Hoa Xương cũng chỉ là mạnh miêng, cũng không muốn dẫn lửa thiêu thân, nhưng là nàng cũng không muốn mất mặt, lập tức ngẩng cằm, nói: “Dù sao ngươi nói gì cũng vô dụng, chuyện giữa ngươi và Đại ca của ta từ trên xuống dưới Hạp Cung ai mà không biết.
”
Lời này không phải nàng bịa chuyện, mọi người đều biết, nàng chỉ là nói, cũng không phải chuyện sai!
Dư Thanh Yểu cụp mi xuống, sắc mặt rất bình tĩnh, thanh âm rất nhỏ nhẹ, nhưng trong lời nói mỗi một chữ đều tràn đầy kiên định.
“Công chúa điện hạ, ta và Sở Vương không còn liên quan.
”
Không còn liên quan.
Lý Duệ đứng sau bức bìn phòng, tầm mắt từ Cửu Bàn Đoàn Long được điêu khắc hào hùng trước mắt nhìn ra ngoài chỉ có thể nhìn thấy một ít bóng dáng mơ hồ.
Giống như ánh nến lay động trong chén lưu ly, vẽ ra những màu sắc kỳ lạ.
Tràn ngập kỳ lạ.
Tuy rằng nhìn người không rõ, nhưng là hắn luôn rất quen thuộc tiếng nói của Dư Thanh Yểu.
Trong một đám người, hắn có thể dễ dàng phân biệt được giọng điệu uyển chuyển ôn nhu của nàng lại mang theo một ít độc đáo của Bắc Địa, thật giống như là gió mát vuốt ve cỏ lau, tinh tế chạm nhẹ vào trái tim, có chút cảm giác tê dại.
Nhưng mà một câu này làm cho ngọn lữa trong lòng hắn lần nữa bốc lên.
Hắn bắt đầu cảm thấy cực kỳ tức giận với công sức mà chính mình bỏ ra để đến được đây.
“Điện hạ, trước mắt không phải là cơ hội tốt để gặp mặt, người đông mắt tạp, khó tránh khỏi sẽ truyền tin đồn đến tai Quý Phi.
” Hộ vệ không khỏi nhắc nhở hắn, chỉ sợ Sở Vương tức đến choáng váng, sẽ không quan tâm mà xông ra ngoài.
Lý Duệ cũng biết bị Hoa Xương làm rối như vậy, nếu đi ra ngoài sẽ bất tiện thế nào.
Hắn nhắm chặt mắt lại, sau một lúc lâu rốt cuộc cất bước tránh đi.
Tiền viện, Phúc Cát đang cười nhưng trong lòng không vui nói: “Công chúa điện hạ tạm thời đừng vội, Tần Vương điện hạ nói công chúa điện hạ là khách quý, bọn nô tỳ nhất định phải dụng tâm chiêu đãi, chờ hắn nghỉ ngơi một chút sẽ lại đây.
”
Dư Thanh Yểu nghĩ thầm, vừa mới Lý Sách không có hứng thú, cũng không có ý muốn tới đây.
Phúc An cũng biết, bản lĩnh trợn mắt nói dối của Phúc Cát cũng không phải một hai lần, nhưng biện pháp đối phó với Hoa Xương hữu hiệu nhất chính là nhắc tới Tần Vương.
Quả nhiên, công chúa Hoa Xương nghe thấy Tần Vương vậy mà muốn lại đây, lập tức đợi không được.
Nhưng trong miệng lại nói: “Hừ, đừng lừa ta, Tứ hoàng huynh là người thích yên tĩnh nhất, nơi này lộn xộn như vậy sao có thể tới.
”