Nương Tử Nhà Ta Là Kiếm Thần

Nương Tử Nhà Ta Là Kiếm Thần

Cập nhật: 26/09/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,214
Đánh giá:                      
Huyền Huyễn
Xuyên Không
     
     

Chỉ thấy Phệ Tâm Cổ ở trong chậu không ngừng vặn vẹo đấu tranh, khoảng nửa nén hương sau, Phệ Tâm Cổ đang thoi thóp vậy mà lại trực tiếp biến thành máu đen như mực, biến mất vào hư vô.

Tần Phong thấy vậy, mặt lộ ra vẻ cổ quái, Phệ Tâm Cổ quỷ dị khó lường trong lời đồn vậy mà đi sợ ớt...

.

“Cái này ngược lại có chút thú vị, trong 《Quỷ Trùng Trĩ》 chưa từng đề cập đến đặc tính này.

Có điều nghĩ lại cũng phải, Phệ Tâm Cổ vốn dĩ hiếm gặp, mà chu hồng quả lại thường sinh trưởng ở phía nam Đại Càn, vì vị cay của nó không phổ biến, nên giữa cả hai khó có thể xảy ra tiếp xúc với nhau.

“Ta như vậy cũng tính là một phát hiện hớn.

Chính vào lúc Tần Phong đang vuốt cằm nghĩ, văn khí trong biển thức của hắn lại lần nữa bắt đầu cuồn cuộn tăng thêm, sau đó không ngừng ùn ùn chảy vào trong bậc thang của Vấn Tâm Đài.

Mà khi động tĩnh trong biển thức bình lặng trở lại, hắn kinh hỉ phát hiện một phần hai bậc thang thứ ba đã được văn khi lấp đầy!

Tần Phong vừa kích động vừa kinh ngạc, dựa theo kinh nghiệm trước đây, đối với nội dung trong sách học đi đôi với hành lẽ ra sẽ chỉ gây ra một lần bạo tăng văn khí, nhưng lần này là xảy ra chuyện gì?

Sau khi nghĩ ngợi một lúc, hắn liền có đáp án.

“Lần thứ nhất là do ta dựa vào nội dung trong sách chữa bệnh, cho nên tích lũy được văn khí.

Lần thứ hai, là do ta phát hiện ra nội dung chưa được nhắc đến trong sách, cho nên có được thêm một lần văn khí.

!

So sánh hai cái với nhau, không khó có thể nhìn ra, văn khí có được từ việc đột phá kiến thức sẵn có bản đầu vượt xa so với văn khí có thể đạt được khi vận dụng học đi đôi với hành!

Tần Phong âm thầm nắm chặt tay, con đường hấp thu văn khí mới mặc dù hiện tại không thể thực sự giúp đỡ hắn, dẫu sao muốn vượt qua tiền nhân, mở mang kiến thức không phải là chuyện dễ dàng, nhưng biết thêm một loại phương pháp tu hành nữa cũng là một chuyện tốt!

“Hơn nữa, với sự thông minh tài trí của ta, cũng không phải là không thể phát huy làm rạng rỡ phương pháp tu hành này” Tần Phong toét miệng cười, thản nhiên không biết xấu hổ mà nghĩ.

“Cô gia, có chuyện gì khiến người vui như vậy?” Lam Ngưng Sương tò mò hỏi.

“Không.

.

. không có gì.

” Tần Phong ho khan một tiếng, quay đầu nhìn về một bên khác: “Tống y sư, lần này ta đến là có chuyện cần thỉnh giáo, nếu như ta muốn mở một y quán thì cần chú ý những gì?”

“Mở y quán?” Tống y sư có chút kinh ngạc, liền truy hỏi nguyên do

Tần Phong tất nhiên là cũng không có gì phải giấu diếm, liền nói ra đầu đuôi ngọn ngành suy nghĩ của mình.

.

.

“Thì ra là vậy.

” Tống y sư sau khi nghe xong gật đầu, sau đó nói: “Thực ra, với tình hình này của Tần công tử, cũng không nhất thiết phải mở y quán, thứ mà cậu cần chẳng qua là một nơi để hành y nhằm nâng cao y thuật, tăng kinh nghiệm của bàn thân.

