Kiểm tra xong, Thời Tự không có ý định đi đâu, trực tiếp bảo Lâm Hợp đưa họ đến khách sạn.
Phòng trăng mật là một phòng tổng thống, nhưng không có trang trí lòe loẹt, chỉ bày một bó hoa hồng đỏ ngụ ý tốt đẹp trên bàn trà trong phòng khách.
Đúng như giáo sư Michelle nói, Thời Đông Đông giống như một chiếc móc treo hình người, từ lúc xuống xe cho đến khi bước vào phòng, cậu đều được Thời Tự bế trên tay.
Thật ra thì trong lòng Thời Tự vốn có chút cảm thấy may mắn, bị dội một chậu nước lạnh vào đầu như vậy, không biết nên cảm kích vì mình đã tỉnh lại kịp thời hay hối hận vì không thể an ủi bản thân thêm một lát nữa.
A Như không biết an ủi như thế nào, chăm sóc Thời Đông Đông nhiều năm như vậy, tình cảm của bà đối với cậu bé cũng rất sâu, giờ phút này cũng chỉ có thể im lặng đi thu dọn hành lý của Thời Đông Đông, cảm thấy cho dù làm chút chuyện nhỏ cho cậu cũng sẽ tốt hơn.
Thời Tự biết, giờ phút này mình là chỗ dựa của A Như và Thời Đông Đông, mặc dù kết quả không được như ý, nhưng nếu ngay cả cô cũng đánh mất lòng tin thì ai còn có thể cho Thời Đông Đông hy vọng đây?
Cô vỗ vỗ mặt mình, giả bộ phấn chấn, lấy ra mảnh ghép của Thời Đông Đông trải trên mặt đất, cười hỏi cậu: " Thời Đông Đông, chị chơi ghép hình với em được không? "
Thời Đông Đông tự mình ngồi trên sàn nhà, cũng may cậu vẫn sẽ biểu hiện ra một chút vui buồn, có thể làm cho Thời Tự hơi nắm được một chút đặc điểm hành vi của cậu.
Thời Tự ghi nhớ lời của Giáo sư Michelle, phải kích thích nó phản ứng với thế giới bên ngoài một cách thích hợp. Trước khi Thời Đông Đông lấy được mảnh ghép cậu cần, Thời Tự đã đoạt lấy, nắm trong tay. " Thời Đông Đông, em đoán xem mảnh ghép em muốn ở tay nào? "
Thời Đông Đông chỉ mơ màng quay đầu đi, không cho cô bất kỳ câu trả lời nào.
Hai chị em cứ giằng co như vậy hồi lâu, sau đó Thời Đông Đông đã hiểu lầm hành vi của Thời Tự, cho rằng cô đang cướp đồ của nó. Khi không ai có thể đoán trước được thì Thời Đông Đông một cước đá văng mảnh ghép trên mặt đất, tức giận nắm chặt tay.
Tâm trạng khó khăn lắm Thời Tự mới xây dựng được đã sụp đổ, cô tuyệt vọng ôm đầu, vứt mảnh ghép trong tay xuống.
Thời Đông Đông cũng không cần mảnh ghép kia nữa, tự mình bò dậy chạy tới lục lọi cái vali mà A Như đã mở ra, tìm thấy con búp bê đã ở bên mình từ khi mới sinh ra và ôm chặt nó ngồi trên sàn.
A Như đúng lúc đi ra, vẻ mặt Thời Tự mệt mỏi, không còn hơi sức nói: " Dẫn nó đi tắm đi. "
Lúc Tưởng Ngụy Thừa trở lại khách sạn thì đêm đã khuya.
Sảnh vào của dãy phòng vẫn sáng đèn, nhưng khi anh bước vào thì bên trong hoàn toàn tối đen như mực.
Lúc đi ngang qua ban công Tưởng Ngụy Thừa bước chân dừng lại, sau đó anh đi tới. Thời Tự đang ôm đầu gối dựa vào sofa ngoài ban công, nghe thấy tiếng bước chân bèn quay đầu lại nhìn, vốn nên lịch sự nói một câu " Anh về rồi à", nhưng lời đến bên miệng lại biến thành " Cảm ơn anh ".
