Trên mặt Thẩm Quế có chút mờ mịt, mở miệng, “Đây là ý gì? Đổi phòng cái gì? Chẳng lẽ em không ở với chị trong căn phòng kia nữa?”
Mặc dù sau khi Thẩm Như Ý chuyển vào căn phòng nhỏ kia của cô ấy xong, liền tựa như càng chật chội hơn, nhưng Thẩm Như Ý sẽ dạy cô ấy một chút văn học, có đôi khi ban đêm hai chị em bọn họ còn có thể nói chuyện thì thầm một lúc, cuộc sống như vậy cô ấy vẫn rất thích.
Thẩm Như Ý chỉ cười một tiếng, bị Thẩm Nghênh Đào cướp lời cũng không vội, chỉ là đi qua thì thầm bên tai Thẩm Quế vài câu.
Thẩm Nghênh Đào nhìn qua, chờ mong trên mặt Thẩm Quế xuất hiện vẻ phẫn nộ, nhưng Thẩm Quế từ nghi hoặc chuyển thành sáng tỏ, từ đầu tới cuối đều không hề tức giận.
Nhưng cô ta nhớ kỹ Thẩm Quế này, tính khí rất mạnh, Thẩm Như Ý này không hỏi một tiếng đã đồng ý đổi phòng của bọn họ, thế mà Thẩm Quế bình thản chấp nhận rồi?
Thẩm Quế nhìn qua, “Vậy chọn thời gian đi, Nghênh Đào, em dọn dẹp đồ đạc của mình, chúng ta lập tức đổi phòng.
”
Thẩm Nghênh Đào nhất thời cứng đờ, chỉ lúng ta lúng túng đồng ý.
Kỳ thật Thẩm Quế phối hợp như vậy, Thẩm Như Ý cũng không nghĩ tới, cảm thấy chị hai mình cũng sẽ không chịu thua kém, không để cô có mặt mũi ở trước mặt người ngoài.
Thẩm Quế nghe lời này mà muốn cười, cô ấy không chịu thua kém chỗ nào, còn không phải Thẩm Như Ý lại nói thầm với hệ thống kia là xem làm thế nào để nói rõ sự tình với mình, mà cô ấy cũng nghe thấy rõ ràng, nên cũng biết, làm sao lại không phối hợp với cô được chứ.
Cứ như vậy đến tối, bà cụ Thẩm cầm số tiền Thẩm Lập Quốc cho, vui vẻ không thôi, hét Kiều Mỹ Linh chuẩn bị cơm tối cùng với bà cụ, nói muốn để vợ chồng nhà họ Thẩm ăn ngon một chút.
Thẩm Như Ý buồn bực tản bộ trong sân, nghĩ đến bây giờ có nên đến nhà Quý Nhược Tùng dạy Xảo Vân một chút hay không.
Đang nghĩ ngợi, thì thấy Tô Tuyết lặng lẽ từ trong nhà ra, đi đến bên người cô.
“Như Ý, lại đây.
”
Tô Tuyết thần thần bí bí, Thẩm Như Ý không rõ ràng cho lắm nhưng vẫn đi theo bà ta ra cửa.
Đi đến một góc ngoài tường nhà họ Thẩm, Tô Tuyết nhìn quanh một lượt, nhìn nhà họ Thẩm không có ai đi ra theo, mới nhìn về phía Thẩm Như Ý.
“Như Ý, bây giờ để con đổi phòng trong lòng mẹ vẫn cảm thấy hơi không thoả đáng. Này, con cầm lấy những này, coi như là mẹ —— a, dì bù lại cho con.
”
Bà ta vừa thấp giọng nói, vừa đưa tay qua, nhét đồ vật vào trong tay Thẩm Như Ý.
Thẩm Như Ý nhéo nhéo, một chồng bọc giấy, sẽ không phải là. . .
“Như Ý, con mở ra nhìn xem, xem xem có đủ hay không.
”
Thẩm Như Ý vừa mở ra, một tập tiền thình lình lọt vào trong tầm mắt.
Cô sững sờ, thật sự không nghĩ tới Tô Tuyết lại cho mình nhiều tiền như vậy. Nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, cũng đúng, Tô Tuyết vốn là có chút không nỡ đối nguyên chủ, hôm nay lại bắt cô đổi phòng, nên cảm thấy mình bạc đãi cô, lại thêm bà ta làm vợ gia đình có chút điều kiện, ra tay hào phóng cũng có thể hiểu được.
Thẩm Như Ý không nhịn được vui vẻ, khóe môi cong lên.
Nói thật, cô không thiếu đồ, không thiếu phiếu, chỉ thiếu tiền!
Vật tư cùng với các loại phiếu cô đều có thể dùng thang điểm tình cảm đổi với hệ thống, nhưng duy chỉ có tiền là không đổi được. Tô Tuyết vừa ra tay đã cho nhiều tiền như vậy, thật sự là niềm vui ngoài ý muốn!
