Sau Khi Bị Đọc Tâm Cứu Vớt Cả Nhà Não Yêu Đương [70](Dịch)

Sau Khi Bị Đọc Tâm Cứu Vớt Cả Nhà Não Yêu Đương [70](Dịch)

Cập nhật: 30/07/2024
Tác giả: Thán Tiêm Duy
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 229
Đánh giá:                        
Xuyên Không
Hiện Đại
Điền Văn
     
     

Một bàn tay to lớn đột nhiên tóm chặt lấy cánh tay của cô, dọa cho cô vô thức kinh sợ thốt lên tiếng.

“Làm sao thế, sợ đến như vậy?”

Giọng nói mang theo ý cười vang lên, Thẩm Như Ý cảm thấy trán mình nổi gân xanh!

Cố Hứa Ngôn!

Cô quay đầu lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy gương mặt đẹp mang ý cười nhưng lại muốn ăn đòn của Cố Hứa Ngôn.

Thẩm Như Ý dùng sức lắc lắc tay, nhưng căn bản thoát không nổi.

“Cố Hứa Ngôn, buông tay!

Cố Hứa Ngôn híp mắt nhìn cô một hồi, thế mà nghe lời buông lỏng tay ra. Anh ta vừa mới buông tay, Thẩm Như Ý liền co cẳng muốn chạy. Cố Hứa Ngôn cứ như sớm đoán trước có cảnh tượng này, căn bản không cho cô có cơ hội đi ra ngoài lại bắt lấy cô, trong miệng lo lắng nói:

“Tôi biết ngay là thả lỏng tay cái là em liền muốn chạy, sao tôi phải buông tay?”

Thẩm Như Ý ra sức lắc lư cánh tay hai lần, có chút bất đắc dĩ, “Có phải anh bị bệnh hay không, tôi đã nói phiền rồi mà anh còn mặt dày mày dạn? Đêm hôm khuya khoắt, rốt cuộc anh muốn làm gì.

"

Lúc này Cố Hứa Ngôn mới nghiêm mặt nói: “Sáng hôm nay, em với Quý Nhược Tùng đã xảy ra chuyện gì?”

“Không liên quan tới anh.

"

Cố Hứa Ngôn xích lại gần một chút, “Sao không liên quan tới tôi? Tôi thích em.

"

Lời này vừa nói ra, Thẩm Như Ý tỏ ra ngơ ngác.

Cô khẽ phi một tiếng, nếu là nguyên chủ được tỏ tình, lúc này đoán chừng đã sớm bị lừa rồi. Nhưng cô dùng con mắt thượng đế đọc tiểu thuyết, đã biết rất rõ tính cách Cố Hứa Ngôn như thế nào.

Luôn là theo đuổi niềm vui cùng cái mới mẻ, tâm địa gian giảo một đống lớn. . .

Cố Hứa Ngôn có thể nói như vậy, chứng tỏ là anh ta bắt đầu cảm thấy có hứng thú với cô rồi, nhưng nói thích chứ yêu cái gì, Thẩm Như Ý tuyệt đối không tin. Cho dù có một chút như vậy cô cũng khịt mũi coi thường.

Cố Hứa Ngôn đợi một hồi, lại chỉ nghe được Thẩm Như Ý hừ nhẹ.

Anh ta cong môi lên, “Em hừ cái gì?"

Thẩm Như Ý lại không đáp, “Anh có thích hay không, tôi không quản được, nhưng tôi chỉ có thể nói một câu anh đừng suy nghĩ quá, tôi không thích anh. Tôi đã ở bên người khác rồi.

"

Cô nói xong, bỗng cảm giác cổ tay bị bóp chặt hơn, nụ cười trên mặt Cố Hứa Ngôn cũng biến mất.

“Người khác? Là Quý Nhược Tùng kia hả? Tôi thật không biết —— A!

Một lực đột nhiên bay thẳng tới mặt anh ta, khiến cho anh ta lảo đảo một cái, về sau liên tục lùi bước lại.

Thẩm Như Ý cảm giác mình bị sức lực kia nghiêng người một cái, nhưng lại có người kịp thời giữ cô lại trước khi cô ngã xuống đất.

“Cô không sao chứ?"

Thẩm Như Ý ngẩng đầu, thình lình nhìn thấy Quý Nhược Tùng vẻ mặt vội vàng.

“Em không sao. . . Sao anh. . .

"

Ánh mắt Quý Nhược Tùng theo sát mặt của cô, “Đêm nay cô không đến, tôi muốn tới nhìn một chút xem có phải cô đang ở bên trong hay không. . .

“Khụ khụ khụ. . . Quý Nhược Tùng, anh thích đánh người như vậy sao?”

Cố Hứa Ngôn chậm lại, nhưng nửa gương mặt đã sưng lên, khóe miệng còn mang theo tơ máu.

Từ nhỏ anh ta đã là tiểu bá vương ở trong khu tập thể, ỷ vào trong nhà có quyền thế, những đứa trẻ khác đều khúm núm với anh ta, đến sau cuộc sống cũng là xuôi gió xuôi nước, nào bị người ta đánh ác như vậy!

Quý Nhược Tùng nghiêng mặt qua, trên mặt vẫn mang theo tức giận, “Tôi đánh người? Tại sao không nói tại anh lôi lôi kéo kéo một cô gái chứ?”

Anh nói xong, lại tiến về phía trước hai bước, rất giống như Cố Hứa Ngôn mà còn nói lăng lung tung là anh lập tức ra một quyền.

Cố Hứa Ngôn lui về sau mấy bước, ngậm miệng.

Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, anh ta không đánh lại cũng không muốn chấp nhặt với tên lỗ mãng này!

Cố Hứa Ngôn biết Quý Nhược Tùng vừa đến, bản thân cũng đừng hòng muốn tiếp xúc với Thẩm Như Ý, chỉ để lại cho cô một ánh mắt rồi nghênh ngang rời đi.

Thẩm Như Ý bị anh ta nhìn như thế, trong lòng cách ứng, lập tức quay đầu nhìn về phía Quý Nhược Tùng, “Anh có sao không?”

Quý Nhược Tùng sững sờ, có chút mơ hồ, “Tôi? Tôi không sao. . .

Nói rồi, chỉ thấy Thẩm Như Ý đè lên tay của anh, nhờ ánh trăng tỉ mỉ nhìn.

“Anh đánh anh ta một đấm, làm tay của anh bị thương.

Ngón tay của anh không thon dài giống như Cố Hứa Ngôn, mà là khớp xương rõ ràng, lại bởi vì nhiều năm làm mấy việc nhà nông cùng việc nặng, trong tay toàn vết chai sạn, sờ tới sờ lui có chút rát tay.

Lúc này Quý Nhược Tùng mới kịp phản ứng, không khỏi bật cười, Thẩm Như Ý thế mà lại quan tâm tới tay của anh. Nhưng cười cười, ngón tay bị lật qua lật lại vuốt ve vuốt ve mang đến một tràng nóng bỏng.

Anh vô thức cuộn ngón tay mình xuống, lại bị Thẩm Như Ý kịp phản ứng, "Em sờ lâu quá hả. . .

" Vội thả tay.

Quý Nhược Tùng không hiểu sao lại cảm thấy có hơi vắng vẻ. Nhưng cũng không thể sờ lại tiếp?

“Đúng rồi, hôm nay tôi thấy cô về nhà từ sớm, bà nội cô không làm khó cô chứ?”