Tần Phong trầm tư, cái này ngược lại cũng là một cách khả thi, dù sao bình thường hắn còn muốn đi Thính Vũ Hiên xem sách, không thể lúc nào cũng ngồi trấn thủ trong y quán. Nếu như có thể tìm được một nơi để hành y, không những có thể tiết kiệm được một khoản tiền, mà còn có thể sắp xếp thời gian một cách tự do hơn.

Nhưng vấn đề là, phải tìm ở đâu một nơi như vậy?

Có lẽ nhìn ra được tâm tư của Tần Phong, Tống y sư vuốt râu nói: “Tần công tử, cậu thấy chỗ này của ta thế nào?”

Tần Phong ngạc nhiên nhìn đối phương, chỉ thấy Tống y sư thở dài một hơi: “Tuổi của ta đã lớn, chuyện hành y, lực bất tòng tâm.

Vốn muốn chống đỡ thêm vài năm rồi nghĩ đến chuyện đống cửa y quán, nhưng khi ta nhìn thấy y thuật cao siêu của Tần công tử liền hoàn toàn nghĩ thông suốt rồi. Y giả, hành y cứu đời, vốn chính là chức trách của người trẻ tuổi.

Nếu như Tần công tử không chê, sau này y quán này của ta liền giao phó cho cậu rồi.

Tần Phong bị lời nói của đối phương làm cho cảm động, trịnh trọng nói: “Tống y sư xin hãy yên tâm, ta nhất định sẽ làm rạng danh Bảo Y Đường, tuyệt đối sẽ không làm ô danh danh tiếng của ông.

Bảo Y Đường, chính là tên y quán của Tống y sư.

“Được, được.

” Tống y sư nghe thấy vậy trên mặt liền lộ ra vẻ vui yên tâm.

Nhưng Tần Phong vẫn có chút lo lắng: "Nhưng mà Tống y sư, ông đem y quán tặng cho ta, tương lai làm thế nào kiếm sống.

"

“Tặng? Tặng cái gì?” Tống y sư vô cùng ngạc nhiên sau đó nói: “Ta đem nơi này cho cậu mượn hành y, sau này mỗi lần cậu có được thù lao chia cho ta một phần là được.

Ta vốn tưởng giao phó y quán là tinh thần truyền thừa giữa y sư mới và y sư cũ, không ngờ cuối cùng vẫn là xen lẫn lợi ích hèn hạ, ta thu lại sự cảm động lúc tước.

.

.

Tần Phong giật giật khóe miệng, cuối cùng vẫn đáp ứng, dù sao dù thế nào thì hắn đều không lỗ.

Mà chính vào lúc Tần Phong tưởng rằng mọi chuyện đã xong xuôi, Tống y sư đột nhiên mở miệng: “Đúng rồi, Tần công tử, lúc nãy cậu ở trong Bảo Y Đường của ta chữa trị cho Tiền thiếu gia, dựa theo những gì đã nói khi nãy, thù lao mà cậu lấy được có phải hay không nên chia cho ta một phần?”

Không khí nhất thời rơi vào trầm mặc, gừng vẫn là càng già càng cay.

.

.

Năm trăm lượng này Tần Phong cuối cùng vẫn đưa, Tống y sư có lẽ cảm thấy bản thân kiếm được món hời lớn, vì thế đem khế đất của Bảo Y Đường hai tay dâng lên.

Như vậy xem ra, một phần lợi nhuận hành y cộng thêm năm trăm ngân lượng, đổi một y quán quả thực cũng là một vụ làm ăn ổn định không lỗ.

Hơn nữa, Tần Phong cũng đã thỏa thuận xong với Tống y sư, nếu như lúc hắn không có ở Bảo Y Đường, y quán vẫn do Tống y sư phụ trách trông coi, người sau ngược lại cũng vui vẻ chấp nhận.

Như vậy, con đường y sư của Tần Phong chính thức bắt đầu.

.

.

.

.

.

Ở một bên khác, ở trung du sông Tề Nguyên, trên một thân cây đại thụ cao chót vót, có hai bóng người một cao một béo đang đứng.

