Phá Gia Ta Cứu Vớt Toàn Tông Môn

Phá Gia Ta Cứu Vớt Toàn Tông Môn

Cập nhật: 06/04/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,874
Đánh giá:                        
Huyền Huyễn
Xuyên Không
Truyện Sủng
Hài Hước
Nữ Cường
Nữ Phụ
     
     

Tần Phạn Phạn nghe được động tĩnh trong ngọc giản, biểu lộ ngưng đọng lại một lát, nhanh như vậy đã có hai thân truyền bị bắt?

"Không cứu nổi.

" Tạ Sơ Tuyết bưng lấy chén trà, lắc đầu: "Trông cậy vào đám thân truyền này, cái Tu Chân giới này tranh thủ tự huỷ sớm đi cho rảnh.

"

Tần Phạn Phạn hiếm khi tán thành nhẹ gật đầu.

Diệp Kiều một mực chờ đến tối mới không nhanh không chậm đứng lên, nàng nhìn bộ quần áo của mình, sau đó tùy tiện tìm một tên Ma tu nàng nhắm trước đó, nhẹ nhàng vỗ vỗ đối phương.

"Này. Huynh đệ.

"

"Ngươi có quần áo màu khác không, cho ta mượn chút?" Giọng nói của nàng hiền lành cực kỳ.

Ma tu kia nghi hoặc trừng mắt nhìn: "Làm sao ngươi biết ta có quần áo màu khác?"

Nói nhảm.

Diệp Kiều đã cắm đít ở đây quan sát ba ngày, tin tức có thể bắt được trên cơ bản đều lưu ý một phen.

"Ta thấy người lấy trong túi giới tử ra.

" Nàng một mặt không có ý tứ: "Ta xem quần áo trên người ngươi khá đẹp đẽ, muốn một kiện đến mặc vào thử một chút thôi.

"

Hắn dương dương đắc ý: "Xem ra ngươi có thẩm mĩ tốt đấy.

"

Đây là đồ hắn tỉ mỉ cải tiến qua, quần áo màu xám tro đều mặc vài chục năm, hắn cũng là người có trái tim thiếu nam mềm mại, ngày bình thường lúc không người, hắn bí mật mặc vào thật nhiều lần.

Không nghĩ tới rốt cục có người có tâm nhãn, đã nhìn ra hắn đặc biệt.

Diệp Kiều vừa dỗ vừa lừa đem quần áo của hắn cầm tới tay, thừa dịp đối phương cúi đầu chỉnh lý túi giới tử, nàng trực tiếp đánh lén, đem người đánh ngất xỉu tiếp.

Nàng đem quần áo trên người thay đổi, vừa tỉ mỉ sửa sang lại một phen, nguyên bản tiếu dung chân chó biến mất vô tung vô ảnh, bước chân, chắp tay sau lưng một bộ lục thân không nhận.

Tần Phạn Phạn nghe được động tĩnh cũng không dám lên tiếng, hắn đau đầu cảm thấy đồ đệ này lại muốn gây sự.

Diệp Kiều ăn một khỏa Ẩn Tế Đan, đem tu vi Trúc Cơ dấu đi.

Trang phục Ma tu thống nhất là màu xám, Ma binh khác lại chưa từng gặp cao tầng, thấy Diệp Kiều ăn mặc như hạc giữa bầy gà, nhao nhao liếc nhau.

Nghĩ lầm Diệp Kiều là người phía trên phái xuống giám sát bọn hắn.

"Ngài là?" Một tên Ma binh xoa xoa đôi bàn tay, thăm dò hỏi.

Khóe môi Diệp Kiều cong ác liệt cực kì, đi đến trước mặt bọn hắn, hừ lạnh một tiếng: "Thánh nữ phái ta đến xem hai thân truyền các ngươi bắt, thất thần làm gì? Muốn chết phải không?"

Giọng nói của nàng không kiên nhẫn, ánh mắt lạnh lùng, Ma binh bị đạp cũng không dám cãi lại, chỉ có thể bồi cười: "Dạ dạ, nguyên lai là cấp trên phái đại nhân tới, hai thân truyền kia ở trong địa lao này, để ta dẫn ngài đi xem.

"

Ma binh âm thầm than, hắn làm sao biết Thánh nữ còn phái người đến đây?

Hắn thăm dò tính hỏi: "Không biết Thánh nữ nói thế nào? Ngài lại là vị đại nhân kia?"

Câu này tràn ngập ý vị thăm dò, Tần Phạn Phạn nghe được, mồ hôi lạnh ứa cả ra.

Diệp Kiều lại cười càng thêm xán lạn: "Ồ? Ngươi muốn biết ta là ai?"

Nàng xem phim truyền hình nhiều năm như vậy đã sớm ngộ ra đạo lý.