Tô Tuyết vẫn luôn nhìn Thẩm Như Ý, vừa nhìn thấy nụ cười quen thuộc trên mặt cô cái, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
“Như Ý, kỳ thật lúc đầu dì cũng không nỡ bỏ con, dù sao dì nuôi con nhiều năm như vậy, cho dù không phải con gái ruột nhưng trong lòng dì, con cũng không khác gì con gái ruột. . .
”
Nhìn cô gái yêu kiều duyên dáng trước mắt, ánh mắt Tô Tuyết hiền hòa.
[Chỉ có vậy? Đây không phải mã hậu pháo nha, nói cái gì mà nuôi lâu như vậy, khi đó nguyên chủ bị nói xấu bà ta cũng không nhìn ra, còn đồng ý đưa cô ấy về nông thôn. Nếu không phải cô yếu thế khơi dậy được lòng mẹ hiền của bà ta, cô xem bà ta có để ý đến cô không.
]
‘Lúc đầu tôi cũng không trông cậy bà ta có thể cho cái gì mấy, chỉ muốn để Thẩm Nghênh Đào kinh ngạc, nhưng thật không nghĩ tới bà ta sẽ cho tiền.
’
Thẩm Như Ý thầm nhổ nước bọt, miệng lại nhẹ nhàng trả lời, “Không sao, lúc đầu ở trong thành phố là con có hơi quá đáng, Nghênh Đào cũng vì sợ hãi mới hiểu lầm con, hiện tại con không để ý tới nữa.
”
“Mẹ? Mẹ làm cái gì ở đây vậy —— Như Ý cũng ở đây sao?”
Giọng nói này vừa cất lên, vẻ mặt đau lòng của Tô Tuyết nhất thời cứng đờ.
Sở dĩ bà ta lôi kéo Thẩm Như Ý đến nơi không có ai như này, cũng là bởi vì sợ bị Thẩm Nghênh Đào nhìn thấy, sợ cô ta nghĩ nhiều. Tô Tuyết không muốn xa cách tình cảm với con gái ruột của mình.
Thẩm Nghênh Đào đi tới, mắt sắc nhìn tới bọc giấy Thẩm Như Ý cầm trong tay.
Thẩm Như Ý tựa như không có phát hiện ra Tô Tuyết đang ngây ra, cười ngọt ngào, “Là Nghênh Đào hả, không có gì, chỉ là dì Tô cho tôi một khoản tiền nhỏ đền bù cho tôi một chút mà thôi, tôi có thể hiểu được khổ tâm của bà ta. . .
”
Như cô sở liệu, Thẩm Nghênh Đào lập tức duy trì không bày tỏ cảm xúc gì.
“Cái gì. . . Đền bù? Chỉ là đổi căn phòng, mẹ, mẹ làm như vậy là cảm thấy con khiến cô ta ấm ức sao?”
Tô Tuyết vội vàng nói: "Không phải như vậy, Nghênh Đào, con đừng suy nghĩ nhiều!
" Cái bà ta sợ chính là cái này, Nghênh Đào hay suy nghĩ nhiều, bà ta biết rõ, cho nên đêm nay mới lén kéo Thẩm Như Ý đến chỗ không có ai để đưa tiền.
Thẩm Nghênh Đào gắt gao nắm chặt nắm đấm, trong lòng oán hận không thôi, đây chính là mẹ ruột của cô ta, Thẩm Như Ý nói tùy tiện hai câu là có thể lừa gạt bà ta, đơn giản vụng về đến không biên giới!
Cô ta hít một hơi thật sâu, lúc mở miệng đã khôi phục lại bình tĩnh, nhưng giọng nói lại mang theo chút run rẩy, “Mẹ, con đã biết, con không có suy nghĩ nhiều đâu. . .
”
Thẩm Nghênh Đào nói xong, liền xoay người đi vào trong nhà, Tô Tuyết vội vã đuổi theo.
[Cô ta thật đúng giỏi giữ bình tĩnh, rõ ràng vừa rồi nhìn tức giận đến muốn nổ tung như thế, cuối cùng còn có thể kìm nén, không hổ là nữ chính.
]
Hệ thống khen Thẩm Nghênh Đào, Thẩm Như Ý hừ một tiếng, cũng không thèm để ý, lại mở bọc giấy ra, cẩn thận đếm lại số tiền bên trong, tận năm mươi đồng!
Thẩm Như Ý đắc ý, cẩn thận từng li từng tí đặt tiền vào trong túi, về phần người mẹ Tô Tuyết cái này, Thẩm Như Ý cũng không phải nguyên chủ, cũng không muốn trở về thành phố níu kéo tình cảm với bà ta, cho nên căn bản cũng không quan tâm.
Cô nhẹ nhàng bước đi chân muốn hướng tới cổng lớn nhà họ Thẩm, khóe lại đột nhiên thoáng thấy bóng đen lắc lư trên mặt đất ở cách đó không xa.
Đêm hôm khuya khoắt, ai lại đi dạo ở bên ngoài như vậy?
Thẩm Như Ý nhíu mày, tăng tốc bước chân ——
“A!
”