Thẩm Như Ý sửng sốt một chút, sau đó nhìn về phía Quý Nhược Tùng yên lặng không nói gì.
Cô cũng không ngu, vừa rồi kịp thời dừng cuộc nói chuyện với Đại đội trưởng lại cũng là bởi vì thấy anh không mấy thoải mái.
Cho dù Quý Nhược Tùng là một người có thể cần cù làm việc cũng không nói lăng lung tung, nhưng thành phần gia đình không tốt lại đè chặt lên anh, ngay cả ánh mắt của Đại đội trưởng cũng có chút khác thường.
Sao Thẩm Như Ý có thể không nhìn ra Quý Nhược Tùng do dự, nhưng cô biết cái gì mình không nên nói, suy nghĩ của Quý Nhược Tùng không phải vài ba lời của cô là có thể cởi ra. Nhưng mà không sao cả, ánh sáng sẽ lập tức đến ngay, chờ bọn họ thuận lợi tham dự cuộc thi thi đại học rồi thì toàn bộ cũng sẽ giải quyết dễ dàng.
Quý Xảo Vân bị Quý Nhược Tùng cắt ngang, mắt to lóe lên vẻ mơ hồ, khẽ nói chuyện, “Anh, làm sao vậy?”
Thẩm Như Ý nói tiếp: “Không sao, em đừng quan tâm tới anh em. Anh em đang xấu hổ đấy.
”
Quý Xảo Vân bừng tỉnh hiểu ra gật đầu, trên mặt hiện lên nụ cười đáng yêu, “Được rồi, nhưng em thấy vui thật, chị Như Ý, có phải sau này chị có thể thường xuyên tới nhà em hay không?”
Cô bé vừa dứt lời, Thẩm Như Ý đã nghe thấy sau lưng vang lên tiếng bụp một phát, ngay sau đó là tiếng rào rào.
Quay đầu nhìn lại, là Triệu Kỳ cùng Thẩm Nghênh Đào.
Triệu Kỳ khóe mắt hồng hồng, vừa thấy Thẩm Như Ý nhìn tới, lập tức kinh hoảng ngồi xổm người xuống, nhìn giống như là đang nhặt thứ gì đó.
Thẩm Như Ý quay đầu, giống như vô tình nhìn về phía Quý Nhược Tùng, “Nữ thanh niên trí thức kia, hình như là người quen cũ của anh?”
Quý Nhược Tùng bất đắc dĩ nói: "Ngày đó cô ta tới đưa cơm, tôi quả thực không ngờ tới, trước đó tôi thậm chí không biết tên cô ta là gì. . .
" Thật ra thì bây giờ anh cũng không biết, chẳng qua là ngày đó đã ấn tượng với gương mặt vô cùng khiếp sợ của Triệu Kỳ.
Thẩm Như Ý hừ nhẹ, xoay người đi trước một bước, “Được rồi, em đi ăn cơm trước.
”
Cơm cô mang theo cùng Thẩm Quế đặt ở một chỗ, cô còn phải đi tìm chị hai.
Thẩm Quế cùng với Chu Tiểu Hàn đang ở bên ruộng phía đông chờ cô cùng, vừa thấy cô tới, vội vàng vẫy tay với cô.
“Như Ý, buổi sáng nay em gặp phải chuyện gì vậy?”
Thẩm Quế gặp được cảnh tượng cô cùng Quý Nhược Tùng bị Đại đội trưởng phê bình, mặc dù biết cô thích đi theo Quý Nhược Tùng, nhưng chỉ cho là bởi vì trước lúc trước được anh cứu từ trên sông lên.
Nhưng chuyện buổi sáng nay, thậm chí có một vài thanh niên trí thức cũng đang bàn tán có phải cô với Quý Nhược Tùng ở bên nhau hay không.
Thẩm Như Ý nhận lấy bánh bột ngô với khoai lang đỏ từ tay cô ấy, gặm một cái, “Không có chuyện gì đâu.
”
Chu Tiểu Hàn ngại có Thẩm Quế ở nơi này, có mấy lời khó nói, chỉ đành phải nháy nháy mắt với Thẩm Như Ý, đam mê thích bát quái đã gấp đến độ không nhịn được lâu rồi.
Thẩm Như Ý vừa gặm bánh bột ngô, “Hai người đừng em nhìn chằm chằm nữa, có ăn hay không.
”
Chu Tiểu Hàn không nhịn được, “Như Ý! Cậu, có phải cậu cùng với Quý Nhược Tùng. . . ở bên nhau rồi đúng hay không?”