Diễn kỹ xấu hổ không quan hệ, thấy ai cũng cười là được rồi.

Cười đến càng biến thái, càng có thể nổi bật xuất thần khí chất bệnh hoạn, dạng này thì ai mà hoài nghi đến trên người mình.

Thiếu nữ duy trì tiếu dung âm tình bất định lại xuyên một thân quần áo màu đen giống như hoà làm một thể với bóng đêm,

trong không khí âm trầm phá lệ thâm bất khả trắc.

Tâm Ma binh kia không khỏi lộp bộp xuống, đột nhiên nhớ lại những đại nhân này tính tình cũng không quá tốt, nhất là Diệp Kiều còn cười ghê rợn như thế, sợ mình tiếp tục nhiều chuyện nữa, đối phương ngứa mắt sẽ vặn đầu mình xuống nhai mất.

"Không không không, không dám.

" Hắn vội vàng cúi đầu: "Chúng ta dẫn đường cho ngài.

"

Diệp Kiều cố ý đem đầu tóc che kín mặt, sợ diễn kĩ nát bét của mình làm cho ngũ quan bay loạn.

Nàng trên đường đi xem ai khó chịu liền trực tiếp đạp tới, hung tợn đến mức lục thân không nhận, càng khiến một đám Ma binh kinh sợ, tin tưởng vững chắc nàng là đại nhân mà cấp trên phái tới.

Ma tu canh giữ địa lao ngay cả dũng khí nhìn nàng cũng không có, toàn bộ hành trình cúi đầu cẩn thận từng li từng tí.

Mà thừa cơ làm mưa làm gió Diệp Kiều đương nhiên càng không khả năng hỏng việc, chắp tay sau lưng đi vào bên trong.

Nàng hững hờ hỏi: "Các ngươi định an bài hai tên nhóc vừa chộp tới thế nào?"

"Những tu sĩ này đều trọng tình nghĩa vô cùng.

" Ma tộc bắt đầu nhe răng cười: "Mấy tên thân truyền kia khẳng định sẽ chạy tới cứu người, đến lúc đó chúng ta nhất định có thể đem bọn hắn một mẻ hốt gọn.

"

"Chỉ là thân truyền Tu Chân giới.

" Ma tu cười to: "Đợi một thời gian, Ma tộc chúng ta nhất định nhất thống sẽ Tu Chân giới.

"

Diệp Kiều nhìn từng đứa cười như chưa bao giờ được cười, cảm thấy mình không cười sẽ có vẻ không thích loài người lắm.

Thế là cũng ha hả cười theo: "Ha ha ha ha!

"

Điệu cười tựa như Nala Hắc Ám Chi Thần một trước một sau truyền ra, đem hai nhóc thân truyền bị trói dọa đến trắng bệch cả mặt.

Tống Hàn Thanh cùng Diệp Thanh Hàn liếc nhau.

Chỉ cảm thấy hai người bọn hắn hôm nay sợ là bỏ mạng ở nơi này.

Những ma tu này, mẹ hắn đều không phải là người bình thường gì.

Diệp Kiều đi vào địa lao, nhìn thấy hai người quen biết cũ, nàng đáy lòng nhẹ nhàng sách một tiếng, đem thanh âm đè thấp xuống: "Vấn Kiếm tông cùng Nguyệt Thanh tông?"

Nàng nói rồi, có ai tìm đường chết như thế, mạo hiểm bị bắt cũng phải vào.

Nếu là hai thằng đần này thì thông não rồi.

Diệp Thanh Hàn đối diện ánh mắt đùa cợt của nàng, thần sắc hơi kéo căng, trong mắt tràn đầy lãnh ý: "Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, đợi ngày sau, ta nhất định san bằng Ma Giới các ngươi!

"

Diệp Kiều suýt không nhịn nổi cười ra tiếng.

Không hổ là Long Ngạo Thiên bản Tu Chân giới, đã vào đại lao rồi còn không quên doạ nạt, hắn cũng không nhìn một chút hiện tại đang ở địa bàn của ai.

"Lớn mật.

" Một bên Ma binh lúc này chân chó đạp tới: "Dám vô lễ với đại nhân à!

"

Diệp Thanh Hàn chưa từng bị sỉ nhục như vậy, hắn cắn răng, thanh âm bỗng nhiên đề cao, ánh mắt lạnh thấu xương: "Muốn chém giết muốn róc thịt tùy ngươi.

"

"Chúng ta chính đạo đệ tử, tuyệt không có khả năng cúi đầu trước loại người như ngươi.

"

Diệp Kiều đáy lòng chậc chậc hai tiếng.

Còn trách có cốt khí.

Tống Hàn Thanh yếu ớt lên tiếng: "Diệp Thanh Hàn. . .

