Trải qua một đoạn thời gian hành y, y thuật của Tần Phong nhận được sự công nhận của mọi người, danh tiếng trong Tấn Dương Thành cũng tăng lên.
Những bệnh nghi nan phức tạp mà những y sư thông thường không thể chữa, người bệnh đều sẽ đến tìm hắn. Còn có người vì để giành lấy cơ hội chẩn đoán điều trị trước, thậm chí không tiếc nửa đêm đến trước cửa Bảo Y Đường sếp hàng.
Mà Tần Phong cũng dựa vào số lượng bệnh nhân đông đảo thu được rất nhiều văn khí lấp đầy bậc thang thứ ba và thứ tư.
Lại là sáng sớm một ngày, trước cửa Bảo Y Đường là một hàng dài người.
Tần Phong thấy cảnh này thở dài một hơi, bởi vì mỗi ngày số người đến xem bệnh quá nhiều, Bảo Y Đường căn bản không chứa nổi, hắn bất đắc dĩ chỉ có thể kê thêm một cái bàn dài bên đường.
“Tần y sư, nương tử của ta trong một đêm bụng liền biến to như thế này, có phải là sắp sinh rồi không?”
Tần Phong liếc mắt nhìn, tức thì kê hai đơn thuốc: “Đơn thuốc này là cho phu nhân của ngươi, cô ấy bị đầy hơi bụng mới to lên như vậy, sau khi uống xong phương thuốc này điều hòa dạ dày và ruột sẽ khôi phục lại như bình thường.
Còn đơn thuốc này là cho ngươi, ngươi có lẽ là khi còn trẻ chịu qua lạnh, cho nên có triệu chứng vô sinh, phương thuốc này có thể giúp ngươi điều hòa lại thân thể.
”
Nam tử nghe vậy mặt nhất thời đỏ lên, hắn để lại thù lao liền lập tức cất đơn thuốc, kéo nương tử che mặt rời đi.
“Tần y sư, ngài mau cứu ta, cũng không biết là xảy ra chuyện gì, trên người ta vô duyên vô cớ mọc lên rất nhiều đốm đen, ta có phải là mắc phải bệnh nan y hay không?”
Tần Phong ngẩng đầu nhìn, khóe miệng giật giật: ‘Ngươi bao lâu rồi chưa tắm rửa?”
“Chứng bệnh này là do không tắm rửa dẫn đến sao?” Nam tử không hiểu.
“Đốm trên người ngươi là do màu áo thôi ra, tắm rửa một cái tự nhiên sẽ hết, mau tránh ra, đừng cản trở người bệnh chân chính.
”
“...
.
.
.
.
” Nam tử dưới ánh mắt ghét bỏ của mọi người cúi đầu bỏ chạy.
“Tần y sư, ta có một người bạn.
.
.
”
Tần Phong nhướng mày, trực tiếp truyền đến một phương thuốc: “Thận yếu cũng không phải là chuyện đáng xấu hổ, những ngày này ít làm chuyện phòng the, dựa theo đơn thuốc này ngày ba lần, nhớ chủ yếu dùng lửa nhỏ hầm đi hầm lại bốn lần.
”
Nam tử trung niên há to miệng, sau đó đem phương thuốc nhét vào trong ngực, sau khi để lại tiền thù lao, hắn liền chạy đi trong ánh mắt trêu đùa của những người khác.
Đối với tất cả chuyện như vậy, những người đến chữa bệnh sớm đã thấy quen. Những y sư khác có lẽ còn cần phải nhìn, nghe, hỏi mới có thể điều trị được bệnh trạng, nhưng Tần Phong y thuật cao siêu chỉ cần nhìn qua là có thể kê đơn chữa được dứt bệnh.
Hơn nữa, từ khi hành y đến hôm nay, Tần y sư chưa từng một lần chuẩn đoán sai!
Dòng người cần chữa bệnh không ngừng tiến về phía trước, không hề có xu hướng giảm bớt. Tần Phong vẫn đang nói không ngừng suốt từ sáng sớm cho đến giờ, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.
Chính vào lúc này, một đôi bàn tay trắng nõn đặt một chén trà lên bàn: “Cô gia, khát rồi phải không, đây là trà do ta pha, đã để nguội rồi có thể trực tiếp uống.
”
Tần Phong ngước nhìn Lam Ngưng Sương trong mắt chứa đầy sự dịu dàng đáp một tiếng: “Cảm ơn.
”
Uống xuống một ngụm trà Tần Phong như tiếp thêm nửa cái mạng. Nhưng khoảnh khác khi đặt chén trà xuống, cả Tấn Dương Thành rung lắc một cách khó hiểu, mặt đất bắt đầu không ngừng rung chuyển!
Cũng đúng vào lúc đó, ông già Bách Lý ở trước cửa Thính Vũ Hiên đột nhiên mở to hai mắt nhìn về hướng bắc.
Lão Lý què còn đang uống rượu, chén rượu trong tay đột nhiên bị hắn bóp nát.
Trên vách đá đầu rắn trong Rừng Hắc Vụ, những viên đá lăn xuống, hóa thân ban ngày của Mặc Tam Di mặt cũng hướng về phía bắc.
Trong Trảm Yêu Ty, Thạch Tử Minh cảm nhận được chấn động của mặt đất, chỉ cảm thấy tim đập nhanh một cách vô cớ, mày nhăn lại.
