“Tuy rằng điện hạ thích yên tĩnh, nhưng rốt cuộc công chúa không giống người khác, về tình về lý, điện hạ cũng muốn gặp mặt một lần.
” Phúc An tiếp lời Phúc Cát, tiếp tục bổ sung.
Lần này công chúa Hoa Xương hoàn toàn nhíu mày, nhìn quanh bốn phía một vòng, thấy mấy tên thợ trồng hoa kia đều dừng việc trong tay, đều đang nghe náo nhiệt, tức giận nói: “Các ngươi nhìn cái gì, còn không nhanh đào lên, bản công chúa không muốn tốn thời gian ở chỗ này với các ngươi!
”
Thật ra, tám gốc hoa sơn trà đã đào gần xong, nhưng bọn họ còn chưa kịp thu dọn hiện trường, công chúa Hoa Xương đã nhấc váy muốn bọn họ lập tức mang theo đồ vật rời đi, chỉ sợ chậm một chút thật gặp phải Tần Vương.
Một đám người ồn ào rời đi, chỉ còn lại Dư Thanh Yểu và Phúc Cát, Phúc An nhìn tàn cục ơ tiền viện mà buồn rầu.
”Ngày mai nô tỳ và Phúc Cát sẽ đến quét dọn, Vương phi trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi. “Phúc An ước lượng độ khó của việc dọn dẹp, hai người ước chừng sẽ mất khoảng một ngày.
Phúc Cát khom lưng giúp Dư Thanh Yểu nhặt sách, vừa gật đầu, “Đúng vậy, Vương phi, những việc này giao cho chúng ta làm là được.
”
Dư Thanh Yểu lại bỗng nhiên có ý tưởng, chỉ vào mảnh đất mới bị xới lên kia nói: “Ta muốn miếng đất này, được không?”
Phúc An Phúc Cát còn chưa đáp, bỗng nhiên chắp tay mà đứng.
“Nàng muốn miếng đất này làm gì?” Một giọng nói ôn hòa phát ra từ phía sau.
Dư Thanh Yểu theo bản năng khẩn trương mà mím môi một cái, chậm rãi xoay khuôn mặt nhỏ qua.
Thì ra không chỉ có công chúa Hoa Xương sợ hắn, trong lòng nàng cũng là có chút sợ hãi, cũng không biết nên hình dung loại cảm giác này ra sao, dường như Lý Sách trời sinh có một loại năng lực khống chế, ở nơi mà ánh mắt của hắn nhìn tới, đều sẽ không hẹn mà cùng thần phục với hắn.
Dư Thanh Yểu hai tay nhéo bìa của một sách cổ ố vàng, nâng khuôn mặt nhỏ trắng nõn lên, mắt nhìn thanh niên vai rộng eo thon từng bước đến gần.
Hắn vốn không có tắm gội thay quần áo, còn mặc kỵ phục bắn tên kia.
“Điện hạ.
” Phúc Cát Phúc An đồng thời hành lễ với hắn.
Lý Sách đi đến bên cạnh Dư Thanh Yểu, quét mắt nhìn xuống dưới.
Cảnh tượng này thật là rất lôn xộn.
Giống như Hoa Xương cướp không phải tám gốc cây, mà là đào mộ ở chỗ này.
Lý Sách hỏi: “Không sao chứ?”
Dư Thanh Yểu thấy Lý Sách xem trong vườn xong rồi, lại xoay đầu nhìn nàng, mới phản ứng lại đây, hắn là lo lắng cho mình có việc nên mới tới.
Lắc lắc đầu, Dư Thanh Yểu không định nói với Lý Sách những lời mà công chúa Hoa Xương đã nói, “… Ta không sao.
”