Thẩm Như Ý lắc đầu, “Em quên chưa nói cho anh, ba mẹ em —— hai người trong thành phố ấy, hôm nay tới.
”
Lúc trước Thẩm Như Ý nhảy sông, khiến cho cô nổi tiếng khắp thôn, chuyện của cô truyền đi xôn xao, Quý Nhược Tùng đương nhiên cũng đã được nghe nói.
Anh hơi nhíu mày, có chút lo lắng, “Cô. . .
”
“Anh không cần lo lắng cho em, em không quan tâm bọn họ.
”
Thẩm Như Ý nói rất thật lòng, nhưng Quý Nhược Tùng chỉ cho là cô đang ra vẻ kiên cường.
Nhưng anh cũng không nói mấy lời an ủi, anh biết mình ăn nói vụng về. Chỉ đưa tay, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay sát bên Thẩm Như Ý.
Trên mu bàn tay truyền đến ấm áp, Thẩm Như Ý mỉm cười, cầm ngược lại tay của anh.
*
Việc đổi phòng này, Thẩm Như Ý có hơi cấp bách, dù sao hiện tại ở cùng Thẩm Quế trong căn phòng nào cũng đều tốt hết, chỉ là căn phòng quá nhỏ, thực sự hơi khó chịu.
Chỉ là cô biết đức hạnh của Thẩm Nghênh Đào, cũng không thúc giục cô ta, lại còn giả bộ ra vẻ lề mà lề mề không muốn đổi phòng.
Trong lòng Thẩm Nghênh Đào vẫn còn ghi nhớ chuyện Thẩm Như Ý nhận tiền của mẹ mình, hiện tại lại thấy Thẩm Như Ý thu tiền còn không bằng lòng đổi phòng sớm, sau khi hả giận thì bắt đầu thúc giục cô tranh thủ thời gian hành động.
“Như Ý, bên này tôi cũng đã dọn dẹp kha khá rồi, bên cô với chị hai thế nào rồi?”
Thẩm Như Ý tỏ vẻ khó xử, “Cái này. . .
”
“Như Ý, đổi sớm đi, tránh cho đêm dài lắm mộng.
”
Thẩm Nghênh Đào mỉm cười hiền lành, Thẩm Như Ý ngoài mặt như ăn khổ qua, nhưng trong lòng đã sớm vui như nở hoa.
Đêm đó ba người đã thu thập xong xuôi.
Thẩm Quế đi tới đi lui trong phòng, căn phòng rộng rãi đúng là tốt, không cần hai người chen lấn cùng một chỗ!
“Chỉ là căn phòng này không sửa lại hẳn hoi thì đúng là không thoải mái mấy.
”
Thẩm Như Ý cười một tiếng, “Chị hai, cái này không cần lo lắng.
”
Thẩm Như Ý muốn chuyển, Thẩm Quế chỉ phối hợp với cô, nhưng cũng không trông mong cô có thể sửa lại căn nhà kho này hẳn hoi lại, dù sao nếu muốn sửa, thì cô lấy tiền từ đâu ra chứ?
Giống như là nhìn ra điều Thẩm Quế lo nghĩ, Thẩm Như Ý thần thần bí bí lấy một món đồ từ trong túi ra, mân mê hai lần sau đó mở ra cho Thẩm Quế nhìn ——
“Cái này, cái này —— ”
Miệng Thẩm Quế mở to, nửa ngày không khép được, lại dụi dụi mắt, lúc này mới dám xác nhận, “Số tiền này em lấy ở đâu? Em không làm cái gì. . .
"
“Chị hai, chị nghĩ gì thế. Tiền này là dì Tô cho em.
”
Thẩm Như Ý vốn không nghĩ tới Tô Tuyết sẽ cho cô tiền, trong kế hoạch, sửa chữa cần vật liệu cô có thể lén dùng vật tư để đổi, chỉ là giải thích với Thẩm Quế lại khá là phiền toái. Nhưng lần này có tiền mọi chuyện đều dễ dàng nói rõ.
Thẩm Quế nhìn đi nhìn lại, Thẩm Như Ý bất đắc dĩ cười đưa tiền cho cô ấy, cô ấy cẩn thận nhận lấy từng li từng tí, nhìn kỹ từng tờ từng tờ một.
“Thật, là tiền thật! Chị lớn như vậy nhưng vẫn chưa nhìn thấy nhiều tiền như vậy bao giờ. . .
