Ông cụ Dư nói cho vợ nghe kế hoạch ngày mai của mình: “… Ngày mai tôi định đến khu Giang Bắc, không chừng có người từng gặp Viên Viên nhà mình rồi.
”
Nói đến đây, vẻ mặt ông ấy hơi phấn chấn. Suốt bao nhiêu năm trời, họ vẫn cố gắng cầm cự được là nhờ suy nghĩ này.
Nghe vậy, bà cụ Dư thở dài: “Nhiều năm trôi qua, không biết Viên Viên đã lớn lên chừng nào rồi. Mười ba tuổi, chắc chắn đã là một thiếu nữ xinh đẹp!
”
Nói đến cuối cùng, đôi mắt bà ấy ngấn lệ, áy náy nói: “Đều tại tôi, lúc ấy không trông chừng con bé mới khiến con bé bị mất tích… Chẳng trách Ngọc Lương và Tiểu Như hận chúng ta!
”
Ông cụ Dư xụ mặt, nói: “Chuyện này liên quan gì đến bà? Chẳng lẽ vợ chồng Dư Ngọc Lương không có trách nhiệm sao? Bọn nó biết rõ bà không khỏe mà vẫn bắt bà trông con cho bọn nó, đến khi con mất tích chỉ biết oán hận tôi và bà… Thằng con trai này đúng là sinh ra để đòi nợ!
”
Bà cụ Dư cười khổ: “Ông cũng đừng trách bọn nó, trong lòng bọn nó cũng đau lắm…”
Viên Viên mất tích nhiều năm như vậy, con trai con dâu vẫn chưa từ bỏ tìm kiếm, đau khổ trong lòng sẽ không ít hơn vợ chồng họ.
Bà cụ Dư thở dài: “Tôi chỉ mong tìm được Viên Viên khi mình còn sống, dù tôi chết cũng cam lòng! Chỉ sợ tôi không thể chờ được đến ngày đó.
”
“Phi!
” Ông cụ Dư lập tức nhổ ra: “Cái gì mà chết với chẳng không chết! Bà lại nói vớ nói vẩn nữa rồi!
”
Ông ấy nắm tay vợ, nói: “Chúng ta nhất định sẽ tìm được Viên Viên.
”
Bà cụ Dư nhìn ông ấy, khẽ ừ một tiếng.
Chỉ có điều, mặc dù nói là nói như vậy, nhưng ai cũng biết đứa trẻ đã mất tích tám năm, muốn tìm được chẳng khác nào mò kim đáy bể. Bao nhiêu năm qua, hai ông bà cụ đã đi từ nam ra bắc nhưng vẫn không tìm được manh mối gì.
Chảng qua, hai vợ chồng không muốn bỏ cuộc, cũng không thể bỏ cuộc. Nếu ngay cả họ cũng từ bỏ hy vọng thì đứa trẻ ấy sẽ không bao giờ có cơ hội được tìm về.
Nhìn khuôn mặt cay đắng đau khổ của vợ mình, trong lòng ông cụ Dư chợt hiện lên lời nói của cô gái hồi chiều. Ma xui quỷ khiến, ông ấy thình lình nói:
“Thực ra hôm nay có một cô bé nói với tôi, có lẽ cô ấy sẽ có cách giúp chúng ta tìm được Viên Viên…”
Ông cụ vừa dứt lời, liền thấy đôi mắt buồn bã của vợ bỗng lóe sáng.
“Ai?!
” Bà vợ nắm chặt tay ông ấy, vội hỏi: “Là ai? Cô ấy có cách nào giúp được chúng ta?”
Thấy vẻ mặt kích động của bà cụ Dư, trong lòng ông cụ Dư bỗng hối hận vì nói ra chuyện này. Chung quy nếu chuyện này không thành công thì vừa thấy được hy vọng lại thất vọng, chỉ sợ bà cụ Dư sẽ phải chịu cú sốc rất lớn.
Trong lúc lưỡng lự, ông ấy vẫn kể lại cho vợ nghe nguyên văn câu nói của Trì Vãn. Cuối cùng, ông ấy nhấn mạnh: “Cô bé ấy bảo là chỉ có khả năng thôi, không phải nhất định sẽ giúp chúng ta tìm được Viên Viên đâu.
”
Bà cụ Dư lại không để ý chuyện này, chỉ hỏi vấn đề khác: “Ý ông là, cô bé ấy đoán mệnh chuẩn lắm hả?”
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!