Ngay sau lưng Nhiếp Chiêu, có hai con chó lớn uy phong lẫm liệt, to lớn cường trán, đang điên cuồng chạy đến.
“Nhiếp cô nương!
!
!
”
“Tiểu muội, ngươi không sao chứ?!
”
Không cần hỏi, hai con chó lớn này chính là Husky và Samoyed chạy từ một nơi khác ở trong thành đến.
Vì để không khiến Thần Tinh Điện đề phòng, bọn họ cố ý khống chế linh lực của mình nên tốc độ cũng chậm đi rất nhiều. Chính vì vậy, chúng mới đến trễ thế.
“Tiểu muội, mau cách xa tòa nhà hoang này một chút!
”
Husky ở phía xa hô lớn với nàng: “Thật là, vùng đất đại hung quỷ khí ngất trời thế này mà ngươi còn dám đến một mình. Lỡ như có chuyện không may thì ta cũng không biết nói với A Trần thế nào!
”
“Nhà hoang à?”
Nhiếp Chiêu hơi ngẩn người. Nhưng khi nàng vừa quay đầu sang thì chỉ thấy bóng đêm mờ mịt, phòng ốc nguy nga lộng lẫy, đèn đuốc ấm áp sáng ngời, còn có hành lang tinh xảo và khu vườn lúc trước, đều biến mất cùng với nữ nhân kia rồi.
Thật ra “Tiền phủ” thật sự chỉ còn lại một mảnh đất đổ nát, mấy bụi cây dây leo khô cằn, cỏ hoang rậm rạp, mọc đầy đất.
Nhìn xa hơn, những cây cột chạm trổ đều đã mục nát, sân khấu ca múa đều đã phủ đầy bụi. Hai tấm cửa gỗ sơn đỏ đã tróc sơn không còn gì, treo nghiêng ngả trên tường, không ngừng phát ra tiếng “Két” “Két” k, giống như lá mùa thu chưa rụng hết, cũng giống như ông lão tám mươi tuổi chỉ còn lại hai cái răng.
Một căn nhà tráng lệ lại trở thành một đống hoang phế.
Nhiếp Chiêu không rảnh cảm thán, nàng bước nhanh đến, ôm lấy Husky đang nhào vào lòng.
“Ta không sao, ngươi đừng lo… Ui da nặng quá!
!
!
”
Nàng không nhịn được cười to: “Ta nói thật chứ, ngươi ít nhất cũng phải bảy tám chục cân nhỉ? Ngươi thật sự không thể ăn nữa đâu!
!
!
”
“Mẹ ta nói rồi, mập một chút mới phúc hậu.
”
Husky không thèm che giấu bản tính của loài chó, đưa cái lưỡi ướt nhẹp liếm má nàng: “Ngươi xem, ngươi này, "không sao" cái gì chứ? Một mình xông vào sào huyệt của quỷ, còn ra tay đánh nhau với bọn chúng, bây giờ cả người dính phải quỷ khí. Nếu là người phàm thì chắc chắn lâm bệnh nặng đấy.
”
“Được rồi được rồi, đừng càm ràm nữa. Không phải bây giờ ta vẫn rất tốt sao.
”
Nhiếp Chiêu vừa xoa đầu chó lông xù, vừa quay đầu lại gọi Lê U: “Lê công tử? Khiến ngươi cười chê rồi, đây là chó nhà bọn ta nuôi, quên không giới thiệu với ngươi.
”
“Ngươi nói tiếp… Đi?”
Nàng kinh ngạc phát hiện, ban nãy Lê U còn cách nàng có vài thước, bây giờ đã không thấy nữa. Giờ đây, hắn đã cách nàng hơn ba trượng, đứng thẳng tắp ở đầu tường Tiền phủ, nhìn xuống bọn họ ở phía dưới.
Dáng người thẳng tắp, tay áo tung bay.
Dưới bầu trời đầy sao, gương mặt đẹp không chút tỳ vết của thiếu niên hệt như viên ngọc lưu ly, đôi mắt lấp lánh đẹp đẽ, không thua gì ánh trăng.
Nhìn xem, hệt như một vị công tử thần tiên, mỹ nhân dưới trăng.
Ngay cả cái đình viện đổ nát hoang vu này cũng nhờ hắn mà trở nên lấp lánh rực rỡ.
Nhưng mà…
Lê U là một mỹ nhân nhưng Nhiếp Chiêu cũng không chỉ là một mỹ nhân, mà nàng còn là một thiên tài có thể chống lại sự dụ hoặc của sắc đẹp, không quan tâm đến vẻ hào nhoáng, nhìn thẳng vào bản chất bên trong.
Nàng ngẩng đầu nhìn Lê U một chút rồi lại cúi đầu nhìn Husky ở trong ngực mình, lập tức hiểu ra: “Lê công tử, chắc ngươi sẽ không… Sợ chó đâu ha?”
“...
.
”
Lê U vẫn duy trì dáng vẻ nhẹ nhàng như tiên, gần như u oán cúi đầu nhìn nàng.
“Không phải.
”
Hắn nói đầy ẩn ý: “Không phải ta sợ chó mà ta chỉ thích mèo thôi.
”
“.
.
. Ồ.
”
Nhiếp Chiêu thầm nghĩ, chắc đây là sự cố gắng cuối cùng của hắn rồi.
[Không phải ta sợ chó, mà chỉ thích mèo thôi.
]
Nhiếp Chiêu chưa từng thấy ai có thể mạnh miệng được như vậy. Nàng chợt cảm thấy thú vị, vì thế cũng lười vạch trần mà phối hợp cười theo.
“Mèo và chó đều rất đáng yêu, ta thích hết. Lê công tử có một con mèo trắng, trông cực kỳ xinh đẹp khiến người ta hâm mộ lắm đấy.
”
“Đương nhiên rồi.
”
Mèo trắng ngẩng đầu đắc ý: “Ta và A U sống với nhau từ nhỏ đến lớn, như huynh đệ vậy, không thể so sánh với người bình thường được. Còn về vẻ xinh đẹp của ta, cũng chỉ thua hắn một chút xíu mà thôi. Ngươi nhìn bộ lông này của ta xem, giống như phát sáng vậy, giống như tơ lụa nhỉ…”
“Thật sự có tơ lụa như vậy sao?”
Nhiếp Chiêu muốn đưa tay vuốt mèo, nhưng trong lòng nàng còn đang ôm một con chó bảy tám chục cân, con chó còn đang nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt tỏ rõ thái độ của ghét kẻ bắt cá hai tay.
Nàng tiếc nuối rút tay lại, nghiêm mặt nói với Lê U: “Lê công tử, ta có mấy người bạn đi cùng, họ đều đến vì chuyện này. Nếu công tử không chê thì không biết ngươi có thể uống một ly trà, dùng chút điểm tâm với bọn ta không, thuận tiện giải thích nghi hoặc cho bọn ta?”
Đôi mắt con mèo trắng sáng lên: “Điểm tâm? Ở đâu có điểm tâm???”