“Nghênh Đào!
”
Bà ta ôm Thẩm Nghênh Đào, không ngừng vuốt ve lưng cô ta, “Nghênh Đào, con gầy đi rồi, mẹ đã nói là không cho con xuống nông thôn rồi, con cứ muốn trở về nơi khỉ ho cò gáy này. . .
”
Thẩm Như Ý đứng ở một bên nhìn hai người này mẹ con tình thâm, cũng không quấy rối.
Người đàn bà kia nói một tràng thương xót cho Thẩm Nghênh Đào xong, lúc này mới chú ý tới Thẩm Như Ý đang đứng ở một bên.
Trên mặt bà ta nhất thời xuất hiện vẻ lúng túng.
“Như Ý. . .
”
Bấy giờ Thẩm Như Ý mới thấy rõ mặt của bà ta, là một gương mặt bình thường, chỉ là bảo dưỡng cực kỳ tốt, nhìn trẻ trung hơn rất nhiều so với bạn bè cùng lứa.
Bây giờ nhìn lại, vừa nhìn Thẩm Như Ý đã thấy cô không phải là con gái của bà ta. Ngược lại là Thẩm Như Ý tướng mạo bình thường vừa nhìn liền thấy giống.
Người đàn bà kia —— Tô Tuyết, đi tới, do dự một chút, cuối cùng vẫn kéo tay Thẩm Như Ý. Mặc dù không phải con gái ruột, nhưng dù sao cũng là cô con gái bà ta nuôi hơn mười năm, dốc vào vô số tình thương của mẹ.
Thẩm Như Ý khẽ mỉm cười, mở miệng hỏi, “Dì Tô.
”
Tô Tuyết rõ ràng sững sốt một chút, sau khi phản ứng lại trên mặt mang theo nụ cười khổ, “Như Ý. . . Con. . .
”
“Mẹ, chúng ta đi vào trước đi, bên ngoài trời nắng, cứ đứng ở ngoài cửa nói chuyện cũng không tiện.
”
Thẩm Nghênh Đào nhẹ nhàng mở miệng, Tô Tuyết lập tức gật đầu một cái, buông lỏng bàn tay đang nắm chặt tay Thẩm Như Ý ra.
Thẩm Nghênh Đào nửa kéo nửa đẩy đưa Tô Tuyết vào cửa, còn không quên quay đầu giống như quan tâm Thẩm Như Ý, “Như Ý, ngây đó làm cái gì nữa, cô cũng mau vào đi.
”
Trong lòng cô ta đã đắc ý từ lâu.
Thẩm Như Ý đi theo vào, trong gian nhà chính hai người ba đang nói chuyện xa xôi.
“Ai da, đúng đúng đúng, con bé Nghênh Đào cực kỳ nghe lời, từ nhỏ đã vậy, lúc này trở lại cũng vậy, còn muốn làm việc. Tôi nói ở nhà mình thì làm việc cái gì chứ. . .
”
Ba Thẩm ở trong thành phố kia —— Thẩm Lập Quốc nghe thấy lời này, chỉ dè đặt gật đầu một chút, vừa quay đầu vừa vặn nhìn thấy người trở lại, trên mặt mới hiện lên nụ cười hòa ái, “Nghênh Đào, cuối cùng đã trở lại, khoảng thời gian này có mệt hay không? Nếu không kiên trì nổi thì viết thư cho ba mẹ, quả thực không được thì trở lại — a, Như Ý cũng trở lại.
”
Trên mặt ông ta lộ ra vẻ quẫn bách giống hệt như lần đầu Tô Tuyết gặp Thẩm Như Ý.
Thẩm Như Ý trong lòng cảm thấy có chút khó hiểu, điều động kí ức của nguyên chủ, giờ mới hiểu được rốt cuộc là chuyện gì.
Ban đầu hai vợ chồng này sẵn lòng tiếp tục nuôi Thẩm Như Ý ở bên cạnh, dẫu sao nhà bọn họ có tiền, nuôi một cô con gái là nuôi, nuôi hai cô con gái cũng là nuôi. Hơn nữa bọn họ cũng có tình cảm đối với Thẩm Như Ý đã nuôi mười tám năm qua. Nguyên chủ rất vu, nhưng Thẩm Nghênh Đào lại không muốn. Cô ta tùy tiện tạo nên vài cảnh tượng Thẩm Như Ý không tha cho cô ta, lại nhiều lần muốn tổn thương cô ta, trong lòng vợ chồng nhà họ Thẩm nảy sinh nghi ngờ đối với nguyên chủ. Nhưng dẫu sao đã nuôi lớn lâu như vậy, bọn họ vẫn có mấy phần không lỡ khi phải đưa nguyên chủ về quê, nên vẫn chậm chạp không hạ quyết tâm.
