thời Tự đều dẫn Thời Đông Đông đi một lần, kết quả cũng tạm chấp nhận được.

Trong lúc chờ đợi kết quả kiểm tra, giáo sư Michelle tán gẫu cùng với Thời Tự: " Lần trước là Quý dẫn cô tới, tôi còn tưởng rằng quan hệ của hai người rất tốt, không ngờ hóa ra cô lại là vợ của cậu Tưởng. "

Quả nhiên hóng hớt không phân biệt quốc tịch, Thời Tự cười cười, nói: " Quý Niên và tôi chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi. "

Giáo sư Michelle nhìn cô một lát, nói một câu: " Thì ra là như vậy. " Ngữ điệu của ông ta hơi cao, hiển nhiên không hoàn toàn tán thành lời giải thích của Thời Tự.

Dù sao Quý Niên biết rõ ông ta rất không thích chuyện như lần trước, nhưng vẫn mạo hiểm mang người đến.

Nhưng nhìn dáng vẻ thản nhiên của Thời Tự, giáo sư Michelle liền hiểu rõ, đại khái lại là một câu chuyện lãng mạn nhưng không hoàn mỹ.

Thời gian kiểm tra không dài, lúc trợ lý của giáo sư Michelle cầm báo cáo đi vào, Thời Tự vừa vặn uống xong một ly cà phê. Thấy ông ta ấy cúi đầu xem báo cáo kiểm tra, Thời Tự đan hai tay vào nhau, ngón tay cái bị véo trắng bệch.

Giáo sư Michelle không lập tức nói ra kết luận, đi đến bên cạnh Thời Đông Đông, đưa ra những câu chỉ dẫn đơn giản như " Ngồi xuống, vỗ tay, nhảy lên" với cậu bé, nhưng Thời Đông Đông Không không có bất kỳ phản ứng nào.

Giáo sư Michelle thở dài, hơi thở này giống như thở vào trong lòng Thời Tự.

Cuối cùng, ông ta cũng đưa ra kết luận sau khi kiểm tra tổng hợp.

" Cô Thời, dựa theo kiểm tra trí thông minh có thể kết luận, trí tuệ của em trai cô hiện tại tương đối chậm, nhưng cũng không tệ lắm, hiện tại tương đương với trí thông minh của một đứa trẻ năm tuổi. Nhưng năng lực tổng hợp khác lại không lạc quan, năng lực ngôn ngữ của nó hiện nay hầu như không có phát triển, đây là một vấn đề tương đối nghiêm trọng, ngoài ra, năng lực cảm giác đối với thế giới bên ngoài của nó rất yếu, hầu như không nhận được lệnh và không thể xử lý hành vi theo nội dung được nghe ...

.

.

.

. ".

Thời Tự cắn môi: " Lần trước khi trao đổi với ông, ông có nói trạng thái của nó đang có xu hướng tốt lên. Bây giờ so với lần đó thì thế nào? ".

Giáo sư Michelle tháo gọng mắt trên sống mũi xuống, nói: " Đây chính là điểm quan trọng nhất mà tôi muốn nói với cô, tôi phát hiện mấy tháng qua trạng thái của cậu bé gần như là đình trệ. Nếu dựa theo giai đoạn phát triển hiện tại mà nói, trí tuệ của cậu bé rất có thể sẽ dừng lại ở giai đoạn này. "

Trái tim Thời Tự treo lơ lửng không hề thả lỏng, bị lời nói của giáo sư Michelle đập cho tan nát.

Nhìn vẻ mặt u sầu của cô gái xinh đẹp trước mắt, giáo sư Michelle sắp xếp lại ngôn từ một chút: " Nhưng giai đoạn này nếu tích cực can thiệp và điều trị, có lẽ tình hình cũng sẽ không phát triển tồi tệ như vậy. Là người giám hộ, việc đầu tiên cần làm chính là tích cực nói chuyện với trẻ tự kỷ, ngay cả khi trẻ không phản ứng với thế giới bên ngoài. Vừa rồi tôi nhìn ra được, nó rất ỷ lại vào cô, hơn nữa nhìn phản ứng của nó đối với hoàn cảnh xa lạ, có thể thấy được nó cực độ thiếu cảm giác an toàn, vả lại thường xuyên dễ dàng cảm thấy sợ hãi. Trước mắt, tôi đưa ra đề nghị là trước hết phải xây dựng được độ tín nhiệm đối với môi trường, hỗ trợ triển khai các loại huấn luyện năng lực. ”

Giáo sư Michelle nói một hơi rất nhiều, cuốn sổ ghi chép Thời Tự mang theo bên mình đã ghi đầy vài trang giấy, tuy rằng cô nghe rất chăm chú, lời dặn của bác sĩ cũng nghiêm túc ghi nhớ, nhưng kỳ thật lúc động bút đại não không hề suy nghĩ, rất nhiều cảm xúc phức tạp đối với Thời Đông Đông chiếm cứ đại não của cô, khiến cô trở nên máy móc và chết lặng.

Từ phòng làm việc của giáo sư Michelle đi ra, Lâm Hợp có thể rõ ràng phát hiện cảm xúc của Thời Tự không ổn. Suy tư hồi lâu, anh ta vẫn đem tình huống này báo cáo với Tưởng Ngụy Thừa, Tưởng Ngụy Thừa ở đầu bên kia điện thoại trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói với Lâm Hợp: " Cậu gửi kết quả kiểm tra của Thời Đông Đông và đề nghị của giáo sư Michelle cho tôi. "