Thẩm Như Ý để mặc cho Thẩm Nghênh Đào nắm chặt tay của mình, cô muốn nhìn xem Thẩm Nghênh Đào còn muốn nói gì, làm cái gì nữa?
Thẩm Lập Quốc nghe thấy giọng nói mềm mại của Thẩm Nghênh Đào, lúc này mới cười lại, “Đúng đúng, Nghênh Đào nói đúng, mẹ con mấy người lâu rồi không gặp như vậy, nên nói chuyện với nhau một chút.
"
Thẩm Nghênh Đào liền dẫn người trở về phòng của mình.
Tô Tuyết vừa vào nhà, liền đánh giá xung quanh, “Nghênh Đào, đây chính là phòng của con? Lớn thì có lớn, nhưng sao nhìn cứ thấy cũ vậy, phòng kiểu này ở thế nào được chứ?”
Bà ta nói xong, có hơi ghét bỏ phẩy phẩy ít bụi không hề tồn tại ở trước mặt.
“Mẹ, không sao cả, con không ngại. Chỉ là, căn phòng này ban đêm ngủ có hơi. . . Được rồi, không có gì.
”
“Cái gì không có gì?”
Tô Tuyết vội vàng truy hỏi, lúc đầu Thẩm Nghênh Đào nói muốn xuống nông thôn bà ta đã đau lòng không thôi, con gái ruột của mình mới trở về còn chưa hưởng phúc được bao lâu lại muốn trở về chịu tội, nếu như cô ta sống ở nông thôn quá khó khăn, bản thân bà ta cũng khó chịu.
Thẩm Nghênh Đào do dự một hồi lâu, nhìn Tô Tuyết lại nhìn Thẩm Như Ý, rồi mới ngập ngừng nói: “Cũng không có gì, chỉ là căn phòng này quá lớn, lại hơi cũ kỹ, con ở phòng rộng lại không thoải mái mà thôi, phòng của Như Ý với chị hai mặc dù không lớn, nhưng vị trí phòng là kiểu đông ấm hạ mát. . . A, không có gì, con chỉ thuận miệng nói như thế thôi.
”
Tô Tuyết nghe xong, trong lòng hơi động, lại cẩn thận đánh giá căn phòng này. Bà ta vừa nhìn liền biết căn phòng này lúc trước là nhà kho, vách tường được vá lại, vị trí cũng không tốt, lại trống trải như thế, một thân một mình Nghênh Đào ở như vậy, quả thực có hơi không thích hợp. . .
Nghĩ như vậy, bà ta mới quay đầu lại nhìn Thẩm Như Ý, “Như Ý, nghe Nghênh Đào, bây giờ con với chị hai con ở cùng một phòng? . . .
”
Tô Tuyết một mặt thăm dò.
Thẩm Như Ý gật đầu, đã hiểu rõ bà ta có ý gì, nhưng vẫn không chủ động há miệng. Không phải là cảm thấy căn phòng này không được, muốn cô đổi cho Thẩm Nghênh Đào sao?
Nói thật, cái này lại đúng ý muốn của cô.
Phòng của Thẩm Quế vốn là rất nhỏ hẹp, sau khi cô vào ở lúc hai người cùng ở trong phòng, nhiều lắm là cũng chỉ có thể đồng thời quay người, cực bất tiện. Còn chuyện vị trí tốt Thẩm Nghênh Đào nói tới, lúc trước cô chưa từng ở qua căn phòng này, tuy nói là mặt trời có chiếu qua, nhưng không có che chắn, căn bản không thể đông ấm hạ mát, ban đêm ngủ Thẩm Như Ý còn bị nóng mà tỉnh lại nhiều lần ấy.
Trước đó Thẩm Như Ý không bằng lòng ở nhà kho này, không phải là bởi vì bản thân căn phòng này không có chỗ tốt, mà là không muốn ở một mình, càng muốn ở chung với chị gái cho có bạn, lại vừa để nâng cao tình cảm.