Trong Phủ Thành Chủ, hai mắt Diệp Hằng biến thành màu đen, trong một căn phòng tối chỉ nghe thấy một tiếng “Bắt đầu rồi”.
.
.
.
Chấn cảm ngược lại cũng không kéo dài lâu, ước chừng chỉ mất thời gian khoảng mười hơi thở.
Đợi sau khi mọi thứ khôi phục lại bình thường, mọi người ở đó vẫn còn chút hoảng hồn, Tần Phong ngơ ra một lát tự lẩm bẩm: “Lẽ nào là động đất?”
Hắn cũng không quá để tâm, lại nhìn đầu người tập hợp đông đúc phía sau hàng người, thầm thở dài, cái này rốt cuộc phải chữa trị đến bao giờ?
Trong lúc bận rộn thời gian ngược lại trôi qua rất nhanh.
Đợi đến lúc mọi người giải tán, mặt trời đã xuống núi, nhà nhà đều đã thắp đền lồng.
Tần Phong vốn định đứng dậy, đấm đấm vai của mình, đột nhiên phía sau truyền đến một mùi thơm, sau đó trên vai hắn rơi xuống một đôi bàn tay mềm mai, nhẹ nhàng ấn bóp.
“Cô gia, vất vả rồi.
” Lam Ngưng Sương nhẹ giọng nói.
“Ừm.
” Tần Phong nhắm mắt bắt đầu hưởng thụ.
Vất vả chắc chắn là vất vả rồi, nhưng tất cả đều đáng giá, trải qua sự nỗ lực trong khoảng thời gian này, hắn không ngừng thực hành thực tiễn, y thuật tiến bộ nhanh chóng, mà văn khí tích lũy thông qua việc học đi đôi với hành cũng nhanh hơn nhiều so với việc đọc sách.
Điều đáng tiếc duy nhất là số người chữa trị quá nhiều, bệnh chứng gặp được đa phần là trùng lặp nhau, điều này cũng dẫn đến việc văn khí hắn có thể thu được từ đó càng ngày càng ít. Ví dụ như hôm nay, văn khí hắn tích lũy được cũng chỉ có thể lấp đầy một phần mười bậc thang thứ năm trong biển thức.
Đương nhiên, cái này cũng là do cứ lên mỗi bậc thang văn khí cần để lấp đầy càng ngày càng nhiều.
Cộp cộp cộp!
Con ngựa phi nhanh như tên bắn tới, người đi đường vội vàng tranh ra, tiếng oán trách liên tục không ngừng vang lên.
Tần Phong mở mắt nhìn, chỉ thấy hai nam tử trên người mặc áo nịt màu nâu gỗ đang ngồi trên lưng hai con tuấn mã màu đen, sắc mặt lo lắng gấp gáp, mà hướng bọn họ đi bất ngờ là Trảm Yêu Ty!
Tần Phong nhíu chặt lông mày, hai con tuấn mã màu đen kia không hề đơn giản.
Đó chính là Thiên Lý Câu, chỉ khi phát sinh chuyện khẩn cấp Trảm Yêu Ty mới dùng đến, mà trong những thành bình thường khó có được loại thần mã này.
Lại nhìn áo nịt màu gỗ kia, hoa văn trên ngực in một chứ “Trảm” cũng không bình thường, đó là Trảm Yêu Phục!
Trảm Yêu Ty có ba loại lệnh bài, Mộc Lệnh, Thanh Lệnh, Hồng Liên, mà Trảm Yêu Ty trong Thiên Thành còn có Trảm Yêu Phục có màu sắc tương ứng.
Kết hợp hai điểm trên xem ra hai người này chắc chắn là đến từ một trong ba mươi hai tòa Thiên Thành!
“Cô gia, hình như đã xảy ra chuyện gì đó.
” Lam Ngưng Sương khẽ cau mày, nàng sinh ở Liễu phủ, tất nhiên là biết không ít.
“Ừm.
” Tần Phong gật đầu, nhưng không quan tâm quá nhiều: “Đi thôi, thời gian không còn sớm nữa, mọi người ở Tần phủ chắc đều đã ăn cơm rồi, chúng ta đi Vọng Nguyệt Cư tùy tiện ăn chút gì đó đi.
”
“Vâng, cô gia.
”
Hai người cùng nhau đến Vọng Nguyệt Cư, Bành chưởng quỹ nhìn thấy liền nhiệt tình đi tới chào đón.
“Đại thiếu gia hôm nay muốn ăn ở tầng nào?”
Vừa đúng lúc này, bên cửa sổ tầng một rời đi một bàn khách.
Tần Phong cũng muốn trải nghiệm cảm giác náo nhiệt của tầng một liền trực tiếp đi thẳng lên trước rồi ngồi xuống: “Ở đây đi.
”
“Được.
” Bành chưởng quỹ đã hiểu, lập tức gọi đến một tiểu nhị thu dọn đống bừa bộn trên bàn.
Lẩu được bê lên, thịt rau đã lên đầy đủ hai người liền bắt đầu ăn, thỉnh thoảng Lam Ngưng Sương còn giúp Tần Phong rót rượu.
Tầng một của Vọng Nguyệt Cư dù sao cũng đều là bách tính bình thường, vô cùng náo nhiệt, tiếng ồn ào không ngừng truyền đến.
Mà lúc này, bàn bên cạnh có ba vị nam tử đang nói chuyện thu hút sự chú ý của Tần Phong.
“Mọi người có biết trưa nay trong Tấn Dương Thành vì sao lại có động đất không ngừng không?”