Cô ta nói xong, vành mắt cũng đỏ lên theo.
Thẩm Như Ý thầm nhổ nước bọt, không phải chứ, cũng muốn dùng nước mắt để đáp trả?
Nữ chính là cái gì chứ, cô ta là trà xanh tiêu chuẩn, cô khóc thì không sánh bằng rồi.
Thẩm Như Ý lập tức thu nước mắt lại, đưa tay xoa xoa mặt, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào, kiên cường nói: “Dì Tô, cháu thì không sao cả, cháu bằng lòng đổi với Nghênh Đào. . .
”
Giọng của cô dần dần nhỏ đi, dù cho đã nói đồng ý, nhưng trong mắt vẫn mang theo chút mất mát.
Tô Tuyết càng thấy lo lắng, bà ta đã làm cái gì vậy, vì một câu của con gái ruột mà để Như Ý đến căn phòng rõ ràng không tốt như thế, có phải đã quá phận rồi hay không?
Nước mắt của Thẩm Nghênh Đào cũng chưa kịp chảy ra, cảm thấy hơi kinh ngạc, Thẩm Như Ý cứ như vậy mà đồng ý sao?
Cô ta đã đạt được mục tiêu, nhưng trong lòng lại hơi bất an.
Tô Tuyết nhẹ nhàng vỗ vai Thẩm Như Ý, “Như Ý, nếu như con không bằng lòng, cũng đừng. . .
”
“Không phải, cháu nghĩ, Nghênh Đào ở trong thành phố cũng trải qua những ngày tốt lành, lần này trở về khẳng định sẽ không quen. Cháu bèn nghĩ, đã như thế thì tặng gian phòng này cho cô ta đi, dù sao cháu ở chỗ này, cũng đã quen rồi. . .
”
Trong đầu Tô Tuyết đã hiện ra cảnh tượng mỗi ngày Thẩm Như Ý sống khổ cực ở trong thôn, cảm thấy khó chịu không thở nổi, nhưng ngại vì Thẩm Nghênh Đào muốn ở căn phòng nhỏ kia, cho dù thế nào bà ta cũng không nên phản bác Thẩm Như Ý.
Như Ý đã nhượng bộ lớn như thế, không nên để cô ấm ức, cũng phải đền bù cho cô mới đúng.
Trong lòng Tô Tuyết đã có quyết định, nhưng khóe mắt liếc thấy Thẩm Nghênh Đào ở một bên, cuối cùng cũng không muốn đối tốt với Thẩm Như Ý ở trước mặt cô ta. Dù sao Nghênh Đào là một cô con gái mẫn cảm.
Trong lòng ba người có suy nghĩ khác nhau, nhưng việc đổi phòng này lại là cứ như vậy quyết định xuống.
Đi từ trong phòng Thẩm Nghênh Đào ra, bên trong đã tụ họp đông đủ người.
Bà cụ Thẩm, ba Thẩm, thậm chí là vợ chồng thứ hai cũng tới, đều vây quanh Thẩm Lập Quốc.
Nhìn thấy Tô Tuyết cùng Thẩm Nghênh Đào đi ra, Thẩm Lập Quốc nhẹ nhàng thở ra, “Cuối cùng mọi người cũng ra rồi.
”
Thẩm Như Ý quân sát cảnh tượng này, liền biết có chuyện gì xảy ra. Một đám sói đói vây quanh con dê, mưu đồ gì đã rất rõ ràng.
“Ai đã, ông Thẩm à, ông xem Nghênh Đào chút đi, có phải sau khi trở về cũng không ốm đi mấy? Mà còn có một chút thịt đấy!
”
Bà cụ Thẩm nháy mắt ra hiệu đối với Thẩm Lập Quốc.
Trong lòng Thẩm Nghênh Đào chợt phiền muộn, đám quỷ nghèo này, biết ngay bọn họ sẽ níu lấy nhà mình không thả mà!
“Đúng vậy, đúng vậy, tôi còn không cho con bé làm bất cứ việc gì cả!
”
Ba Thẩm vỗ ngực tiếp lấy lời của mẹ mình.
Thẩm Lập Quốc một mặt khó xử, những người này thật sự khó chơi, cả buổi nói gần nói xa cũng là nói Thẩm Nghênh Đào sống ở nhà họ Thẩm bọn họ có bao nhiêu thoải mái, ăn cũng là gạo tốt, chỉ thiếu mỗi mở miệng trực tiếp đòi tiền.
Nhưng lúc ông ta vừa tới nhà họ Thẩm cũng mang theo không ít đồ tốt.
