“Cô nương đã mời thì ta đành nhận lời.
”
Lê U không để ý đến hắn ta, vẻ mặt vẫn dịu dàng: “Đã như vậy, ta đành dẫn theo Tiểu Đào Hồng quấy rầy một chút.
”
Nhiếp Chiêu: “...
. Tiểu Đào Hồng?”
“Là tên ta.
”
Mèo trắng giơ chân trước lên, lộ ra đệm thịt ở dưới chân mèo mềm mềm, trắng nõn: “"Tiểu Đào Hồng" là tên một loại hoa, giống như đệm thịt dưới chân của ta nè, giống không”
Nhiếp Chiêu: “Giống thì có giống, nhưng ngươi…”
Rốt cuộc thì đây là mèo đực hay mèo cái vậy???
Nghe kiểu nói chuyện giống như một thiếu niên hoạt bát nhưng lại có cái con vô cùng ngọt ngào, có thể xưng là “Ta đây là một con mèo cái mạnh mẽ.
”
Nhiếp Chiêu không hiểu được nên cũng không tìm hiểu thêm nữa, thuận tay nắm được đệm thịt dưới chân mèo trắng sờ một cái. Sau đó, nàng xoay người, bình tĩnh nói với Lê U: “Nói mới nhớ, vừa nãy tình thế quá cấp bách, ta còn chưa kịp giới thiệu tên họ với công tử. Ta họ Nhiếp, tên một chữ "Chiêu".
”
“Nhiếp Chiêu, Nhiếp Chiêu… Cái tên rất hay.
”
Lê U lặp đi lặp lại tên của nàng vài lần, luôn nhấn mạnh vào chứ “Chiêu”, giọng điệu lộ rõ vẻ khen ngợi, giống như nếm được vị ngọt của trà xuân.
“.
.
. Vừa khéo, ngược lại với tên ta.
”
“Hả?”
Nhiếp Chiêu không nghe rõ câu sau cùng hắn nói gì, nhưng nàng vốn đã nhanh trí, nàng có thể nghe ra câu nói nhỏ kia mang theo chút phiền muộn.
Nàng quay đầu nhìn lại: “Lê công tử, ngươi vừa nói gì thế?”
“Không có gì.
”
Đôi mắt đen dịu dàng của Lê U nhìn sang, chậm rãi lắc đầu với nàng: “Chỉ lầm bầm một chút thôi, cô nương đừng để ý.
”
Vẻ phiền muộn lúc nãy đã biến mất, dường như đó chỉ là ảo giác do ánh trăng tạo thành.
Giọng nói của hắn vẫn dịu dàng điềm đạm, giọng nói cũng giống như tên, êm ái tựa như ánh nến lập lòe trong đêm đen.
“Nhiếp cô nương, chúng ta đi thôi.
”
…
Một nhóm người… Nói chính xác thì, là hai người và ba con thú cưng… Lúc trở về quán trọ, cảnh tượng trước mắt đã thay đổi đến nỗi long trời lệch đất.
Quán trọ của Tần Tranh trở nên hỗn loạn, giống như vừa bị một cơn bão cấp mười quét qua. May mà các vật trang trí vẫn còn ở vị trí cũ. Bàn ghế kiểu cổ vẫn còn, màn che thêu hoa kim tuyến vẫn còn, nhưng tất cả đều giống như bị mối ăn vậy, không có cái nào là lành lặn cả.
Mặt đất cũng hoàn toàn thay đổi, nhìn xa chỉ thấy một mảnh tối đen rậm rạp, nhưng nếu nhìn kỹ thì phát hiện ra rằng mảnh “tối đen” kia là xương cốt của côn trùng.
Vô số cái chân bị gãy của chúng nằm khắp nơi trên mặt đất, còn dính đầy chất lỏng sền sệt không biết tên, trên mặt đất cứ như một bức tranh trừu tượng kinh khủng vậy.
Trừ con bướm đêm lớn chừng một bàn tay ra, còn có mấy loại côn trùng mang độc khác như rết, nhện, ong bắp cày, đủ khiến người ta sợ hãi không thôi.
“.
.
.
”
Một tay Mộ Tuyết Trần cầm trường đao, không nhúc nhích thủ trước cửa sổ, cho đến khi mặt trời ló dạng nhưng cũng không có trùng độc đánh đến nữa.
Cũng giống như bộ ba con chó ngốc kéo xe trượt tuyết*, hắn ta cố gắng khống chế tiên thuật của mình, thể hiện rõ hình tượng “Người tu tiên bình thường gặp chuyện bất bình”.
*Ý chỉ ba con chó kéo xe trượt tuyết chính là Husky, Alaska và Samoyed.
“Sư đệ!
”
Nhiếp Chiêu cũng không quên hình tượng mà bản thân vừa xây dựng, lúc này mới nói: “Sao thế, ngươi và Tần cô nương đều không sao chứ?”
“.
.
.
”
Mộ Tuyết Trần im lặng lắc đầu, đột nhiên đưa tay về phía cô, lúc mở lòng bàn tay thì một viên đá được điêu khắc tinh xảo xuất hiện.
Màu sắc của viên đá kia rất đẹp, bên trên là hình khắc một căn nhà, có thể thấy rõ ràng là hình đình đài lầu các, phải gọi là “kiệt tác”.
“Đây là…”
Nhiếp Chiêu đang định hỏi thì Husky đã lên tiếng trước: “Đây không phải là "Hoàng Kim Ốc" gia truyền của chúng ta sao! A Trần, ngươi để Tần cô nương và đại ca trốn vào đây hả?”
Mộ Tuyết Trần nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, duỗi tay chỉ trên mặt đất: “Có độc.
”
“Ta cũng nghĩ vậy.
”
Husky hiểu ý nói: “Đại ca mình đồng da sắt, nhưng nếu gặp trùng độc thì vẫn gặp một chút phiền phức.
”
“Được rồi, mau dọn dẹp thôi.
”
Nhiếp Chiêu dùng pháp quyết, tạo ra một dòng nước, chuẩn bị tẩy rửa sạch sẽ thi thể côn trùng và chất độc đầy đất: “Lỡ như để người khác nhìn thấy, sẽ gây ra phiền toái rất lớn. Cũng không biết là ai, không dám ra tay ở trước mặt, mà lại dùng thủ đoạn xấu xa này…”
“Khoan đã.
”
Lê U bước lên một bước, vô thức đưa tay ngăn cản: “Nhiếp cô nương, đừng dọn dẹp vội. Trong những trùng độc này, còn có loại khá quý hiếm, không chỉ có linh khí nhiều, hơn nữa thịt cũng non mềm. Nói không chừng, có thể làm nguyên liệu cho mèo… Khụ!
”
Tiểu Đào Hồng giơ chân vỗ vỗ đầu hắn: “Ngươi có thể im miệng được không hả!
”
“.
.
.
”
Mộ Tuyết Trần ngẩng đầu lên, liếc nhìn Nhiếp Chiêu như muốn hỏi.
Nhiếp Chiêu hiểu ý, thoải mái nói: “Sư đệ, vị này là Lê công tử. Hắn phá được hiện trường vụ nữ quỷ quấy phá, hơn nữa còn đồng ý kể rõ chuyện mà mình biết nên ta mời hắn cùng về. Còn ngọn nguồn câu chuyện thì để Lê công tử nói rõ cho chúng ta vậy.
”