Chỉ thấy bọn họ đều mặc trường báo đen trắng đan xen, trên đầu đeo một mặt quỷ màu đỏ, giống y hệt với Thiên Khôi xuất hiện ở Tấn Dương Thành!

Nhưng khác biệt duy nhất là đầu của hai người bọn họ, một người có đường vân số 5, một người có đường vân số 9, cũng không biết những con số này tượng trung cho thân phận địa vị hay là thực lực?

Đột nhiên trên cánh tay phải của mặt quỷ cao bỗng phình lên, một con côn trùng màu trắng to bằng nửa bàn tay đâm thủng hắc bào thò cái đầu đầy những chiếc răng nhỏ sắc nhọn.

Mặt quỷ cao trong lòng cảm nhận được điều gì đó quay đầu nhìn về phía nam.

“Bách Trùng, sao vậy?” Mặt quỷ thân hình khá béo ở một bên từ bụng phát ra giọng nói nặng nề.

“Một con trùng nhỏ, chết rồi.

” Bách Trùng nhàn nhạt trả lời.

“Sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta chứ? Ta không muốn bị Quỷ Bồ Tát gia hỏa đó nói này nói nọ.

“Vấn đề nhỏ mà thôi, dù sao Phệ Tâm Cổ chảy vào trong Tề Nguyên Thành còn rất nhiều.

Lách tách, lách tách.

Đó chính là tiếng nước miếng không ngừng rơi xuống.

“Bách Trùng, thương lượng một chuyện, nếu như trùng của ngươi nhiều như vậy, để ta ăn một ít cũng không sao chứ?”

“Những con trùng này để cho ngươi dắt răng cũng không đủ tư cách, hơn nữa ngươi vẫn chưa ăn no?" Bách Trùng quay đầu nhìn về phía sau là một mảnh cây cối nghiêng đổ.

Rừng núi bị vỡ nát, giữa những tảng đá phủ đầy vết máu, có có vô số xương tay chân bị gãy.

.

Rất hiển nhiên, ở đây đã từng xảy ra vụ tàn sát đẫm máu

Chính vào lúc này, phía sâu trong rừng truyền đến một tiếng gầm rống vang trời, thân thể một con vượn trắng khổng lồ đột nhiên rơi xuống nơi cách hai người không xa, đá vị đập vỡ nát, đất rung núi chuyển.

Con vượn khổng lồ đỏ mắt giận dữ nhìn hai người, quanh thân nó tản phát ra khí cơ cường đại cho thấy thực lực của nó, ít nhất phải trên năm chuyển kiếp lực!

Yêu thú đáng sợ như vậy nếu như là người bình thường gặp phải e là sớm đã bị dọa sợ cho thất thần, thế nhưng—

Bách Trùng nhàn nhạt nói: “Là đến để bá thù cho con của mình sao? Tấn Vân Ngạ bữa trưa của ngươi đến rồi.

Con vượn trắng khổng lồ hai tay không ngừng đập vào ngực, sóng khí giống như sóng thần quét qua xung quanh thổi cho hắc bào của hai người phát ra tiếng phạch phạch.

Nó đột nhiên nhảy vọt lên, hai cánh tay chụm lại giống như chiếc chùy chiến, đòn tấn công còn chưa tới nhưng uy áp đã khiến cho cây đại thụ mà hai người đứng bị ép thành mùn!

Tuy nhiên, khi con vượn khổng lồ màu trắng cách hai người chưa đầy ba thước, trong hư không bỗng dưng xuất hiện một cái miệng há ra to lớn.

Cùng với một tiếng răng rắc, con vượn khổng lồ kia trong chớp mắt chỉ còn lại một nửa thân thể, máu tươi rơi xuống như mưa.

Da bụng của Tấn Vân Ngạ không ngừng vặn vẹo, tiệng lạo xạo không ngừng vang lên bên tai.

“Nhớ ăn sạch sẽ một chút.

” Bách Trùng liếc mắt nhìn nửa thân thể còn lại của con vượn khổng lồ.

“Ta trước nay chưa từng lãng phí.

” Tấn Vân Ngạ vô cùng tự tin.