Chẳng qua là Thẩm Lập Quốc không biết, cũng bởi vì ông ta lễ phép tính mang đồ tốt đến cho người nhà họ Thẩm, cho nên lúc này mới kéo đến việc bọn họ càng không thấy đủ.
Trong số đồ ông ta mang đến có cả thịt! Số lần bọn họ ăn quanh năm suốt tháng cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay!
Thỉnh thoảng Thẩm lão nhị cũng phụ họa vài câu, đầu toàn gạo đã bắt đầu đau, chỉ cảm thấy đám người đến từ trong thành phố này cũng quá khó chơi, rõ ràng cầm nhiều đồ tốt như vậy, hiện tại đến ngay cả vóc dáng cũng không nguyện ý rò rỉ ra một chút! Nói thế nào Thẩm Nghênh Đào cũng lớn lên trong nhà họ Thẩm bọn họ, không biết từ nhỏ đến lớn đã ăn của nhà bọn họ bao nhiêu thứ!
“Miệng nói đến khô rồi!
”
Ông ta ném ra câu nói kỳ quái, trợn mắt trừng một cái, một bộ quay đầu đi vào phòng bếp tìm nước uống.
Thẩm Lập Quốc cuộn lên tay, xấu hổ đến mức đứng ngồi không yên. Tuy nói ông ta là người đã gặp qua sự kiện lớn, bản thân cũng là quản lý nhỏ, nhưng nào có bị người ta xem thường như thế bao giờ?
Càng nghĩ càng khó chịu, ông ta hắng giọng một cái, “Việc người nhà họ Thẩm mọi người làm tôi đều hiểu, mọi người cũng vất vả, chỗ này của tôi có chút tiền, coi như thành ý. . .
”
Lời thể diện ông ta còn chưa nói hết, tập tiền vừa mới móc từ trong túi ra đã lập tức bị bà cụ Thẩm tay mắt lanh lẹ cướp đi.
Bà cụ Thẩm cũng không thèm nói chuyện, tập trung tinh thần đếm tiền, “Mười, hai mươi, ba mươi. . .
”
Đếm đến mức mặt mo cũng muốn cười nở hoa.
Thẩm Nghênh Đào chỉ có thể trơ mắt nhìn xem Thẩm Lập Quốc đem tiền ra ngoài, cảm giác trong lòng mình giống như đang rỉ máu.
Đây đều là tiền của nhà cô ta —— tương lai là tiền của cô ta! Sao có thể bởi vì mấy câu của đám quỷ nghèo này liền bỏ ra được?
Nhưng cô ta biết Thẩm Lập Quốc thích sĩ diện, biết tiền này cho ra rồi thì căn bản không có cách nào thu hồi lại.
Nếu như vừa rồi cô ta chưa trở về phòng, mà là trông chừng ở bên ngoài, kịp thời đuổi người nhà họ Thẩm đi, có phải Thẩm Lập Quốc sẽ không cần bỏ ra số tiền này hay không?
Như thế rất tốt, cô ta không được nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Thẩm Như Ý, vừa đau lòng bị mất hơn mấy chục đồng, quả thực là mất cả chì lẫn chài!
Thẩm Như Ý đứng ở một bên xem kịch hay một lúc lâu, chỉ thiếu mỗi cầm hạt dưa trong tay. Nếu mà cô biết suy nghĩ của Thẩm Nghênh Đào, chắc sẽ cười thành tiếng.
Bởi vì ở trong nguyên tác, nguyên chủ đã sớm tại không chịu nổi một kích ngay lần đầu tiên Thẩm Nghênh Đào gây sự, nào có chuyện đổi phòng, càng không có chuyện Thẩm Lập Quốc bị người nhà họ Thẩm vây quanh đòi tiền như này.
Phản ứng liên hoàn phía sau, đều là Thẩm Như Ý mang tới. Trong nội tâm cô cũng sáng suốt một chút, có lẽ dù cho không thể không dây dưa với nữ chính, cô cũng có khả năng phòng ngừa kịch bản nguyên tác phát triển, cô nhận định kết cục của người thân cũng sẽ không bi thảm. . .
Tiếng bước chân chợt truyền đến, là Thẩm Quế cùng Thẩm Thụ trở về.
Thẩm Nghênh Đào nhìn thấy Thẩm Quế, trong lòng hơi động, lần đầu tiên hoảng hốt thốt lên “A, chị hai, chị trở về rồi! Như Ý, chuyện này cậu còn chưa thương lượng với chị hai đâu, lỡ chị hai không thích ở căn phòng kia thì sao?”