Nhưng Thẩm Nghênh Đào chỉ làm bộ làm tịch khóc hai lần, vợ chồng nhà họ Thẩm đã quyết định đưa nguyên chủ trở về quê. Mà nguyên chủ khóc nói tới tình cảm nhiều năm qua, Tô Tuyết hơi không đành lòng, nhưng Thẩm Lập Quốc cũng không nhìn những thứ này, chỉ quan tâm con gái thật sự có liên hệ máu mủ với mình, vì vậy chuyện này mới lắng xuống.
Bọn họ chỉ cho là sau này không gặp lại Thẩm Như Ý, dẫu sao cô cũng ở nông thôn xa xôi. Chỉ là không nghĩ tới sau đó Thẩm Nghênh Đào lại muốn xuống nông thôn, lại còn tới thôn Đại Dương này. Lúc này gặp lại nhau, vợ chồng nhà họ Thẩm không khỏi lúng túng.
Nếu là dựa theo tình tiết phát triển của nguyên tác, lúc này nguyên chủ đã bắt đầu một khóc hai nháo ba treo cổ tự vẫn, không chỉ oán trách vợ chồng nhà họ Thẩm, còn không ngừng khẩn xin bọn họ mang mình trở về thành phố. Mà tới đây, một chút tình cảm cuối cùng của vợ chồng nhà họ Thẩm cũng sẽ bị mài biến mất, nhưng quan trọng hơn chính là Kiều Mỹ Linh cùng Thẩm Quế, Thẩm Thụ cũng sẽ nghe thấy nguyên chủ chê bai cùng với ghét bỏ bọn họ, cũng bắt đầu mất hết hi vọng với cô ấy.
Thẩm Nghênh Đào làm ra vẻ con gái ngoan, đi lên phía trước kéo tay Thẩm Lập Quốc, “Ba, để hai người vất vả tới đây một chuyến. Như Ý cũng rất nhớ hai người đấy, có phải không, Như Ý?”
Thẩm Như Ý mặt đầy bình tĩnh, “Khá tốt, tôi không nghĩ tới chú Thẩm với dì Tô sẽ tới.
”
Thẩm Lập Quốc nghe thấy cách cô gọi, lại nhìn vẻ mặt kiên cường của cô, trong lòng hơi chua xót. Thật ra ban đầu ông ra chỉ là hơi nghi ngờ Như Ý sẽ nhất thời đầu óc nóng lên, làm một số chuyện gây ra nguy hiểm với Nghênh Đào, liền quyết tâm đưa cô về nông thôn. Nhưng giờ phút này thấy Thẩm Như Ý khôn khéo hiểu chuyện như vậy, lại nhớ đến hình ảnh cục bột nhỏ mập mạp hoạt bát đáng yêu khi còn bé, trong lòng lại có chút khó chịu.
Khóe mắt Tô Tuyết thậm chí đã đỏ lên, không phải vì trước cô con gái ruột Thẩm Nghênh Đào, mà là bởi vì Thẩm Như Ý. Bà ta không nghĩ tới Thẩm Như Ý đã quen cuộc sống nông thôn nhanh như vậy, lúc này mới bao lâu chứ, mà cô còn gọi bà ta thành dì Tô không chút quen biết. . .
Nóng lòng trong lòng Thẩm Nghênh Đào cứng lại.
Đây là chuyện gì? Tại sao Thẩm Như Ý không thèm để ý đến chứ?
Thẩm Nghênh Đào bình tĩnh lại, không sai, nhất định là cô đang giả vờ, sao cô có thể không quan tâm chứ, rõ ràng cô ta nghe nói ban đầu Thẩm Như Ý nhảy sông cũng là vì không muốn ở mãi trong nông thôn. . .
Nghĩ như vậy, lòng Thẩm Nghênh Đào từ từ trấn định xuống.
Cô ta nhẹ nhàng buông tay Thẩm Lập Quốc ra, đi tới giữa Thẩm Như Ý cùng với Tô Tuyết, lần lượt kéo tay của hai người.
“Như Ý, mẹ, hai người đã lâu rồi không gặp nhau như vậy, sao không trò chuyện với nhau? Hai ba đang nói chuyện với nhau, vậy mấy người chúng ta cũng nên trò chuyện cùng nhau một chút.
”