Không chờ Lý Sách xoay người lại, Dư Thanh Yểu giống như mèo bị dẫm trúng đuôi, nhảy lên một cái, xách váy đuổi theo phía sau Phúc An: “Phúc An công công, ta, ta đi với ngươi nhìn một cái đi!
”
Phúc Cát mới từ hậu viện lại đây, vừa lúc thấy huynh trưởng và Dư Thanh Yểu một trước một sau đi ra ngoài, nghi ngờ mà đi về phía Lý Sách: “Điện hạ, bọn họ vội vàng như vậy là muốn đi đâu?”
Lý Sách cũng không biết Dư Thanh Yểu có dự định gì, thấy Phúc Cát tới, vừa lúc dặn dò hắn: “Ngươi cũng đi tiền viện, Phúc An ăn nói vụng về, đừng để Hoa Xương ức hiếp nàng.
”
Phúc Cát là mang một trái tim vì chủ tử phân ưu giải nạn, cả người căng thẳng, bước từng bước nhỏ chạy tới tiền viện.
Công chúa Hoa Xương này chính là do Thục phi sinh, bởi vì hoàng đế sinh ra đa số là hoàng tử, công chúa chỉ có hai vị, trong đó Nhị công chúa đã sớm gả ra cung, trong cung này ai mà không xem Hoa Xương như bảo bối, càng miễn bàn sau lưng công chúa Hoa Xương này còn có nghĩa huynh của Thục Phi là Võ Lăng Vương chống lưng, khiến cho nàng ngang ngược ở trong cung cũng không ai dám xen vào.
Bước chân của Phúc Cát chậm lại, nhưng là từ chính viện đến tiền viện cũng chỉ có một chút khoảng cách, hắn lại lề mề cũng chỉ tốn không đến một khắc, gần như cùng Phúc An, Dư Thanh Yểu chân trước chân sau đi vào.
Công chúa Hoa Xương không chờ Tần Vương đáp lại, đã sớm đứng ở tiền viện xoa eo nhỏ, vênh mặt hất hàm sai khiến vài tên thợ trồng hoa bắt đầu đào vài cây hoa sơn trà kia ngay tại chỗ, Phúc An thấy tiền viện bị bọn họ làm thành một đống hỗn độn, không khỏi nhăn mày lại, bước lên vài bước đáp lời với công chúa.
“Đã biết, ta chỉ biết Tứ ca chắc chắn sẽ không luyến tiếc vài gốc hoa này!
” Hoa Xương là xin thánh chỉ, cũng không sợ Tần Vương không đồng ý, “Các ngươi động tác đều nhẹ chút, nếu là làm gãy một nhánh rễ, giết chết hoa sơn trà, sẽ hỏi tội các ngươi! “
Những thợ trồng hoa vâng vâng dạ dạ, mặt mày ủ rũ.
Hoa sơn trà này đã trồng ở Lãng Viên hơn mười năm, rễ cây từ lâu đã chằng chịt trong đất, bây giờ muốn đào chúng nó ra, rễ cây chắc chắn sẽ bị tổn thương, đến lúc đó nhổ trồng có thể sống hay không, có thể sống bao lâu, cũng không nói được.
Lực chú ý của Dư Thanh Yểu đều ở chỗ sách cổ đang phơi nắng trên hành lang, may mà những hoa sơn trà kia cách rất xa, bùn đất hỗn loạn không làm dơ tới trên hành lang, sách cổ cũng không bị ảnh hưởng bởi tai bay vạ gió này, nàng đang khom lưng đem từng cuốn sách xếp lại, chuẩn bị thừa dịp không ai chú ý, trước tiên mang sách về thư phòng đi.
“Đằng kia là ai? Ta chưa từng gặp tỳ nữ nào hầu hạ bên cạnh Tứ ca?” Nhưng mà đôi mắt của Hoa Xương rảnh rỗi đang nhìn ngắm khắp nơi, lập tức bắt được không chi tiết không tầm thường.
Ngoại trừ Phúc An, Phúc Cát vẫn luôn đi theo bên người của Lý Sách, lại có một thiếu nữ mặc y phục màu xanh đang khom lưng trên hành lang không biết làm gì, thế nhưng cũng không biết chào hỏi chính mình.
Không biết lễ nghĩa!
Dư Thanh Yểu nghe ra công chúa trong lúc bận rộn vậy mà còn chú ý tới sự tồn tại của chính mình, không khỏi sửng sốt một chút.
Nàng từ trước đến nay không biết làm sao để hòa hợp với những chi kiêu này, hơn nữa kiếp trước Lý Duệ bảo vệ nàng rất cẩn thận, gần như chưa từng đối đầu trực diện với vị công chúa Hoa Xương này, chỉ từ nghe nói từ người ngoài biết được nàng kiêu ngạo ương ngạnh, là cô nương xinh đẹp nhất ở thành Kim Lăng.
Nhưng nàng là Tần Vương phi, là hoàng tẩu của công chúa, xem như trưởng bối.
Nào có đạo lý làm trưởng bối hành lễ với tiểu bối.