Thật ra hắn không cần phải đối tốt với nàng như vậy.
Rốt cuộc nàng là ‘bụng dạ khó lường’ lợi dụng hắn như thế, mang thánh chỉ gả cho hắn.
“Điện hạ ta…” Dư Thanh Yểu bỗng nhiên muốn nói gì đó.
Thanh âm của Phúc An từ ngoài cửa truyền vào trước tiên: “Điện hạ, công chúa Hoa Xương xin thánh chỉ, hiện giờ đang làm loạn ở tiền viện.
”
Dư Thanh Yểu còn nhớ rõ tên này, là công chúa duy nhất trong cung, Thất công chúa Hoa Xương, vị cành vàng lá ngọc này có thể gọi là chúng tinh phủng nguyệt, chỉ là vì sao nàng lại xông vào Lãng Viên, Dư Thanh Yểu lại không rõ ràng lắm.
Nhưng mà xem sắc mặt của Lý Sách cũng không có thay đổi gì, giống như đối với hành động tùy hứng của hoàng muội này cũng không bất ngờ hay phản cảm, chỉ là chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài cửa.
“Hoa Xương nàng có chuyện gì?”
Phúc An cũng không có kiêng dè Dư Thanh Yểu, trực tiếp nói: “Nói là sinh nhật của Thái Hậu sắp tới, công chúa Hoa Xương nói lúc trước Thái Hậu thích hoa trà Tử Thọ Sơn ở tiền viện của Lãng Viên, muốn dời đến Hưng Khánh Cung.
”
“Nàng muốn, cứ để nàng dời đi là được.
” Lý Sách cũng không ý định tranh giành mấy cây hoa trà này.
Hắn ngay cả tiền viện đều không thường đi, làm sao có thể để ý một hai đóa hoa này?
“Còn có chuyện gì sao?” Chuyện nhỏ này thì vẻ mặt của Phúc An sẽ không khó xử như thế, Lý Sách biết hắn còn có chỗ khó xử khác.
Phúc An gật đầu, “Công chúa Hoa Xương còn nói tiền viện có hai cây Kim Hải Đường… Nàng cũng rất thích, đáng tiếc điện hạ là người không hiểu thưởng hoa, ngắm hoa, còn lãng phí thời gian hoa nở tốt như vậy.
”
Phúc An mặt không thay đổi mà đem lời vừa mới nghe được lặp lại một lần.
Công chúa Hoa Xương tất nhiên là không dám ngang ngược như vậy trước mặt Lý Sách, nhưng nói sau lưng thì vẫn là dám.
Lý Sách cũng biết tính tình của hoàng muội này thế nào, cũng không quá để ý, chỉ hỏi: “Nàng muốn thế nào?”
Phúc An hít vào một hơi, nói hết lời, “Công chúa Hoa Xương còn thỉnh chỉ, muốn điện hạ mở của tiền viện của Lãng Viên ra, cho người ta ngắm hoa.
”
Dư Thanh Yểu xoay nữa người lại, chỉ có thể thấy Lý Sách quay lưng về phía nàng, không biết vì sao thế nhưng cảm giác được hắn bàn tay đang chống trên khung cửa có mạch máu màu xanh lơ phồng lên, như là đột nhiên dùng sức rất mạnh, nhưng mà trong chớp mắt, Lý Sách lại buông tay xuống.
Chỉ nghe hắn cười khẽ một tiếng, trong thanh âm lười biếng lộ ra thờ ơ, “Nếu phụ hoàng đã đáp ứng, vậy tùy nàng đi.
”
Phúc An cũng không bất ngờ với kết quả này, đáp một tiếng lập tức lui xuống, xoay người đi tiền viện thông báo chuyện Tần Vương của bọn họ đã đồng ý.
Dư Thanh Yểu sửng sốt trong giây lát, bỗng nhiên nhớ tới chính mình phơi sách cổ từ thư phòng phơi đến hành lang của tiền viện, nếu bị những thợ làm vườn di chuyển hoa trà vô tình làm hư hoặc làm dơ, nàng đây không phải là gây trở ngại cho Lý Sách chứ không giúp gì hay sao.