”
Thẩm Quế nói xong, lại kịp phản ứng lại, “Em nói đây là dì Tô kia đưa cho em? Vì sao bà ấy lại đột nhiên cho em nhiều tiền như vậy, không bảo em làm gì chứ?”
Cô ấy vừa nói, lại dò xét Thẩm Như Ý một phen, thấy cô bật cười.
“Không có, chị hai chị đừng nghĩ nhiều như vậy. Sở dĩ bà ta cho em nhiều tiền như vậy, chỉ là bởi vì muốn đền bù cho việc em đổi phòng với Thẩm Nghênh Đào thôi.
”
“Chỉ bởi vì việc này? Ai da, cái này cũng đủ xây một căn phòng cho Thẩm Nghênh Đào rồi! Thật sự không hiểu. . .
”
Thẩm Quế thì thào, trong đầu lại linh quang lóe lên, “Nhà bọn họ có tiền như vậy, Thẩm Nghênh Đào cần gì phải xuống nông thôn chứ?”
[Chị hai cô rốt cuộc đã phát hiện điểm mù, phải nói thế nào?]
‘Có thể nói thế nào, đương nhiên là không nói. Chẳng lẽ tôi lại phải nói, chính là cô em gái chị nhìn lớn lên hại tất cả người thân yêu nhất của chị sao?’
Trong không khí hoàn toàn yên tĩnh.
Thẩm Như Ý xem như không nghe thấy Thẩm Quế thì thào thắc mắc, nhưng lại thấy sắc mặt của cô ấy có hơi tái nhợt, chỉ cho là cô ấy lại có suy đoán không tốt.
“Chị hai, em đã nói chị đừng suy nghĩ nhiều rồi, mặc kệ cô ta có mục đích gì, chúng ta trải qua thời gian tốt đẹp của mình là được.
”
Về phần những cái khác, cô sẽ binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn, cô không sợ không đổi được cốt truyện.
Ban đầu trong lòng Thẩm Quế chua xót, nhưng nghe Thẩm Như Ý nói, lại phấn chấn lên.
Tuy nói cô ấy là nhân vật trong tiểu thuyết gì đó, nhưng cô ấy không tin vận mệnh của mình là cố định, cô ấy nhất định phải đi thay đổi nó. Bao gồm cả người nhà quan trọng nhất của cô.
Nói làm liền làm, chỉ có điều Thẩm Như Ý không biết gì đối với việc sửa sang cả, chỉ có thể đưa tiền cho Thẩm Thụ để anh ấy đi mua vật liệu.
Nhà kho chỉ nhìn cũ kỹ, nhưng bên trong vẫn còn tốt, căn bản không cần sửa chữa lại quá nhiều, chỉ cần sơn lót lên thêm một lần nữa, lại đóng lại cửa sổ là được rồi.
Thẩm Như Ý cũng không muốn sửa nhà kho này thành quá xa hoa, dù sao đây là ở nhà họ Thẩm, nếu cô làm được nhiều, sẽ bị bà cụ Thẩm để mắt tới.
Càng quan trọng hơn là, cô còn có ý định khác —— cô muốn giữ lại số tiền này, để về sau lợp nhà.
Cứ ở nhà họ Thẩm không phải kế lâu dài, bà cụ Thẩm sẽ luôn nghiền ép người, trong tay chỉ có vào chứ không có ra; chi thứ hai nhìn chằm chằm đối với ba đứa con “giá trị’ của chi thứ nhất, cũng không phải không có khả năng một ngày nào đó âm thầm đâm ở sau lưng bọn họ; mà ba Thẩm càng phế vật, chỉ biết nằm ở nhà, thậm chí còn thích bạo lực gia đình, gần đây xuống tay với Kiều Mỹ Linh càng mạnh tay hơn.
Bà cụ Thẩm cùng chi thứ hai không ảnh hưởng nhiều tới Thẩm Như Ý, dù sao cô có thể tránh bọn họ, nhưng ba Thẩm tựa như quả bom hẹn giờ, Kiều Mỹ Linh sẽ bị ông ta giày vò đến ngày càng suy yếu, sẽ sớm hương tiêu ngọc vẫn.
Ở trong nguyên tác, bà ấy chết sớm nhất.
Thẩm Như Ý thầm lên kế hoạch, chỉ là vẫn không tìm được Thẩm Thụ.
Hỏi Thẩm Quế một chút, mới biết được, gần đây vì tránh mặt Cố Hứa Thiến, mỗi ngày Thẩm Thụ đi sớm về trễ, xuất quỷ nhập thần.