Trạng thái của Thời Tự, Tưởng Ngụy Thừa thông qua lời thuật lại của Lâm Hợp cũng đã biết rõ, chỉ là không nghĩ tới cô so với anh nghĩ càng phờ phạc hơn.
Tưởng Ngụy Thừa đã hao phí một ngày tinh lực vốn định nghỉ ngơi sớm một chút, nhưng hiện tại lại thay đổi chủ ý.
" Ăn tối chưa? " Anh hỏi Thời Tự.
Cơm tối là khách sạn đưa lên, nhưng lúc đó Thời Tự không có khẩu vị, giờ phút này bị Tưởng Ngụy Thừa hỏi như vậy, dạ dày của cô giống như được kích hoạt, không ngừng truyền ra tín hiệu đói khát.
Nhìn cô theo bản năng ôm bụng, Tưởng Ngụy Thừa cởi áo khoác âu phục khoác lên khuỷu tay: " Đi thôi, đi ăn chút gì đó. "
Giờ này phần lớn các nhà hàng đều đã đóng cửa, Thời Tự nhìn thấy một cửa hàng vẫn còn sáng đèn liền theo bản năng đi tới, sau khi đi vào mới phát hiện là một cửa hàng thức ăn nhanh kiểu Tây 24 giờ.
Nhớ tới người đi cùng mình là Tưởng Ngụy Thừa, Thời Tự định xoay người, không ngờ anh lại đi vào, hơn nữa đã đi về phía quầy order.
Loại đồ ăn này Tưởng Ngụy Thừa gần như chưa bao giờ ăn, chọn bừa hai phần ăn, lúc đưa lên anh nhìn chằm chằm thức ăn hồi lâu, hiển nhiên là đang suy nghĩ làm sao để ăn.
Thời Tự suy nghĩ thay anh: " Hay là đổi quán khác đi, cái này đóng gói mang về là được rồi ".
Tưởng Ngụy Thừa chần chừ cũng chỉ trong chớp mắt, sau đó đã cầm thức ăn trong tay lên, nhìn về phía Thời Tự, hỏi: " Ngồi ở ban công suy nghĩ gì vậy? "
Không ngờ anh còn có lòng như vậy, nhưng Thời Tự lúc này quả thật rất muốn tìm người thổ lộ, người kia là Tưởng Ngụy Thừa cũng được.
Cô xúc cốc kem trước mắt, cười cười, nụ cười có chút chua xót: " Em cảm thấy mình không có trách nhiệm, rõ ràng biết mình là chỗ dựa duy nhất của Thời Đông Đông, lại để mặc cho nó biến thành bộ dạng như bây giờ. Nếu sau này nó vẫn giữ nguyên hiện trạng, em không biết nên làm gì bây giờ. "
Tưởng Ngụy Thừa hỏi cô: " Lúc em mười tám tuổi đang làm gì? "
Một muỗng kem lớn trôi xuống bụng, Thời Tự bị kích thích đến run rẩy, ánh mắt cô có chút trống rỗng, một lát sau mới nói: " Mất đi bố mẹ, sa sút mấy tháng, sau đó nhập học, đi học. "
" Có vẻ cũng không dễ dàng. " Anh nói.
Đâu chỉ là không dễ dàng, thời gian đó Thời Tự quả thực cảm thấy cuộc sống không còn ý nghĩa nữa. Nếu không có A Như cùng Triệu Điềm Điềm lấy Thời Đông Đông ra làm trách nhiệm cho cô, có lẽ trên thế giới này đã sớm không có Thời Tự.
Nhưng những chuyện đó Thời Tự đã vượt qua rồi, cho dù nhắc tới cô vẫn sẽ cảm thấy buồn, nhưng không tiêu cực như năm đó nữa.
Thời Tự cong cong khóe miệng: " Lúc đó em cảm thấy mình không thể vượt qua nổi, nhưng cũng mơ hồ vượt qua được ".
" Lòng tin của em đã bị rút hết trong một lần? " Tưởng Ngụy Thừa lại hỏi.
Thời Tự ngước mắt nhìn anh, phản bác: " Làm sao có thể, lòng tin là thứ không ngừng được xây dựng ".
Tưởng Ngụy Thừa nhếch môi, không nói nữa, mà đứng dậy đi về phía quầy order.