Mà chính Thẩm Nghênh Đào trở về thành phố, mới ở bên trong có chút thời gian, từng được hưởng thụ qua, sau khi trở về đương nhiên không muốn dọn dẹp căn phòng lớn như này chút nào.
Thẩm Nghênh Đào thấy Thẩm Như Ý mãi không lên tiếng, còn tưởng rằng chiêu này của mình đã đánh cho cô trở tay không kịp, trong lòng lại thấy vui vẻ, nụ cười trên cũng sâu hơn mấy phần, “Mẹ, con thật sự không sao, mẹ đừng. . .
”
Thẩm Như Ý càng trầm mặc, cô ta càng phải thêm mắm thêm muối.
Tô Tuyết biết Thẩm Nghênh Đào luôn luôn nhu thuận, lúc trước khi vừa trở về nhà cũng là cẩn trọng khắp mọi nơi, mà Thẩm Như Ý thì ngược lại, luôn là dáng vẻ đương nhiên, cái này càng thấy thương cho Thẩm Nghênh Đào hiểu chuyện.
“Như Ý, phòng con với chị hai con đang ở, mẹ cảm thấy cứ ở trong căn phòng nhỏ kia cũng không tốt, dù sao cũng là hai người ở, ở trong căn phòng lớn một chút có phải càng thoải mái hơn không? Như này đi, không bằng con đổi với Nghênh Đào một cái, có được không?”
Mặc dù đây là câu hỏi, nhưng giọng điệu của Tô Tuyết thật giống như mang chút ép buộc.
Trong lòng Thẩm Như Ý đã mừng rỡ gật đầu. Nhưng cô ta nói đổi liền đổi, cô cứ như vậy sao có thể được?
Thẩm Như Ý không lên tiếng.
Thẩm Nghênh Đào càng đắc ý hơn, cố gắng đè khóe miệng muốn cong lên xuống, “Mẹ, thật sự không cần đâu, đều tại con, con không nên nói nhiều như vậy. Căn phòng này thật không tốt, không nên để Như Ý đến ở, cứ ép để bọn họ đổi như thế, trong lòng con không thoải mái. . .
”
Tô Tuyết chậm rãi nhíu mày lại, “Như Ý, sao con vẫn không hiểu chuyện như thế. . .
”
Lời bà ta còn chưa nói hết, đã bị kinh sợ khi Thẩm Như Ý bỗng nhiên rơi nước mắt, sau đó hoảng lên, “Như Ý. . .
”
Thẩm Như Ý một tay ôm cánh tay, dùng lực bóp lấy phần thịt mềm trên cánh tay mình, khóc không thành tiếng, “Dì Tô, không phải cháu không bằng lòng, cháu. . . hu hu hu . . .
”
Đau chết cô rồi!
Tính cách Tô Tuyết như thế nào, Thẩm Như Ý tra ký ức một cái liền biết, bà ta chính là người toàn cơ bắp, đầu óc vô cùng đơn giản.
Mà nguyên chủ từ nhỏ đã là tính cách quật cường, gần như không yếu thế. Mà sau đó, sau khi Thẩm Nghênh Đào về nhà, hành động hoàn toàn trái ngược với nguyên chủ —— nũng nịu không ngừng có thể khiến cho Tô Tuyết trìu mến không thôi. Thẩm Như Ý đã hiểu, Tô Tuyết chính là ăn mềm không ăn cứng.
Cô chỉ khóc, cái gì cũng không nói, liền khiến Tô Tuyết không còn lẽ thẳng khí hùng nữa.
“Như Ý, không có việc gì, con không nguyện ý coi như thôi vậy, có được không?”
Tô Tuyết biết tính cách của cô con gái mình nuôi lâu nay ra sao, nếu không phải uất ức đến cực điểm thì sẽ không giống như bây giờ, cô kiên cường như vậy, chưa từng khóc lóc tùy tiện.
Thẩm Nghênh Đào cắn môi, “Như Ý, đều là lỗi của tôi, tôi thật không nên làm như thế!
”