" Hắn vẫn hiểu rõ kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Tống Hàn Thanh là người co được dãn được, thấy Diệp Thanh Hàn loại thời điểm này vẫn không quên phát ngôn bừa bãi, nhịn không được nhắc nhở: "Ngươi không muốn sống đừng có kéo ta đi cùng được không hả?"

Diệp Thanh Hàn mạnh mồm kệ hắn chứ.

Tống Hàn Thanh mặt méo lại, hắn chưa muốn chết đâu.

Diệp Kiều xem kịch đủ rồi, liếc nhìn mấy tên ma tu vây xung quanh, một bàn tay vỗ xuống: "Thất thần cái gì? Tất cả cút ra ngoài.

"

Bộ dáng âm tình bất định kia, để mấy tên ma tu liên tục chạy ra ngoài.

Chờ ma tộc đều đi hết sạch, Diệp Kiều tùy ý tìm cái ghế ngồi xuống.

"Các ngươi đến Ma tộc chúng ta là muốn làm gì?" Nàng đá đá Diệp Thanh Hàn, không nghĩ tới đến lúc này lại còn có hai thằng đi chịu chết.

Diệp Thanh Hàn cười lạnh: "Tự nhiên là có một ngày, san bằng Ma tộc nho nhỏ này của các ngươi!

"

Tống Hàn Thanh: "Ngươi bớt tranh cãi đi.

"

Không thấy Ma tu kia sắc mặt méo cả lại rồi à?

Diệp Kiều cười co rút cả khoé miệng, nàng hăng hái ồ một tiếng: "Nói cách khác, các ngươi ngay cả tình huống Ma tộc chúng ta như thế nào đều không thăm dò rõ ràng đã cắm đầu chạy tới rồi?"

Thân truyền giới này dũng mãnh như thế à?

Nàng kia mở miệng một tiếng Ma tộc chúng ta, phảng phất thật đem mình trở thành lão đại nơi này, dáng vẻ thành thạo khiến Tần Phạn Phạn hận ngứa cả răng, con nhỏ thúi chạy đến địa bàn người ta rồi còn không biết thu liễm.

Lần này vậy mà trực tiếp nhảy lên làm trùm lớn của người ta, làm mưa làm gió.

Trâu thật.

Diệp Thanh Hàn cho là nàng mở miệng nhục nhã mình, thế là mặt không biểu tình lạnh lùng nhìn chằm chặp, không nói lời nào.

Tống Hàn Thanh cũng càng thêm bất an, hắn sao nghĩ tới mình sẽ luân lạc tới tình cảnh này, tâm thức bất an cuồng loạn.

Diệp Thanh Hàn nhíu nhíu mày lại, khóe môi giật càng nhanh, hắn không biết vì cái gì, luôn cảm thấy thanh âm này. . . Rất quen thuộc?

Nhưng lại không nhớ rõ đã nghe ở đâu.

Diệp Kiều nhìn hai người đều không lên tiếng, từng đứa cảnh giác nhìn mình, phảng phất nàng là yêu ma quỷ quái phương nào, nàng liệt môi, cười càng vui vẻ hơn.

Tục ngữ nói nếu ngươi không khoẻ thì trời sẽ nắng, nếu ngươi mạnh khoẻ, ngươi sẽ đi đâu? (Dương méo hiểu)

Hai người kia biểu lộ đều rất đặc sắc, hiển nhiên đem não bổ thành dạng hồng thủy mãnh thú gì rồi.

Tống Hàn Thanh nhìn cao tầng Ma tộc này cười như điên ngửa tới ngửa lui, quyết định tiếp tục nén giận.

—— tên Ma tu này có bệnh thần kinh, hắn trước chớ chọc nàng.

Diệp Thanh Hàn mặc dù không sợ nàng, nhưng cũng cảm thấy Ma tu này không bình thường vô cùng.

Tu vi nhìn không ra sâu cạn, tóc che lấy nửa mặt, tiếng cười càn rỡ cực kỳ giống biến thái.

Diệp Kiều thưởng thức cho đủ bộ màu nhuộm trên mặt hai người, bình tĩnh đem chân để xuống.

Đem tóc dài xốc xếch vén lên, lộ ra mặt mày thanh nhuận phá lệ quen thuộc, Diệp Kiều hết sức vui mừng: "Này.

"

"Nhớ ta không?"

Con mẹ nó.

"Thế nào.

" Diệp Kiều đối diện hai cặp mắt chấn kinh, vỗ vỗ tay cười: "Kinh hỉ không, ngoài ý muốn không? Có kích thích không?"

**

Nội tâm Thanh Hàn Hàn Thanh: Kích thích con moẹ mi, kinh hỉ bà nội mi, Diệp Kiều, mi chờ đấy...

.