Có lẽ chủ yếu con gái do Cố Tự Bắc chăm sóc nên Úc Tinh Ngữ cảm thấy thời gian trôi đi rất nhanh, cô nhóc ngày một lớn hơn, chớp mắt đã được bảy tháng tuổi.
Con bé bắt đầu ê a tập nói, mọc được cái răng đầu tiên, cũng đã biết bám vào đồ vật để đứng lên.
Hôm nay Úc Tiêu Mễ đang ngồi chơi thì đột nhiên cô bé bám vào đầu giường đứng lên được, Úc Tinh Ngữ ở bên cạnh lấy quần áo thay cho cô bé sợ ngây người.
Sau khi học cách chăm sóc bé cưng, cô cũng có lên mạng tìm hiểu các kiến thức về trẻ con, có một số em bé sáu tháng mới ngồi được, bé cưng nhà mình tuy năm tháng đã ngồi, đã bò được, nhưng biết đứng sớm như vậy thật sự khiến Úc Tinh Ngữ ngạc nhiên đến ngây người.
Cô vội vàng đi gọi Cố Tự Bắc: “Cố Tự Bắc, Úc Tiêu Mễ đứng được rồi!
”
Nhưng con bé không nể mặt mẹ chút nào, lúc ba tiến vào, cô bé đã đặt mông ngồi xuống, rồi lại bò đến mép giường để lấy con thỏ bông màu hồng, sau đó lại nhét hai lỗ tay của con thỏ bông vào trong miệng.
Úc Tinh Ngữ cũng không biết phải làm sao nữa.
Cô bé rất thích nhét đồ vào trong miệng để gặm, Úc Tiêu Mễ thích cái gì thì sẽ nhét vào trong miệng để gặm, Úc Tinh Ngữ và Cố Tự Bắc sửa cho cô bé rất nhiều lần nhưng cô bé còn nhỏ thế này thì trông mong gì cô bé có thể hiểu.
Có thể nói cô bé gần như không nghe hiểu.
Dù sao có sửa xong thì cô bé sẽ lại như cũ.
Cô chỉ có thể tránh không để những đồ linh tinh ở gần con.
Dù Úc Tiêu Mễ chỉ gặm chứ không nuốt, nhưng Úc Tinh Ngữ vẫn rất cẩn thận. Dù sao trước đó cũng có không ít tin tức về việc trẻ con nuốt đồ lung tung rồi nghẹn chết, thân là một người mẹ, cô thật sự không xem nổi mấy tin tức này.
Cô đi qua lấy tai thỏ bông khỏi ra khỏi miệng cô bé, cô bé thấy thế lại bò sang bên kia để tìm mấy đồ chơi, sợ Cố Tự Bắc không tin, cô vội vàng giải thích: “Ban nãy con bé thật sự đứng lên được rồi, đứng lên tận một lúc.
”
Cố Tự Bắc tin tưởng cô, thấy cô sợ mình không tin, anh bèn nói: “Ừm, bé cưng nhà chúng ta chắc sẽ biết đi sớm hơn tên nhóc nhà họ Lạc kia.
”
Lúc trước Lạc Tiêu Ngộ mới tám tháng đã biết đi khiến ai gặp cũng khen là cậu bé thông minh.
Úc Tinh Ngữ cảm thấy sáu tháng đã tập đi có hơi sớm nên vẫn không nhịn được mà lo lắng: “Tiêu Mễ tập đi sớm như vậy có ảnh hưởng gì không?”
Cố Tự Bắc đã xem qua rất nhiều sách về việc phát triển của trẻ em cũng như nói chuyện với một số nhà nghiên cứu về vấn đề này, có một số trẻ mới tám, chín tháng tuổi mới tập đi, cũng có đứa tận một tuổi mới tập đi, mỗi đứa trẻ sẽ có tính riêng.
“Không đâu, con bé chỉ biết đứng sớm thôi, từ đứng đến đi còn cả một đoạn đường dài.
”
“Vậy tốt rồi.
” Úc Tinh Ngữ không cảm thấy chuyện bé cưng nhà mình biết đi sớm là chuyện tốt, nhưng có Cố Tự Bắc, anh có thể lừa cô cái gì chứ riêng những chuyện liên quan đến con bé thì chắc chắn anh còn cẩn thận hơn cô.