Thẩm Như Ý tùy ý gật đầu một cái.
“Cái gì? Thẩm Như Ý, em thật sự ở bên Quý Nhược Tùng? Em nghĩ gì vậy? Nhà họ Quý, nhà họ Quý là. . .
”
Giọng Thẩm Quế đột nhiên cất cao lên, trên mặt tràn đầy vẻ gấp gáp, nhưng phát hiện phản ứng hơi quá, lập tức hạ thấp giọng, chỉ là vẻ nóng nảy lại không che giấu được.
“Nhưng bây giờ không giống với trước kia, chị hai, chị đừng có thành kiến lớn như thế đối với anh ấy. Quý Nhược Tùng vừa đẹp trai, còn chăm chỉ, ngoại trừ danh tiếng không tốt kia ra, con người cũng không tệ lắm mà.
”
Thẩm Quế nghe Thẩm Như Ý nói không chút để ý như thế, muốn phản bác, nhưng nhất thời á khẩu không trả lời được.
Chu Tiểu Hàn cũng gật đầu, “Như Ý nói cũng đúng, chỉ với gương mặt kia của Quý Nhược Tùng, tớ lớn như vậy cũng chưa từng thấy ai trông như vậy đâu.
”
Nhìn dáng đẹp có thể làm cơm ăn sao? Thẩm Quế vẫn cảm thấy không ổn, trong lòng lo lắng mắt nhìn người của Thẩm Như Ý.
[Chị cô coi thường Quý Nhược Tùng cũng bình thường, dẫu sao người ở niên đại này, quan niệm cũng khác với cô. Nhưng mà anh cả không nói anh hai, người chị cô coi trọng càng không được.
]
‘Chị ấy cũng chỉ lo lắng cho tôi thôi.
’
Thẩm Quế nghe xong mà không ngừng trợn mắt, cảm giác một hơi nghẹn ở trong họng. Mắt nhìn người của cô ấy kém? Anh Diệp là phần tử trí thức, lại còn là công nhân —— mặc dù điểm này vẫn phải đợi xác nhận. . . Nhưng cô ấy vẫn cảm thấy con người anh Diệp rất tốt, ít nhất không phải người có danh tiếng không tốt giống như Quý Nhược Tùng.
Nhưng Thẩm Như Ý không phản ứng tới hệ thống nữa, Thẩm Quế cũng không nghe được thêm đánh giá gì liên quan tới "anh Diệp", chỉ đành bực bội trong lòng, cũng không nhắc lại chuyện Quý Nhược Tùng nữa, chỉ cắm đầu gặm bánh bột ngô.
*
Buổi chiều Thẩm Như Ý đang vừa làm việc vừa mơ màng buồn ngủ, thì nghe được Chu Tiểu Hàn gọi cô: “Như Ý, đó là bà nội cậu nhỉ? Sao bà cụ lại tới đây?”
Thẩm Như Ý nhìn lại, thấy bà cụ Thẩm đang cười đến mức vẻ mặt già nua co thành một cục đối diện với ngay Thẩm Nghênh Đào.
Không bao lâu sau, Thẩm Nghênh Đào đi tới.
Cô ta dịu dàng cười, “Như Ý, mẹ tôi tới.
”
Thẩm Như Ý một tay chống cái cuốc, chỉ chớp mắt, mẹ cô tới thì liên quan gì tới tôi?
Thẩm Nghênh Đào thấy Thẩm Như Ý mặt đầy không thèm để ý, chỉ cảm thấy là cô đang giả vờ, ý cười trên mặt càng thêm rõ ràng, “Như Ý, nhất định cô cũng nhớ bà ấy, chúng ta cùng trở về thôi.
”
Một câu “tôi không nhớ” của Thẩm Như Ý còn chưa nói ra miệng, liền nghĩ lúc này còn sớm, không trở về thì phải làm việc ở nơi này, vội thuận thế đi theo Thẩm Nghênh Đào.
Trong lòng Thẩm Nghênh Đào càng đắc ý, chỉ cảm thấy Thẩm Như Ý không quan tâm đều là cố làm ra vẻ kiên cường. Mẹ tới, là vì thăm cô ta chứ không phải là thăm Thẩm Như Ý, trước kia Thẩm Như Ý sống chết cũng không muốn về đây, nhưng không phải mẹ vì cô ta mà để cho cô về đây sao?
Hai người một trước một sau trở về nhà họ Thẩm, vừa mới tới cửa, đã thấy một người đàn bà mặc đồ tỉ mỉ chạy ra đón.